Mặc dù gọi rất nhiều thức ăn , đều coi như là sánh bằng sơn hào hải vị đi , nhưng khi thức ăn trong miệng Nhã Lý cảm thấy rất mặn , rất khó ăn . Cũng giống trái tim cô bị xát muối vậy , vừa xót vừa đau lòng nhưng vẫn phải chịu đựng . Cô không biết bằng cách nào mình rời khỏi nhà hàng đó , cũng không biết mình khi nào đã trở lại văn phòng . Cô ngơ ngác nhìn xung quanh phòng , nước mắt lúc này không kiềm được nữa mới bắt đầu tuôn trào.
Trên khuôn mặt trang điểm tinh tế thế kia bây giờ bị nhem nhuốc bởi nước mắt . Cô đưa tay ôm lấy ngực mình , thật đau như vừa bị đâm một nhát , cũng rất khổ sở . Cô dựa theo cạnh bàn trượt dần rồi ngồi thụp xuống đất , tiếng khóc của cô ngày càng to hơn , tiếng khóc cho đoạn tình cảm không được đáp trả , tiếng khóc cho nỗi lòng thầm kín bao năm qua , tiếng khóc cho sự vô tâm của anh đối với mình.
Cô là yêu anh như thế , anh lại đối với cô vô tình như thế.
Mọi người trong công ty luôn nhìn thấy cô lúc nào cũng nghiêm túc trong công việc , không ngờ hôm nay lại lộ ra nhiều bộ mặt như thế . Khiến tất cả mọi người tò mò , xúm lại bàn tán.
Phương Nhã Lý cũng chính vì nghe những lời bàn tán đó . Mà quyết định rời khỏi công ty . Nhưng rời khỏi rồi cô biết đi đâu bây giờ?
Trong đầu cô là một mớ hỗn độn . Cô cứ chạy mãi trên con đường cao tốc mà không biết mình nên đi về đâu . Ba mẹ thì không phải là người thích hợp , bạn bè thân thiết của cô thì đều ở nước ngoài cả . Cô cảm thấy trống vắng khi không có ai ở bên lúc này , bỗng suy nghĩ cô lại hiện lên hình ảnh người đó . Cô không ngần ngại quay số gọi điện thoại cho hắn.
Điện thoại đổ hồi lâu cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Em tìm anh có chuyện gì?" Giọng người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Thần , chúng ta gặp nhau đi!" Giọng nói của cô không ngừng nghẹn ngào khi nghe thấy giọng hắn.
"Tôi tưởng chúng ta đã kết thúc rồi?" Lôi Thần không khỏi cau mày.
"Em...cần anh"
"Đến căn hộ của tôi" Lôi Thần không đợi người bên kia trả lời đã tắt máy . Phải , hắn và Nhã Lý trước kia có hẹn hò , cũng trải qua thời gian tươi đẹp giống như bao cặp đôi . Nhưng cái làm hắn hận không phải lời nói chia tay của cô , mà hắn hận cô coi hắn như món đồ thay thế cho tên đàn ông đó.
Người con gái với vẻ đẹp trẻ trung của thời thanh xuân , dưới ánh nắng nhẹ vươn trên má . Cô như tiên nữ quay đầu cười thật tươi với hắn . Nhưng bỗng nhiên cô liền thay đổi vẻ mặt , cũng là khuôn mặt như thế , nhưng trên mặt lúc này bao nhiêu lớp son phấn , khiến cô chững chạc sắc bén hơn . Từ đôi môi đỏ mọng với những lời nói ngọt ngào , thành đôi môi được son đỏ nói những lời chua chát lòng hắn.
"Lôi Thần , người đàn ông em yêu mến rốt cuộc cũng trở về . Chúng ta kết thúc đi!"