Lục Tiên

"Bên kia làm sao vậy?"

Ngồi ở trong thùng xe Hứa Tuyết Ảnh rất nhanh cũng chú ý tới bạo động ở phía bên kia đường, nhẹ giọng hỏi một câu. Thẩm Thạch không có trả lời nàng ngay, mà là hướng Thiên Nhất lâu trước cửa nhìn một hồi, trong mắt hiện lên một nét kinh ngạc, thuận miệng nói:

"Quái, hình như là đệ tử Huyền Âm môn trong nhà mắng chửi nhau rồi."

"Hả?" Hứa Tuyết Ảnh nghe xong lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, hướng Thiên Nhất lâu chỗ cửa chính nhìn một cái, chỉ thấy giờ phút này ước chừng có mười mấy người tụ ở bên cạnh cửa ra vào Thiên Nhất lâu, trong đó có một nửa trên người mặc cùng loại trang phục đệ tử môn phái, một nửa khác thì lộn xộn mặc gì cũng có, xem ra cùng người qua lại trên đường các loại tán tu cũng không khác biệt.

Nhưng mà kỳ quái chính là những người này lẫn lộn chia làm hai phe, rồi lại không hoàn toàn đúng theo như quần áo và trang sức trên người, mỗi một bên đồng loạt có người mặc trang phục đệ tử và trang phục người đi đường bình thường đứng chung một chỗ, hai bên mỗi người thần sắc đều kích động lớn tiếng cãi lộn, cách thật xa đều có thể nghe được một ít tiếng mắng chửi quát mắng nhau. Cảnh tượng như vậy khiến người ta nhìn có một loại cảm giác cổ quái khác thường.

Có lẽ là biết rõ Hứa Tuyết Ảnh trong nội tâm đang kinh ngạc khó hiểu, Thẩm Thạch hạ thấp thanh âm, nhẹ giọng nói với nàng: "Những tên mặc trang phục đệ tử Huyền Âm môn đều là Huyền Âm môn hạ đệ tử, mặt khác mấy tên mặc quần áo bình thường chính là đệ tử Huyền Âm môn âm thầm hộ vệ Thiên Nhất lâu, cùng những đệ tử kia thân phận không khác nhiều. Chỉ là bọn hắn làm sao lại cứ như vậy bên đường cãi nhau loạn xạ thế kia?"

Phải biết rằng Huyền Âm môn dù sao cũng là một môn phái tu chân có uy tín danh dự, ở Âm châu môn phái này coi như là một trong các môn phái đứng đầu, tuy rằng chỉ cần nơi nào có người thì có tranh chấp, dù là cùng một môn phái lục đục với nhau tranh quyền đoạt lợi cũng không hiếm thấy, đến cường thịnh như Tứ Chính danh môn đại phái bực này, ở bên trong tông môn không phải còn có mạch nước ngầm tuôn trào đấy sao.

Chỉ là tranh đấu thì tranh đấu, nhưng thể diện của môn phái vẫn phải giữ gìn, nếu không lan truyền ra ngoài, đó chính là tất cả mọi người đều không ngẩng mặt lên được. Cũng như Lăng Tiêu tông, Huyền Âm môn cũng là một tông môn tu chân, trong hàng đệ tử nếu có tranh chấp, gần như cũng sẽ là lén giải quyết, rất hiếm khi đem mâu thuẫn trong tông môn bại lộ ở trước mặt người ngoài. Ít nhất Thẩm Thạch nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên chứng kiến có đệ tử tông môn tu chân như thế cả đàn cả lũ mà ở trên đường phố náo nhiệt người đến người đi trực tiếp giương cung bạt kiếm mà giằng co ồn ào.

Hắn tuy rằng rời khỏi Âm châu nhiều năm, đối với Huyền Âm môn môn phái này cũng là căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng bởi vì duyên cớ từ hồi nhỏ ngay ở chỗ này lớn lên, kỳ thật Thẩm Thạch đối với cái môn phái tu chân này vẫn là cực kỳ hiểu rõ. Theo hắn biết, từ trước tới nay Huyền Âm môn mặc dù so ra kém xa Lăng Tiêu tông danh môn đại phái bực này, nhưng ở bên trong tông môn cũng là môn quy sâm nghiêm có một chút trật tự, trong tình huống bình thường tuyệt không có khả năng xuất hiện tình huống bực này.

Chẳng lẽ là trong Huyền Âm môn đã xảy ra chuyện gì sao?

Thẩm Thạch bỗng nhiên trong lòng khẽ động, dây cương trong tay thoáng siết chặt, để xe ngựa tạm thời ngừng lại.

Cách một con đường, giờ phút này người đi trên đường cũng có không ít bị ồn ào bên kia hấp dẫn đi qua, rất xa làm thành một vòng. Thật ra vẻ bề ngoài đám người Thẩm Thạch xem ra chẳng phải dễ làm người khác chú ý, mà giờ khắc này cửa ra vào này cãi lộn hiển nhiên cũng kinh động đến người bên trong Thiên Nhất lâu. Từ bên trong cửa hàng chạy ra nhiều nam nhân đang mặc quần áo và trang sức kiểu chưởng quầy tiểu nhị, quả nhiên cũng là đối với mấy người ngoài cửa này đối xử như nhau, dồn dập tiến lên khuyên giải.

Chỉ là hai bên cãi lộn kia cũng không có như vậy bỏ qua, vẫn quát mắng giằng co không dứt. Ngược lại là mấy người chưởng quầy tiểu nhị bên trong cửa hàng nghe tiếng mắng chửi vừa mới chạy đến vốn ý là khuyên can, rõ ràng cũng mỗi người tách ra, gia nhập hai bên trận doanh gầm lên mắng chửi lẫn nhau.

Tiếng người ầm ỹ ngày một to thêm, những người kia tiếng quát mắng lớn nghe được không rõ lắm, nhưng Thẩm Thạch mơ hồ đã nghe được vài câu, trong đó như là nhiều lần đề cập đến một người, đó chính là lão tổ Lý gia gì đấy. Như thế xem một hồi, mắt thấy hai bên kia lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, đột nhiên có người hét lớn một tiếng, đúng là rút ra một thanh linh kiếm bổ tới.

Một đám người kể cả xung quanh vây xem rất nhiều người qua đường nhất thời xôn xao, có chút phản ứng không kịp mà ngây người. Bên cãi lộn kia cũng đã không chịu yếu thế mà dồn dập rút kiếm, thần thông đạo thuật các loại thi triển, trong nháy mắt đánh đấm tưng bừng, đảo mắt liền đã có người lớn tiếng kêu lên đau đớn, dĩ nhiên là đổ máu.

Đến lúc này, người vây xem xung quanh lập tức ầm ầm bỏ chạy tứ tán, mỗi người đều cuống quít tránh đi. Thẩm Thạch cũng là ngạc nhiên, không thể ngờ được rằng trong Huyền Âm môn bầu không khí vậy mà đã hỏng bét như thế này, tranh đấu mâu thuẫn đến tình trạng gay cấn như thế. Nhưng mà thế cục trước mắt một mảnh hỗn loạn, sau lưng của hắn trong thùng xe còn có Hứa Tuyết Ảnh, sau khi trầm ngâm một lát, Thẩm Thạch hay vẫn là lắc đầu, vội vàng đánh xe ngựa rời khỏi nơi đây. Chỉ là thời điểm nhìn qua tòa Thần Tiên hội ở phía đối diện Thiên Nhất lâu, hắn trong lúc vô tình thấy được cũng có không ít người của Thần Tiên hội đứng ở cửa ra vào, nguyên một đám thần sắc nhẹ nhõm còn mang theo vài phần miệt thị, hoặc ôm ngực hoặc nói chuyện phiếm, như nhìn xiếc khỉ xem trò khôi hài trước cửa Thiên Nhất lâu kia.

Trong nội tâm Thẩm Thạch không khỏi mà lướt qua một chút thổn thức cảm thán, yên lặng dời ánh mắt đi chỗ khác, vội vàng đánh xe ngựa đi xa. Ở phía sau hắn, chỉ để lại một hồi động tĩnh cãi lộn tư đấu kia càng lúc càng lớn, còn có ở sau lưng tòa thành trì này là Thiên Âm sơn mạch ngày càng âm u .

Mặc dù cao lớn, lại âm u.

※※※

Cùng thời khắc đó, nghìn vạn dặm bên ngoài Hải châu, trên Kim Hồng sơn.

Hứa gia danh môn thế gia phụ thuộc tông môn cực kỳ coi trọng vị thiếu nữ mất tích này, đối với Hứa gia mà nói là một sự việc cực kỳ thống khổ, nhưng đối với tại Lăng Tiêu tông tông môn khổng lồ mà nói, chuyện này liền lộ ra có chút không quan trọng gì rồi. Hứa gia cũng từng định đã thỉnh cầu tông môn tương trợ, vốn lấy danh tiếng của Hứa gia, đại khái là ngày thường như bọn hắn quen biết mấy vị trưởng lão hội hơi chút thân thiết, ở trong tình huống bình thường có khả năng giúp đỡ, cũng đang rất bận bịu liền không thể giúp rồi.

Dù sao việc này cũng rất khó làm, đến như Thần Tiên hội cũng thấy khó khăn mà tìm không thấy đầu mối gì, những sự tình này về sau tông môn trưởng lão cũng thực sự không có phương pháp gì tốt hơn, dù sao Đại chân nhân Nguyên Đan cảnh cũng là tu sĩ, không phải thần tiên.

So sánh với chuyện này mà nói, Lăng Tiêu tông ở bên trong tông môn càng nhiều người hơn nữa, kỳ thật chú ý ngược lại là sự tình ở bên trong tông môn, trong đó gần nhất mẫn cảm nhất cũng khiến người nhìn chăm chú nhất, đương nhiên chính là từ bây giờ trở về sau đột nhiên lại âm thầm kịch liệt tranh đoạt người kế nghiệp đại vị đời sau.

Việc này quan hệ đến tương lai thế lực lớn nhỏ nhiều năm trong Lăng Tiêu tông và quyền thế phân chia, tự nhiên so với việc thiếu nữ thế gia mất tích bên ngoài trọng yếu hơn vô số lần. Kỳ thật vốn việc này đã an tĩnh một đoạn thời gian, nhưng mấy ngày này, ở phía sau Lăng Tiêu Tam Kiếm, ở bên trong tông môn Lăng Tiêu tông vậy mà lại lần nữa cường thế quật khởi thêm nhiều đệ tử tuổi trẻ thiên tài, trong đó nổi danh nhất là Cam Trạch, Chung Thanh Trúc và Tôn Hữu ba người xuất chúng nhất, đồng thời ba vị này sau lưng mỗi người lại mơ hồ có chỗ dựa có thực lực hùng hậu chống đỡ, đại vị nguyên bản vốn có chút yên ổn nay tranh giành lại tái khởi gợn sóng.

Trong tình huống như thế này, to như vậy trên Kim Hồng sơn, có một chút cảm giác áp bức như trước cơn phong ba bão táp sắp nổi lên, chỉ là người đang ở trong cuộc phần lớn đều là im lặng ít xuất hiện, duy chỉ có một người nhưng lại không giống bình thường.

Hôm nay, ngay thời điểm ánh mặt trời buổi sáng rơi xuống sân Quan Hải Đài bằng phẳng rộng rãi, tất cả đệ tử ở các đại đường khẩu đã bắt đầu công việc lu bù của mình, trong đó đặc biệt Linh Dược Điện là bận rộn nhất, dù sao tất cả đệ tử Đan Đường đều coi trọng nhất nơi đây. Thân là đại đệ tử của Vân Nghê trưởng lão, Cam Văn Tinh ngày thường gánh vác trách nhiệm quản lý giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ tại Linh Dược Điện, cho nên giờ phút này đã ở bên trong Linh Dược Điện xem xét sự vụ rồi.

Cũng chính bởi vì như thế, thời điểm khi tiếng kinh ngạc bạo động bên ngoài truyền đến, nàng cũng rất nhanh đã nghe được.

Thời điểm lúc cùng những người khác bước nhanh đi tới cửa hướng ra phía ngoài nhìn lại, Cam Văn Tinh đột nhiên khẽ giật mình, chỉ thấy dưới ánh sáng vàng của mặt trời buổi sáng chiếu xuống, một khuôn mặt anh tuấn phóng khoáng, còn có một cái đầu trọc có chút quái dị của người đàn ông, vai khiêng một thanh hắc kiếm cực lớn, tay kia lại kéo theo một con yêu thú khủng bố khổng lồ giống như tòa núi nhỏ, mỗi một bước đi, trên mặt đất phảng phất đều chấn động một cái, quả nhiên là khí thế vô song, làm cho người trợn mắt há hốc mồm.

Ánh mặt trời rơi vào đỉnh đầu của hắn, lóe sáng lóng lánh, một đường đi đến bên ngoài Linh Dược Điện, hắn ngẩng đầu chợt thấy Cam Văn Tinh đứng ở trước mọi người, bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, tiện tay ném đi thân hình yêu thú cực lớn kia, thanh âm ầm ầm vang lên giống như tiếng trống đập xuống nền trước Linh Dược Điện, lập tức khiến cho vô số người kêu lên kinh ngạc một trận, trong đó còn có tiếng cười cởi mở và phóng khoáng của hắn.

Bóng người lóe lên, đột nhiên hắn từ trên trời giáng xuống, đã là rơi vào bên người Cam Văn Tinh, trên người một cỗ khí phách tanh mùi máu phát ra, lập tức để xung quanh chúng đệ tử rầm rầm mở ra một vòng tròn lớn, chỉ là thấy trong ánh mắt mọi người hướng nam tử đầu trọc này cũng không sợ hãi, ngược lại phần lớn là kính ngưỡng sùng bái, đặc biệt là một đống lớn nữ đệ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp của Đan Đường, càng là hai mắt tỏa ánh sáng, không ít người còn nhẹ hô thét lên đến chói tai, nụ cười nhẹ nhàng.

"Yêu đan cấp năm, đưa ngươi luyện đan á."

Người đàn ông kia ha ha nở nụ cười một tiếng, nhìn qua Cam Văn Tinh ánh mắt ôn hòa, mỉm cười nói một câu.

Xung quanh trước là một mảnh lặng im, sau một lát trong nháy mắt một mảnh xôn xao, tiếng thét chói tai kêu lên kinh ngạc, lại lần nữa giống như thủy triều vọt tới, đem hai người nam nữ này trong vòng bao phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui