Ngụy Tử Tuấn ngồi xổm xuống, lấy ra một cái hộp từ trong túi xách trên lưng, lấy ra thứ linh tinh gì đó. Lục Tiêu còn chưa hiểu người này muốn gì, chỉ thấy Ngụy tiểu công tử xoay chuyển ngón tay, thành thạo từ đống sắt vụn đồng nát lắp ráp thành một khẩu súng ngắn.
Lục Tiêu nhìn thấy cũng sửng sốt: “… Ra ngoài du lịch còn đem súng theo?”
Ngụy Tử Tuấn: “Bắn heo rừng.”
Hạ Dật ha một tiếng, nhướng cao mày: “Lúc nói chuyện có thể nhìn về bên tôi không?”
Ngụy tiểu công tử không nói, cúi đầu yên lặng thu tầm mắt trở về.
Mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng cũng tắt, chân núi ầm ầm nổ vang một tiếng, khói đen kèm theo ánh lửa vọt lên.
Xa xa truyền đến tiếng súng bắn nhau.
Lục Tiêu giữ vững tầm mắt, rừng tùng u tối quỷ mị mà yên tĩnh, có thể nghe được chỉ có tiếng hít thở của ba người.
Anh cảm nhận được hành động của Ngụy Tử Tuấn đứng bên cạnh mình.
Tiếng súng dưới màn đêm đặc biệt chói tai, kèm theo đó ánh sáng lửa súng chợt lóng lánh.
Tiếng súng gồm hai tiếng.
Đạn cũng có hai viên —— một viên bắn vào cây, một viên xuyên vào giữa lông mày.
Người ở xa đó, hai tay còn giữ động tác cầm súng, cơ thể ngửa ra sau, từ từ ngã xuống, xương sọ của gã bị đạn xuyên qua, dẫn ra đường máu bay ngang kèm theo xương óc vỡ, nửa bộ đầu lâu bị bắn nát bét, khuôn mặt không trọn vẹn, không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
“A Tiêu, sau này sẽ không……” Giọng nói Ngụy Tử Tuấn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi sắp hòa tan vào trong bóng đêm.
Lục Tiêu cười: “Lời này em đừng nói sớm vội.”
Ngụy tiểu công tử buông mi mắt: “Xin lỗi.”
“Không có gì phải xin lỗi ” anh đưa tay, cùng Ngụy Tử Tuấn xen kẽ mười ngón tay vào nhau: “Em rất tốt, lại cứu anh lần nữa.”
Ngụy Tử Tuấn sửng sốt, một hồi lâu sau, trên môi nở nụ cười, nắm chặt súng trong tay.
Viên Nghị chia tiểu đội của mình thành ba nhóm, theo ba đường khác nhau lên núi, một đường quét sạch không ít kẻ buôn ma tuý cầm súng chống cự.
Theo lý mà nói, Viên Nghị làm Phó tham mưu trưởng quân khu tỉnh, cuộc truy bắt tội phạm mua bán ma tuý nho nhỏ còn chưa tới phiên hắn tự mình ra trận. Có điều, chiều nay cấp trên bỗng hạ lệnh, yêu cầu hắn dẫn đội quân lập tức đột kích lên ngọn núi này, cũng phối hợp giúp quân đội địa phương tiến hành bao vây núi và có nhiệm vụ bảo vệ quần chúng địa phương.
Mới đầu, Viên Nghị còn có chút không để ý lắm, bây giờ buôn bán ma túy trong vùng đa số hoạt động theo quy mô nhỏ, không gây ra ảnh hưởng gì lớn. Thường thì một cuộc truy bắt tội phạm buôn bán ma tuý, một khẩu súng còn không thu được nữa là. Trừ giai đoạn đầu xác định vị trí tội phạm có chút rắc rối, còn hành động truy lùng, bắt sống tội phạm tương đối dễ dàng, bình thường cũng không gây ra thương vong gì.
Lại không ngờ, hôm nay vừa đến xảy ra đã bắn nhau, trong nháy mắt chết và bị thương không ít anh em.
Viên Nghị chửi thầm má nó. Lúc trước tới cũng không ai nói cho hắn biết bọn nhãi con này cấu kết với thế lực nước ngoài, ở nơi này buôn bán ma tuý, còn tàng trữ vũ khí.
Chẳng trách bị thương nhiều như vậy.
Nhờ ánh sáng trắng của đèn pin mà trong rừng cây tìm ra một đường đi nho nhỏ, Viên Nghị cúi đầu, nhìn thấy xác chết nằm ngang dọc tứ tung trên đất, không nhịn được rùng mình một cái.
Người nằm trên đất không mặc quân trang, thêm vào bây giờ nằm ở đây, chắc hẳn là bọn buôn bán ma túy.
Nhưng tình trạng chết không khỏi quá thê thảm. Những người này hoặc bị một súng bắn nát sọ, hoặc bị một đao cứa ngang yết hầu, đều là một đòn trí mạng, động tác gọn gàng, không chút dây dưa.
Đó ngay cả binh lính tinh anh nhất mà quân khu bộ đội đặc chủng bồi dưỡng được cũng không nhất định có tố chất chiến đấu như vậy.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến lúc người kia ra tay, mỗi lần giết một người cũng giống như dựa theo các bước đã hoạch định trước. Cứ thế, vị trí ra tay đều giống như đúc.
Bình tĩnh tới cực điểm, so với người, càng giống một cỗ máy hơn.
Viên Nghị ngẩng đầu, rung cổ tay, suýt nữa rơi đèn pin ra ngoài.
Cách đó không xa phía trước có một người đàn ông đang đứng, mặt không hề có cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo, trong tay cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào hắn.
Viên Nghị không biết người kia xuất hiện lúc nào, lại đứng ở đó bao lâu.
Không chỉ mình hắn, cả những binh lính theo sau cũng không biết.
Người kia chỉ cần bóp cò súng là có thể lập tức lấy mạng hắn. Hoặc nói, trước khi hắn phát hiện đối phương, người đàn ông đã có thể một súng xuyên thủng đầu hắn từ sớm, biến hắn trở thành như những người nằm trên đất.
“Tử Tuấn, bỏ súng xuống” Một vị thanh niên bước ra từ phía sau người đàn ông, trên mặt người đó mang theo nụ cười hiền lành, khí chất cũng ôn hòa, nhìn thôi cũng làm trong lòng người ta sinh ra ý muốn thân cận: “Không biết nên gọi ông như thế nào?”
Ánh mắt người đàn ông lóe lên lạnh lẽo, ngay khi Viên Nghị cho rằng người kia muốn bóp cò súng thì người kia theo lời thu súng lại.
Viên Nghị nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng có chút phát khô: “Viên Nghị, Phó tham mưu trưởng quân khu tỉnh, chịu trách nhiệm hành động đột kích, truy bắt tội phạm mua bán ma tuý lần này.”
Viên Nghị cũng không biết, đối phương chỉ hỏi tên mình, còn hắn lại trong nháy mắt nói ra nhiều như vậy, giống như sốt ruột biện giải gì đó.
“Lục Tiêu” Thanh niên tự giới thiệu mình, đồng thời chỉ vào người đứng bên cạnh: “Hai người này là Hạ Dật và Ngụy Tử Tuấn. Sáng nay, chúng tôi lên núi du lịch, không ngờ buổi tối đã xảy ra việc này……”
Bọn họ là buổi chiều mới bao vây núi, sáng sớm lên núi xác thực không biết chuyện này xảy ra. Có điều, ở đây là núi hoang, dân cư thưa thớt. Mấy năm rồi cũng không có mấy du khách chịu ngàn dặm xa xôi đến đây, mấy người này tới đây thật đúng dịp.
Có điều, mới nghe nói, người kia tên Ngụy Tử Tuấn……
Viên Nghị giật mình kinh ngạc, chợt nhớ tới: “… Ngụy tiểu công tử?”
Đây không phải con trai của Tổng tư lệnh Ngụy Nho Trung, lãnh đạo trực tiếp của hắn sao?
Có người nói Ngụy tiểu công tử này hoàn toàn kế thừa phong độ cha mình, Ngụy Tổng tư lệnh. Đầu óc linh quang ( linh hoạt, thông minh) không nói, năng lực chiến đấu lúc từng là binh sĩ cũng đứng nhất nhì trong toàn bộ đại quân khu. Có điều, mấy năm trước, không biết nguyên nhân gì, bỗng nhiên giải ngũ. Vì thế còn tranh cãi không vui với Ngụy Tổng tư lệnh.
Ngụy Tử Tuấn hơi gật đầu, trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhiều: “Bây giờ hành động tiến hành thế nào rồi, bắt được người chưa?”
“Vẫn chưa, tính cả đội quân tôi dẫn đến đột kích, tổng cộng có sáu đội trưởng kéo lên vây đỉnh núi, chúng tôi dự định một bên xác định kẻ thù, một bên từ từ thu nhỏ vòng vây, cuối cùng một lưới bắt hết.”
“Làm như vậy thương vong sẽ rất lớn?” So với nghi vấn, ngữ điệu của Ngụy Tử Tuấn càng giống thuật lại hơn.
Viên Nghị cắn răng, hắn dĩ nhiên đã xét đến điểm này, chỉ là trong thời gian ngắn không có cách nào tốt hơn: “Như vậy có thể phát huy ưu thế về số lượng người của chúng ta, cũng bảo đảm truy bắt toàn bộ nghi phạm.”
Ngụy Tử Tuấn đưa tay ra trước mặt hắn: “Đưa bản đồ cho tôi.”
Viên Nghị vội vã bảo người cầm bản đồ ra.
Ngụy Tử Tuấn cầm một tờ giấy mỏng manh này, nhìn một chút, tìm chiếc bút vẽ ba vòng trên đó: “Tôi chưa đi qua trên núi, theo bản đồ này cũng chỉ có thể đưa ra suy đoán, từ sườn núi trở xuống thì có thể bảo đảm đúng.” Ngụy Tử Tuấn trả bản đồ cho Viên Nghị: “Tìm mấy người tra xét ba chỗ này, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
Viên Nghị nhìn kỹ, hình như có vẻ hiểu ra, vội vàng liên hệ với những đội trưởng khác.
Nhóm ba người Lục Tiêu sau đó thì xuống núi, vì dọc theo đường đi đã dọn sạch nên không gặp trở ngại gì, chỉ là dưới chân núi gặp một người quen.
Nói là người quen cũng không phải hoàn toàn, Trần Bưu vì Ngụy Nho Trung nên năm đó quen biết Ngụy tiểu công tử, Lục Tiêu cũng có nói chuyện mấy lần, chỉ biết mặt, không tính quen thuộc.
Trần Bưu chịu trách nhiệm bao vây con đường xuống núi con đường, bảo đảm không để cho bất cứ nghi phạm nào chạy trốn, nhìn thấy bọn họ đầu tiên là kinh ngạc. Chỉ thấy ba người đàn ông từ trên xe đi xuống, một người quần áo bị cởi bỏ lung tung hơn nửa, khoác lên trên người cũng chỉ có một áo khoác chẳng ra sao, hai người còn lại đều chỉ mặc áo sơ mi, bị dính vào bùn đất bẩn thỉu, vóc người vạm vỡ.
Mấy người này đêm hôm khuya khoắt lái xe ra từ khu vực truy bắt tội phạm buôn bán ma tuý, nếu không phải người trước mắt là Ngụy Tử Tuấn và Lục Tiêu, hắn cũng nghi ngờ rằng đây là mấy kẻ phạm pháp rồi.
Trần Bưu kinh ngạc: “Các cậu sao lại chạy đến đây?”
Ngụy tiểu công tử há miệng, không hé răng.
Hạ Dật đã thay cậu mở miệng: “Đến hẹn hò.”
Trần Bưu kinh ngạc càng sâu. Ở thành thị đông đúc không hẹn, ba người đàn ông ở chốn hoang sơn dã lĩnh (núi hoang ít người ở), nghĩ thế nào cũng phải nghĩ tới chuyện kia: “… Tới đây bắn pháo?”
“Không phải đúng à, mới vừa đánh có một nửa, sát vách đã nổ lên pháo thật rồi.” Hạ Dật càng nghĩ càng thấy tức. Lúc này không phải công ty cần giữ hình tượng chó má gì đó, thì đã lộ đủ bản chất lưu manh: “Thứ cho tôi nói thẳng, cứ thế hai lần sớm muộn cũng liệt.”
Lục Tiêu ấn ấn mi tâm, thầm nghĩ tên này đang nói cái gì, quả thực thô tục không thể tả.
Nhưng không ngờ người trong quân đội so với gia thiệp với những người có vẻ nho nhã như Ngụy Tử Tuấn, càng thích kiểu ngay thẳng thô tục này. Trần Bưu cười ha ha, còn thiếu lôi Hạ Dật xưng huynh gọi đệ (gọi nhau anh em): “Thú vị thú vị, chờ giải quyết xong chuyện trên núi này, để Ngụy Tổng tư lệnh tìm cho các cậu một chỗ tốt làm một phát!”
Hạ Dật cũng cười lên, chỉ là nụ cười kia có chút âm trầm, lộ ra mùi âm mưu quỷ kế.
Lục Tiêu đã không muốn nói chuyện với mấy tên này nữa.
Đám người Lục Tiêu về đến nhà, mấy ngày cứ thế yên lặng trôi qua. Bỗng một hôm, Trần Bưu đến thăm, thuận tiện mang đến một lá cờ thưởng, không để ý Lục Tiêu phản đối, mạnh mẽ giúp anh treo ở đầu giường.
Lại sau đó, lúc anh và hai người Hạ, Ngụy ở trên giường làm chuyện đó, trong lúc lơ đãng vừa nâng mắt, đã nhìn thấy lá cờ đỏ kia treo ở đầu giường, ở trên còn in bốn chữ lớn thiếp vàng —— tập độc công thần. (Người có công truy bắt tội phạm buôn bán ma tuý)
Suýt nữa héo.
TOÀN VĂN HOÀN.