Lục Tiên

- Ta có một chuyện không rõ muốn thỉnh giáo Cố di?

- Ngươi nói đi!

- Trú Nhan Hoa thần ký như thế, vì sao sau khi nhận được tin tức người không lập tức đi Sa La Giới tìm kiếm, lại đợi đến hôm nay nhờ ta hỗ trợ.

- Bởi vì ta cũng không thể hoàn toàn khẳng định tin tức này có chính xác hoàn toàn hay không.

Cố Linh Vân thản nhiên đáp. Ngày đó, khi người nọ nói ra tin tức này cũng là lúc hắn sắp chết, hơn nữa tình huống lại thập phần cổ quái, cả người hoảng hốt, cũng không hề hay biết người ngoài hay không, chỉ là trong miệng không ngừng nói ra những thứ lộn xộn, như nói mê vậy. Trú Nhan Hoa cũng chỉ là một câu ngẫu nhiên hắn nói ra trong đó.

Thẩm Thạch nhíu mày:

- Thì ra là thế …

Cố Linh Vân thở dài:

- Chính xác là như vậy, cho nên ta đối với kỳ trân này hướng cầu nhiều năm, nhưng trước khi xác thực được vị trí cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Bằng không mà nói, tại Tổng đường ta cũng không gánh nổi, thu lấy một cái tội danh tư ý hành động, quả thực là không đảm đương nổi.

Thẩm Thạch suy nghĩ một lát:

- Cố di, thứ cho ta nói thẳng, việc này ta đương nhiên có thể đáp ứng đi làm giúp người, nhưng có thể thấy không biết Vũ Khư kia bên trong có hay không Trú Nhan Hoa, ta chỉ sợ chưa chắc có thể giúp người thu được vật muốn lấy.

Cố Linh Vân trầm ngâm, nhẹ gật đầu:

- Ngươi nói cũng có đạo lý, như vậy bỏ đi, ta cũng không bắt buộc ngươi. Ngươi thay ta đi Sa La Giới một chuyến, tìm vào Man Hoang Vũ Lâm sâu trong Vũ Khư, thoáng qua xác nhận bên trong đến cùng có hay không Trú Nhan Hoa rồi trở lại cho ta biết.

Nói xong nàng lấy ra một mảnh giấy có không ít ghi chép bên trong đưa cho Thẩm Thạch rồi nói tiếp:

- Đây là một ít tình huống ngày đó thám tử kia tiến vào Vũ Khư ghi chép, ngươi xem qua một chút để nắm rõ tình huống. Về phần sự kiện vừa nói với người, ngươi chỉ cần đi vào Vũ Khư xác nhận một lần cho ta, vô luận có hay không Trú Nhan Hoa ta đều ghi nhận ngươi đã giúp ta một lần, trở lại sẽ nói cho ngươi biết nơi của cha ngươi. Đương nhiên nếu ngươi có thể giúp ta tìm được Trú Nhan Hoa, như vậy ta chẳng những thâm tạ, lại còn có thể an bài cho cha con người đoàn tụ tại tự Thiên Luân, ngươi thấy thế nào?

Thẩm Thạch thoáng nhìn mảnh giấy trong tay Cố Linh Vân, trầm mặc một lát rồi nhận lấy, gật đầu nói:

- Được.

Cố Linh Vân rộ lên vẻ vui mừng, cười tươi như hoa, tựa hồ thập phần vui sướng:

- Vậy ta ở đây chờ tin tốt của ngươi.

Thẩm Thạch quay người đi ra ngoài cửa, bất qua khi chuẩn bị bước ra ngoài, bỗng nhiên thân thể thoáng dừng lại, xoay người nhìn Cố Linh Vân:

- Cố di, vì cái gì vị thám tử kia, một mình tiến vào sâu bên trong Vũ Khư hung hiểm vắng vẻ kia?

Cố Linh Vân sắc mặt không đổi, mỉm cười:

- Ta cũng không biết, có lẽ chính bản thân hắn từ nơi nào đó phát hiện tin tức gì, không biết chừng liền muốn đi qua tìm kiếm vài thứ giúp hắn phát tài.

- Vậy hắn sau khi đi ra, ngươi nói hắn thần trí mơ hồ, như thế nào từ sâu trong vũ lâm tìm được hắn?

- Bởi vì chúng ta là Thần Tiên Hội, dưới đời này kể cả Sa La Giới đều có người của chúng ta.

Cố Linh Vân cười nói, phảng phất như lời lẽ đương nhiên đáp lại. Thẩm Thạch trầm mặc, tựa hồ với đáp án này có chút không hài lòng, bất quá một lát sau hắn vẫn hỏi:

- Đúng rồi, vừa rồi người nói Trú Nhan Hoa là thiên hạ kỳ trân, ngoại trừ có thể khiến nữ tử bảo trì thanh xuân trường kỳ, còn có công hiệu tẩy tủy thân thể kỳ diệu?

- Đúng vậy, không thì sao được xưng tụng là kỳ trân hiếm thấy.

Thẩm Thạch như nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.

Hồ ly một thân tuyết trắng chạy ra chào đón, hết sức thân mật cọ sát vào chân Thẩm Thạch, từ mấy ngày nay, hồ ly có lẽ đã hoàn toàn thích ứng với việc ở cùng Thẩm Thạch lưu lạc Thiên nhai, đối với Thẩm Thạch đặc biệt thân cận. Thẩm Thạch vỗ vỗ đầu nó, lại chợt nhớ tới Tiểu Hắc, nhất thời có chút cảm thán, lại không biết con Tiểu Hắc Trư kia dạo chơi trên cực bắc Tuyết Nguyên giá lạnh, có cơ hội hay không thực sự tiến vào Long giới trong truyền thuyết.

Chỉ là cẩn thận suy nghĩ lại, nội tâm Thẩm Thạch cũng có một chút cảm giác quái dị, trời đất đưa đẩy thế nào, cái con Tiểu Hắc Trư thoạt nhìn ngu xuẩn, lười biếng lại tham lam ăn uống, hôm nay lại bỗng chốc muốn trở thành một thành viên của huyết mạch cao quý Long tộc hay sao?

Mang theo hồ lý đi xuống dưới lầu, ngoại trừ Thần Tiên Hội, các nơi khác Thẩm Thạch đều dạo chơi qua, cũng mang mảnh giấy do Cố Linh Vân đưa cho xem qua một lượt. Giấy trắng mực đen, tinh tế thanh tú, thoạt nhìn là bút tích nữ tử, bất quá không phải do Cố Linh Vân tự mình viết ra.

Thẩm Thạch nhìn từ đầu đến cuối, thần sắc thập phần bình tĩnh, cuối cùng sau khi xem xong liền bỏ vào trong túi Như Ý, trong mắt lộ ra vài phần suy tư.

Tuy trong thư phòng ở Thần Tiên Hội, hai người coi như nói chuyện hòa hợp, nhưng Thẩm Thạch có thể nhìn ra, hiển nhiên Cố Linh Vân vẫn còn che giấu, Sa La giới thần bí vũ khư, kể cả là Trú Nhan Hoa chưa từng nghe qua, tựa hồ còn một tầng bí mật che giấu, thậm chí cả việc thám tử kia tử vong theo lời nàng nói cũng làm cho người khác có chút cảm giác quỷ dị.

Bất quá Thẩm Thạch cũng không có ý hối hận, từ ngày hắn rời Lăng Tiêu Tông, không hiểu vì sao, đặc biệt tưởng niệm phụ thân Thẩm Thái, có lẽ bởi vì đó chính là thân nhân duy nhất ở cuộc đời này. Chỉ cần nhìn thấy cha, dù thế nào cũng là đáng giá, huống chi Cố Linh Vân cũng nói hắn không nhất định phải lấy được Trú Nhan Hoa, cùng lắm da mặt dày một chút, đi vào xác nhận một phen rồi lui ra ngoài là tốt rồi.

Chỉ có điều Trú Nhan Hoa kia tựa hồ đúng là một kiện bảo vật hiếm có, chỉ cần có thể lấy được, sợ là toàn bộ nữ tử khắp thế gian, không trừ một ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn của lễ vật này.

Cho nên dù là người có địa vị cao như Cố Linh Vân cũng đều vì bảo vật này mà vắt óc không buông.

Đi qua phố dài, Thẩm Thạch chậm rãi hướng về truyền tống pháp trận ở Lưu Vân Thành, xa xa đã trông thấy ánh sáng kim sắc chói lọi, hắn bỗng nhớ tới một sự kiện trước kia được xác thực bởi Cố Linh Vân.

Nguyên lai đi thông Phi Hồng Giới, xác thực là thông đạo duy nhất thông tới Yêu giới lại là bên trong Sa La Giới .. Ba năm trong trí nhớ, chậm rãi hiện ra trong lòng hắn, bất quá đến cuối cùng, nhưng gương mặt Yêu tộc cường đại kia đều nhất nhất tiêu tán, càng tăng thêm phần còn sót lại ở Quy Nguyên giới.

Sắc mặt hắn có chút ảm đạm, sau đó trong lòng nghĩ đến có lẽ nên đi Thiên Hồng Thành mua ít rượu tốt rồi tìm cơ hội đi xem lão Bạch Hầu cùng Thạch Trư.

Tiếng động lớn rầm rĩ quanh người khiến tâm tư hắn phảng phất bay xa, chẳng qua là khi Thẩm Thạch dần dần đi vào truyền tống pháp trận, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, ngạc nhiên dừng bước.

Xa xa nơi đầu đường, bên ngoài truyền tống pháp trận, ngay trên lối vào cạnh đường cái, một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp đang lo lắng đứng nhìn, không ngừng hướng đám đông tìm kiếm người nào đó.

Sau đó, giống như là từ bên trong tăm tối lại có chút cảm ứng, nàng có chút ngơ ngác đột ngột, bỗng nhiên quay đầu trông lại, đã thấy Thẩm Thạch đứng bên kia đường.

Dưới ánh mặt trời, hai ánh mắt nhìn nhau, thanh âm hối hả dường như đã đi rất xa, trời đất trong chốc lát dường như đều an tĩnh.

Sau đó nàng đưa tay che trước ngực, trên mặt ánh nhìn ưu sầu bỗng nhiên tiêu tán, đứng tại đầu đường, lộ ra ôn nhu vui vẻ, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:

- Thẩm đại ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui