Ánh nắng của buổi sáng gay gắt , lúc này là giữa trưa tại Macau . Cô cùng anh đáp xuống đây không lâu . Hôm nay anh cũng phải tham gia một bữa tiệc không thể thiếu hằng năm . Đây là bữa tiệc do chính con trai nhị của Thất thị tổ chức-Thất Hạo . Thất thị nổi tiếng toàn quốc nắm bắt trong tay cả một vùng trời kinh tế , bên cạnh về du lịch và đánh bạc cũng được Thất thị chú trọng không ít . Tuy rằng con trai nhất là Thất Huyền với tài kinh doanh xuất sắc , nhưng hắn lại dường như không có nhiều tham vọng về tài sản của Thất thị , mấy năm nay gần đây Thất thị làm ăn tốt là đều nhờ một tay hắn trợ giúp , mặc dù thế hắn vẫn yên phận thủ thường không tranh giành làm loạn . Còn Thất Hạo thì ngược lại , anh ta trông rất giống những tên dân chơi phá của , anh ta thường hay tiệc tùng cùng em trai là Thất Mẫn , song anh ta cũng rất tham lam về chức vị tối cao nhất trong công ty . Dù có bóng người anh Thất Huyền lu mờ anh ta , nhưng không vì thế mà Thất Hạo từ bỏ dễ dàng.
Lục Tề nắm tay Bá Uy bước vào đại sảnh . Thất Hạo từ xa nhìn thấy hai người đã nhanh nhảu đi đến . Anh ta nhìn anh rồi nhìn cô một lượt , hai mắt anh ta chợt sáng lên sau đó vội vã nở một nụ cười , tay anh ta đưa ra . Lục Tề chỉ lãnh đạm gật đầu một cái , sau đó lại kéo Bá Uy tiếp bước ngang qua anh ta như thể không quan tâm đến . Thất Hạo cười cợt nhả một cái , khi nãy anh ta định mở miệng chào hỏi , mà người đàn ông này chỉ coi anh ta là cát bụi trong mắt . Bực tức? tất nhiên! nhưng anh ta chỉ thản nhiên rời đi chỗ khác với vẻ mặt không biểu cảm.
Bá Uy lấy làm ngạc nhiên trước hành động của Lục Tề , cô có phần xấu hổ nhìn về Thất Hạo , chỉ thấy bị Lục Tề gắt lên một tiếng "Không được nhìn hắn!" Ánh mắt anh thâm trầm nheo lại nhìn chằm chằm vào cô , khiến cô lạnh toát cả sống lưng . Anh không muốn cô nhìn người đàn ông khác!
Cô chu chu cái mỏ nói"Chúng ta là khách, anh đối với chủ nhà như thế coi như thật bất lịch sự đi!"
Lục Tề chỉ hừ lạnh một tiếng , cất giọng lạnh nhạt "Nói chuyện cùng người không não suốt ngày chỉ gái gú đó , sẽ làm giảm độ thông minh của tôi . Huống chi tôi không cần hắn ta chiếu cố , một mình tôi có thể gánh vác đánh gục hắn bằng sức tôi."
Cô chỉ bĩu môi "xùy" một cái buông ra một câu "Anh cũng thật tự tin quá đi!"
"Ừm , tự tin và bản lĩnh , người đàn ông của em rất tuyệt đúng không?"
"Càng lúc càng quá đáng!"
Nói vậy nhưng cô lại cười khanh khách thành tiếng . Anh nhìn cô ánh mắt cũng ánh lên ý cười sâu đậm.
Lục Tề liếc mắt thấy phía trước có một đối tác đã cùng anh hợp tác chung đang đứng cùng Thất Huyền , anh liền kéo cô về hướng đó . Người hợp tác chung cùng anh cũng không khỏi ngạc nhiên . Hai người hỏi han nhau vài câu rồi anh ta mới giới thiệu Thất Huyền với anh.
"Lục tổng , đây là ngài Thất-Thất Huyền , hiện bây giờ đang trông coi Thất thị" Anh ta không khỏi hướng anh nở nụ cười tươi . Tiếp anh ta lại nói với Thất Huyền "Ngài Thất đây là Lục tổng của công ty Dực Hoả"
Lục Tề gật đầu , cả anh và Thất Huyền đều đưa ra bắt tay nhau "Lục Tề , nghe danh anh đã lâu-ngài Thất"
"Lục Tổng quá khen , tôi chỉ trợ giúp một phần nào đó thôi . Vẫn không bằng anh tài trí cao làm Dực Hỏa phát triển mạnh mẽ" Thất Huyền nhếch miệng thành một hình vòng cung cười cười.
"Không dám" Anh lạnh nhạt khiêm tốn.
Bá Uy một bên đứng xem , từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng cũng không ai ngó tới cô , cô chỉ bất mãn liếc mắt xem thường ba tên đàn ông này . Đúng là lời lẽ hoa mĩ , cô tưởng chỉ có những đàn bà tiểu thư giàu có mới hay khen ngợi lẫn nhau , chẳng ngờ đàn ông cũng không khác phụ nữ họ là mấy.
Cô đảo mắt bắt gặp Thất Huyền đang nhìn cô chằm chằm không rời , chẳng lẽ hắn biết cô đang suy nghĩ cái gì sao? Làm sao lại khi thấy ánh mắt của cô lại nhìn mãi không rời? Bỗng nhiên bàn tay trên eo đột nhiên bị siết chặt . Là tên Lục Tề đáng ghét đây mà! cô nhìn lên ánh mắt anh , có chứa một tia bực dọc . Cô ngơ ngác khó hiểu , tự nhiên trút giận lên cô làm gì? Cô thật chưa có làm gì anh nha!
Lúc này không khí có chút không ổn , ngài Thất thì nhìn chằm chằm vào người phụ nữ của Lục tổng , Lục tổng thì hận không thể móc mắt ngài Thất . Người thứ ba đứng ngay đó cũng phải lên tiếng cứu vãn tình hình.
"Lục tổng anh vẫn chưa giới thiệu cô gái đó nha!"
Lục Tề nhìn sang anh ta , nhàn nhạt mở miệng tuyên bố chủ quyền "Đây là người của tôi!"
Anh ta cười cười liếc nhanh một cái qua gương mặt của Bá Uy , sau đó đưa ra một nhận xét "Rất xinh đẹp! bảo sao Lục tổng lại dấu diếm lâu như thế . Có đúng không ngài Thất?"
Thất Huyền bị kêu tên , đưa mắt về phía người vừa nói , sau đó cũng gật đầu một cái buông một câu "Rất xinh đẹp"
"Lúc trước vẫn không thấy Lục tổng đi dự tiệc mang theo bạn , mọi người nghĩ anh vẫn còn độc thân . Một người đàn ông thành đạt giàu có chị em nào cũng mong ước , hóa ra đã bị thu phục bởi tiểu mỹ nhân trước mặt đây . Thật quá nể! Thỉnh giáo cô làm thế nào có thể được Lục tổng để ý thế?"
Bá Uy được hỏi , có chút không thích ứng ngay , nên mãi một lúc vẫn chưa đưa ra câu trả lời . Mà người nào đó khởi xướng câu hỏi không nhận được câu trả lời đã càng lúc càng trở nên lúng túng . Đang tính đáp lại thì cô đã nghe được tiếng anh nói rành mạch lại có chứa ít tức giận.
"Là tôi theo đuổi cô ấy!" Lục Tề cau mày không hài lòng về câu nói của người kia . Cái gì mà cô được anh để ý? Người phụ nữ của anh từ khi nào lại bị hạ thấp như thế? là anh thương cô , là anh yêu cô , là anh được cô để ý . Anh ta sao lại có quyền nói câu đó?
Nhận được ánh mắt nguy hiểm , người nào đó đã hiểu chuyện tự giác ngậm chặt miệng . Không ngừng trong lòng cầu nguyện.
Bá Uy bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một dòng nước ngọt ngào chảy qua . Cả khuôn mặt cô đều hiện lên rõ ràng vui vẻ.
Đột nhiên , Thất Huyền mở miệng"Lục tổng thật có phúc khi được người như tiểu thư đây để ý!" Hắn nhìn Bá Uy , tuy rằng có một chút tiếc nuốt , nhưng cũng không thể cản lại sự hấp dẫn của cô đối với hắn.
Lục Tề nhếch miệng "Đấy là một vinh hạnh lớn lao của tôi" khi có cô bên cạnh . Dứt lời anh kéo người cô lại gần chính mình , hưởng thụ cảm giác đắc ý lúc này.
Bọn họ cùng hàn huyên cùng hai người kia vài câu , anh lại dẫn cô đi đến vài vị khách khác . Có những vị khách cô đã cùng anh chào hỏi ở bữa tiệc lần trước . Những người đó cũng nhận ra cô , cùng nhau nói chuyện làm cô có cảm giác một cảm xúc lâng lâng hạnh phúc khó tả . Như đột nhiên cô trở nên nổi tiếng vậy.
Anh dắt cô đi vào một góc ít người , vòng hai tay ôm ngang eo cô , cơ thể hai người dính sát vào nhau hơi đung đưa theo giai điệu du dương của bản nhạc.
Anh hỏi cô "Có mệt không? Tôi đi lấy cho em một chút thức uống với đồ ăn nhẹ!"
Cô lắc đầu ngước nhìn anh , đưa tay chỉnh lại ngọn tóc rớt xuống trán anh . Không nhịn được cô hôn lên trán anh một cái , sau đó còn cười khanh khách trêu chọc anh.
"Không được làm loạn" Giọng anh có chút căng thẳng cũng có chút nghiêm túc . Anh nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô chỉ muốn cắn một phát , gặm nhắm thật lâu để cô không còn không khí thở.
Cô hiểu ra được chuyện anh sẽ làm , ở chỗ toàn người thượng lưu dòm ngó thì thật ngượng chết . Cô ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.
Hai người mãi một lúc rõ lâu mới có ý định tách ra . Anh đưa cho cô một ly cooktail , cô đi đến cùng trò chuyện với các vị phu nhân còn anh thì một mình tiếp tục tiếp khách.
(Lalin: Tự nhiên thấy các bạn bỏ rơi mình ghê T.T)