Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm



Đối với sự tồn tại tương đương với “Thành chủ phu nhân” của Cung Cửu, đám đường đệ của Diệp Cô Thành, cơ hồ đều không tin nổi, thậm chí có mấy nam hài tử tính tình nóng nẩy suýt nữa nhịn không được xông lên cho Cung Cửu ăn mấy kiếm, để bảo vệ “Trinh tiết” của đường huynh anh minh thần võ nhà họ…… Thế nhưng nhóm đường muội hiển nhiên khác xa nhóm đường đệ, các nàng nhìn thấy Cung Cửu, một mắt đều bắn ra lục quang, các nàng gắt gao túm chặt nhóm đường đệ táo bạo, cố gắng thuyết phục:“Đó là người đại đường huynh thích, các người có cần nhiều chuyện thế không?”

“Điều này sao có thể gọi là nhiều chuyện? Đại đường huynh tuyệt như thế, tất nhiên phải cưới một đường tẩu ôn nhu hiền lành, sao có thể cùng một nam nhân nhìn cứ như con gà què bên nhau chứ!” Các đường đệ chính đáng nói.

“Xì,” Các đường muội cười lạnh phản bác:“Lấy tính tình của đại đường huynh, không đi ở chung cả đời với bội kiếm của hắn cũng là lạ rồi, các ngươi còn muốn thế nào? Bằng không các ngươi đi tìm một đường tẩu thích hợp đến, hỏi một chút xem, đại đường huynh muốn không?” Các đường đệ nhất thời nghẹn họng á khẩu không trả lời được, toàn bộ yên ắng lại.

Diệp Cô Thành thính lực thật tốt ngồi ở chủ vị, xa xa nghe nhóm đường đệ đường muội tranh luận, trong lòng cười thầm không thôi: Đám nhóc con này cư nhiên nhìn nhầm Cung Cửu thành “Gà què”…… Vậy là về sau có trò hay coi rồi.

Cũng không biết Cung Cửu nội lực bị chế đến tột cùng có nghe thấy lời đám đường đệ muội của Diệp Cô Thành nói không, chỉ thấy hắn cười dài đứng dậy ly tịch, đi qua, ôn hòa nói:“Đã sớm nghe qua các vị đều là tinh anh của Diệp thị, hôm nay may mắn nhìn thấy, quả nhiên bất phàm !”

Nhóm đường đệ của Diệp Cô Thành đều quay đi không để ý tới Cung Cửu, nhưng biểu tình cũng không nóng như vừa nãy, hiển nhiên Cung Cửu khen ngợi đúng chỗ ngứa rồi. Về phần nhóm đường muội nha, tự nhiên đều hưng phấn mà vây lấy Cung Cửu, líu ríu nói qua nói lại. Nghe nói ba nữ nhân chẳng khác nào một ngàn con vịt, đạo lý này cho dù Cung Cửu lúc trước không hiểu, hiện tại cũng hiểu rồi: Dù Cung Cửu cường đại, nhưng sau khi ứng phó một vài vấn đề nhiều chuyện, đều bị nhóm đường muội làm cho tươi cười cứng lại, choáng váng hoa mắt. Dưới tình thế bất đắc dĩ, Cung Cửu chỉ có thể một tay che đầu, một tay chống bàn, giả thành bộ dạng suy yếu lung lay sắp đổ, xin lỗi xin lỗi, thế mới có thể đào thoát về phòng đi nghỉ ngơi, lại để lại truyền thuyết “Thân kiều thể nhược” lần nữa.

Cung Cửu “Thân kiều thể nhược” liền như vậy bắt đầu cuộc sống khoái hoạt của hắn tại phủ thành chủ Bạch Vân thành, nhất chúng người hầu dưới sự đàn áp và huấn đạo kinh khủng của Liễu nương hạ, tất cung tất kính với Cung Cửu, lấy lòng thì khỏi nói, còn thiếu không trực tiếp kêu hắn “Thành chủ phu nhân” , đó là vì Liễu nương sợ làm tổn thương niềm tự tôn của con nuôi nhà bà, không cho bọn họ kêu thế thôi.

Nhưng trên thực tế Cung Cửu cũng không để ý thứ gọi là xưng hô này, quả thực hắn còn hận không thể đem chính hắn buộc chặt vào người Diệp Cô Thành, khiến mỗi người đều biết hắn là “Thành chủ phu nhân”.


Bất quá Diệp Cô Thành thì sao…… cũng không phải muốn buộc là buộc nha. Ngày thứ hai sau khi Cung Cửu vào ở phủ thành chủ, mây cao gió nhẹ, thời tiết quang đãng, đúng là thời cơ tốt ra ngoài du ngoạn. Vì thế Cung Cửu sáng sớm liền rời giường, chờ xuất phát, hưng trí bừng bừng chờ có thể cùng Diệp Cô Thành chạy đi chơi khắp Phi Tiên đảo cả ngày.

Nào ngờ dưới sự trông mong ngóng chờ củaCung Cửu, rốt cục đợi đến lúc Diệp Cô Thành luyện kiếm xong, tắm rửa thay quần áo xng, dùng đồ ăn sáng cũng xong, Diệp Cô Thành lại thản nhiên nói với hắn:“Rời đảo lâu ngày, công việc bề bộn, vô tâm du ngoạn……” Nói ngắn gọn chính là Diệp Cô Thành không rảnh bồi Cung Cửu — ngươi thích đi đâu thì đi đi, tự mà chơi, đừng đến làm phiền ca, ca đang bận nha !

Cung Cửu nhất thời “thụ đả kích lớn”, chỉ có thể “Lung lay sắp đổ” ly khai, bóng dáng hiu quạnh kia, thật khiến Liễu nương nhìn đến đau lòng không thôi, cả nhóm đường muội vừa muốn đến phủ thành chủ “Trao đổi tình cảm với đường tẩu” cũng thấy được, vì thế nhóm đường muội “Đồng tình kẻ yếu” liền xung phong nhận việc muốn bồi “Đường tẩu” của các nàng dạo khắp Phi Tiên đảo .

Tuy nói nhóm đường muội sẽ hỏi đông hỏi tây, nhưng dù sao năng lực nói sang chuyện khác của Cung Cửu cũng không phải tầm thường, huống hồ hắn vốn muốn dạo một vòng quanh Phi Tiên đảo, lại muốn mọi từ miệng nhóm đường muội ra một ít sở thích và thói quen hằng ngày của Diệp Cô Thành, vì thế liền vui vẻ đồng ý – vì thế chỉ sau mấy ngày, Nơi nơi trên Phi Tiên đảo đều ngân vang tiếng hoan hô tiếu ngữ của Cung Cửu và nhóm đường muội khả ái của Diệp Cô Thành……

Không thể không nói, nếu Cung Cửu có tâm muốn lấy lòng người nào, lưu lại ấn tượng tốt cho người khác, vậy thật sự gần như khiến người ta không thể kháng cự. Cung Cửu dùng mị lực của hắn thành công để lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng nhất chúng đường muội của Diệp Cô Thành: Hắn chẳng những tuấn lãng ôn nhu, còn ôn hòa ân cần, hài hước săn sóc, hơn nữa tâm tư tinh tế, tình chân ý thiết – Lúc Cung Cửu dạo chơi khắp Phi Tiên đảo, cũng không quên mang về đủ loại tiểu lễ vật thú vị cho Diệp Cô Thành đang “Vất vả cần cù làm việc”, thật khiến nhóm đường muội hô to cảm động: đại đường huynh lạnh như băng kia của các nàng đến tột cùng là làm sao mới gặp được một nam nhân tốt như vậy a, các nàng đều hâm mộ đến sắp ghen tị nha!

Cung Cửu sao lại không biết tâm tư của nhóm nữ hài tử? Hơn nữa hắn lại “Không ít tiền”, vì thế Cung Cửu đều đưa cho mỗi đường muội một lễ vật nhỏ hợp ý các nàng, triệt để “Công hãm” tất cả các đường muội, đều hô to: Đường tẩu thật tốt. Cung Cửu cười tủm tỉm nhận khen ngợi — xưng hô đường tẩu này…… Ân, rất thú vị, Cung Cửu cảm thấy cũng không tồi đâu nha.

Vì thế chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, trong bất tri bất giác, đám đường muội của Diệp Cô Thành liền nghiêng hết về phía Cung Cửu……

Như vậy Cung Cửu thì sao? Hắn sẽ thỏa mãn với một chút thắng lợi “bé xíu xiu” như vậy sao? Hiển nhiên sẽ không. Kỳ thật từ lúc hắn còn chưa tới Phi Tiên đảo, Cung Cửu đã có một ít kế hoạch nhập gia tuỳ tục: Vừa đến phủ thành chủ, đầu tiên hắn sẽ ôm lấy đùi bà vú quản gia toàn quyền, tiện đà lại chiếm lấy yêu thích và duy trì của nhóm đường muội trong vòng vài ngày — nhưng hắn làm vậy là vì cái gì? Đương nhiên là vì Diệp Cô Thành.


Theo góc nhìn của Cung Cửu, nếu Diệp Cô Thành đã mang hắn về Phi Tiên đảo, lại trước mặt mọi người cam chịu quan hệ của bọn họ, hơn nữa còn ngầm đồng ý để hắn vào ở tại chủ viện phủ thành chủ — ý này không phải quá rõ sao? Nếu hắn không bắt lấy cơ hội, vậy hắn cũng không phải Cung Cửu.

Cung Cửu cảm thấy thời cơ hắn và Diệp Cô Thành “Càng tiến thêm một bước” đã hoàn toàn chín muồi, vấn đề còn sót lại là da mặt Diệp Cô Thành mỏng quá, lại quá mức không được tự nhiên…… Nhưng chỉ cần Cung Cửu cho y một bậc thang, như vậy hết thảy đều nước chảy thành sông thôi.

Vì thế sau khi Cung Cửu cơ bản giải quyết vấn đề ngoại viện xong, liền chuẩn bị bắt đầu “Thay đổi mũi dùi”, toàn lực “Đối phó” Diệp Cô Thành .

Thật sự không thể không nói, đối nắm chắc thời cơ Cung Cửu thật sự khá tinh chuẩn, kỳ thật Diệp Cô Thành đã mềm hoá, hơn nữa y còn không hề phòng bị — lúc trước Diệp Cô Thành luôn mang một chút phòng bị chi tâm với Cung Cửu, nhưng hôm nay thì sao? Hiện giờ Diệp Cô Thành về tới Bạch Vân thành Phi Tiên đảo, nơi này vốn là địa bàn của y, phải biết rằng, khi người ta về đến nhà, luôn sẽ tháo phòng bị trong lòng xuống; Thứ hai hiện tại Cung Cửu đang bị dược tính khống chế, nội lực bị ngăn chặn, nhìn thế nào cũng khá là “Vô hại”, không không nhỉ?

Có biết chăng, biến thái và cường đại của Cung Cửu, tuyệt không chỉ nằm trong phương diện võ công.

Nói lại nha, bọn họ về tới Bạch Vân thành, Diệp Cô Thành vốn có tâm bỏ rơi Cung Cửu chơi, nhưng Cung Cửu thì sao, cư nhiên xoay người liền chui vào lòng một đám đường muội như hoa như ngọc của Diệp Cô Thành, ngược lại còn bỏ rơi Diệp Cô Thành, để y làm bạn với công văn chồng chất như núi trong phủ thành chủ…… Diệp Cô Thành tuyệt đối không thừa nhận y cảm giác khó chịu là vì trong bụng y ứa ra nước chua! Rõ ràng chỉ là do Cung Cửu ăn của y ở của y tại Bạch Vân thành, còn đi kua bọn muội muội của y, điều này thật buồn cười mà!

Vì thế tối hôm nay, khi Cung Cửu ôm một chiếc hộp gỗ trở lại viện, liền nghênh diện gặp gỡ Diệp Cô Thành mặt lạnh như tiền.


Diệp Cô Thành nhìn thấy chiếc hộp trên tay Cung Cửu, suy đoán đó đại khái là thứ gì đó Cung Cửu muốn tặng cho đám đường muội của y, sắc mặt càng tệ hơn: Hảo nha, còn lấy tiền của ta đến lấy lòng bọn muội muội của ta — bởi vì lúc họ đi khá gấp rút, Cung Cửu căn bản không mang tiền theo a…… mấy ngày nay hắn xài đều là tiền của Diệp Cô Thành, nhưng lại là Liễu nương đại thủ vung lên bảo Cung Cửu: “Tùy tiện xài” nha con!

Cung Cửu nhìn thấy Diệp Cô Thành, vẻ mặt kinh hỉ, nói:“A Thành hôm nay ngươi không tại thư phòng sao? Nhiều ngày ta không thấy được ngươi , rất nhớ ngươi nha……”

Còn chưa chờ hắn nói xong, Diệp Cô Thành liền lạnh lùng nói:“Về sau chớ dùng tiền của phủ thành chủ mua bậy mua bạ.”

Cung Cửu giật mình, vẻ mặt của hắn lập tức ảm đạm xuống, lấy ánh mắt “Thập phần thụ thương” nhìn nhìn Diệp Cô Thành, lập tức cúi đầu nhận sai nói:“Ta…… Ta về sau sẽ không ……” Nói xong Cung Cửu đi lên hai bước, đưa chiếc hộp nắm trong tay cho Diệp Cô Thành, rồi nói tiếp:“Kỳ thật…… Ta chỉ muốn đem cái này tặng cho ngươi……”

Diệp Cô Thành lúc này mới thấy rõ, trong chiếc hộp gỗ không nắp kia nguyên lai là có hai con tò he nhỏ nặn bằng bột mì, chính là bộ dáng của y và Cung Cửu, nhìn rất sống động, trong lòng bỗng nhảy dựng, biểu tình lập tức nhu hòa vài phần, nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của y, lại không tốt lập tức lật lọng, đành thản nhiên nói:“Ta cũng không phải con nít, không cần dùng mấy thứ này để chơi.” Dứt lời y xoay người về phòng, nhưng vẫn hảo hảo mà mang chiếc hộp kia về luôn.

Cung Cửu quan sát thấy khác biệt rất nhỏ trên vẻ mặt của Diệp Cô Thành, trong lòng đã vui sướng đến nở hoa, bất quá hắn vẫn duy trì bộ dạng ảm đạm thương tâm, bởi vì nghĩa mẫu thương yêu của hắn đang đi về phía hắn a.

Liễu nương chỉ loáng thoáng nghe được lời hai người nói, bà thấy biểu tình của Cung Cửu, vội vàng thân thiết hỏi:“A Cửu ngươi sao thế?”

Cung Cửu dùng sức trợn mắt nhìn, chua xót nói:“Ta…… Y không thích ta đưa cho hắn lễ vật, còn gọi ta đừng yếu loạn tiêu tiền……”

Liễu nương “Hừ” một tiếng, nói:“A Cửu ngươi đừng nghe y, ngươi muốn mua cái gì thì mua cái đó, nghĩa mẫu đều giúp ngươi hết.”

Cung Cửu than nhẹ một tiếng, nói:“Đều là ta sai…… gần nhất y bề bộn nhiều việc, ta không nên vì chút việc nhỏ này mà làm y phiền lòng.”


Liễu nương trợn mắt nói:“Nói bậy, thành chủ bận rộn cái quái gì, chuyện trong thành đều có người chuyên môn đến phân công quản lý, căn bản không cần y nhọc lòng, nếu không thành chủ ra đảo lâu như vậy, Bạch Vân thành còn không đã sớm loạn thành hỗn loạn ?”

Cung Cửu nghe vậy, có vẻ cực khổ sở, run giọng nói:“Nếu như thế…… Vậy mấy ngày này vì sao y cố ý đi thư phòng tránh ta? Chẳng lẽ là…… chán ta rồi sao?” Lời này vừa dứt, Cung Cửu ẩn ẩn lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

Liễu nương kinh hãi, vội vàng an ủi nói:“Sao vậy chứ? ! ngươi một hài tử tốt như vậy…… Ngươi khả trăm ngàn lần đừng nghĩ nhiều a……”

Cung Cửu miễn cưỡng cười nói:“Nghĩa mẫu yên tâm, ta…… Ta sẽ không sao hết.”

Liễu nương thấy mặt Cung Cửu vẫn chưa giãn ra, chớp mắt, thấp giọng nói:“A Cửu ngươi yên tâm, ngày mai a, nghĩa mẫu giúp ngươi một tay, cam đoan đêm mai các ngươi……”

Cung Cửu lắp bắp kinh hãi, nói:“Nghĩa mẫu đừng làm xằng bậy, nếu chọc giận y……”

“Vậy thì sao?” Liễu nương đánh gãy Cung Cửu, nói:“Thành chủ bú sữa của ta mà lớn, còn có thể cho ta ăn một kiếm hử? Hừ, A Cửu ngươi cứ yên tâm đi, hết thảy dựa vào ta!” Nói xong Liễu nương dũng cảm vỗ vỗ ngực, rồi nói tiếp:“Ngươi a, chỉ cần chờ thôi, ha ha.”

Trong viện, dưới tàng cây già cõi, Cung Cửu yên lặng nhìn nghĩa mẫu thân thương của hắn lắc lắc mông đi xa, trong lòng vì bà mà giơ ngón tay cái lên, ý tứ không rõ nở nụ cười.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận