(17)
Không khí trong phòng họp vì câu nói này im lặng một khắc, ban hội đồng quản trị tôi nhìn anh anh nhìn tôi, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, họ dường như không tin nổi chuyện mà Lục Đình Phong đang nói.
Một người bị tật chân hơn ba năm như hắn, đùng một phát liền đi đứng trở lại bình thường, thật quá hoang đường!
“Không thể nào!”
Ông Lục hốt hoảng đứng lên, ánh mắt nhìn Lục Đình Phong có mấy phần dè chừng, nhưng nhớ đến bản báo cáo bệnh án kia, xác định rõ ràng chân Lục Đình Phong chẳng thể phục hồi lại như bình thường nữa, trong lòng yên tâm một chút.
“Tổng giám Lục, tôi biết rõ vị trí này cùng dự án này rất quan trọng đối với cậu, nhưng mà cậu cũng không thể lừa gạt mọi người bằng mấy câu như thế.
”
“Sao ngài biết tôi đang nói dối chứ?”
Ông Lục mấp máy môi muốn nói, sau đó lại im bặt.
Nên nói gì đây, nói rằng ông vì muốn thâu tóm cả Thiên Hoàng cùng một phần tài sản trong di chúc của Vương Y Tĩnh mà hãm hại con trai mình đến tàn tật đeo mang à.
“Lục Đình Phong, ta là cha của con, đương nhiên biết rõ tình trạng bệnh của con nhất.”
“Phải không, vậy phiền ngài nhìn cho kỹ.”
Lục Đình Phong mỉm cười, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người hai tay hắn bám lấy thành xe từ từ đứng lên.
Không biết là ai thốt lên một tiếng, phòng họp một trận xì xào bàn tán, ông Lục ngỡ ngàng ngã người xuống ghế, hai mắt trợn ngược lên.
Không thể nào, chuyện này sao có thể xảy ra được, tại sao Lục Đình Phong có thể đi được?
Từ lúc xảy ra vụ tai nạn kia, ông Lục luôn cho người theo dõi sát sao Lục Đình Phong, bất kể là hành động bất thường nào của hắn cũng bị ông lưu vào mắt.
Hơn nữa, bác sĩ chữa trị cho Lục Đình Phong còn là người ông cài vào, bệnh trạng của Lục Đình phong của là do người kia báo lại, rõ ràng ngay từ đầu xác nhận hai chân Lục Đình Phong không đã còn cơ hội lành lại, tuy nhiên ông vẫn còn chưa yên lòng.
Cho đến khi ông nhìn thấy Lục Đình Phong hì hục tập đi trong phòng, sau đó ngã xuống vô số lần, đôi chân của hắn như không có sức, chưa đứng vững liền xiêu vẹo ngã xuống, cố gắng ba tháng thu lại kết quả bằng không, nhìn thấy Lục Đình Phong nản lòng thoái chí, yên phận ngồi trên chiếc xe lăn kia, ông Lục mới cảm thấy an tâm.
Lại không ngờ đến ở phía sau, Lục Đình Phong lén lút không bỏ, cho đến ngày hôm nay liền đi lại bình thường.
Hoang đường, quả thật quá hoang đường!
Lục Đình Phong bình thản đi đến gần ông Lục, bước chân chậm rãi vững vàng, ông Lục bị khí thế của hắn ép cho cả người co rút, sợ hãi đẩy ghế lùi về sau.
Lục Đình Phong dừng lại, khoảng cách với ông Lục chỉ có một cánh tay, hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng như thể nhìn phải một vật chướng mắt.
“Lục Đình Phong, cậu…”
Ông Lục ôm ngực, muốn mở miệng nhưng không tài nào thốt nên lời, giờ phút này bất cứ lời nói nào của ông phát ra đều là thừa thải.
Lục Đình Phong hơi cúi người, ở nơi không ai nhìn thấy, dùng khẩu hình miệng nói với ông Lục.
“Ba à, ông thua rồi.”
Hắn xỏ tay vào túi quần, trở lại với vị trí trung tâm kia, như một vị quân vương thắng trận trở về.
Oanh liệt vang dội.
Mọi người chấn động trong chốc lát, nhưng nhìn thấy Lục Đình Phong như thế, trong lòng một số người liền an tâm hơn.
Dù sau năng lực của Lục Đình Phong là điều không thể bàn cãi, cho nên ai cũng muốn giao dự án này cho hắn giải quyết.
Tất cả mọi người trừ ông Lục đều đồng ý với việc Lục Đình Phong tiếp tục đảm nhận chức Tổng giám của Thiên Hoàng.
Sự việc đến đây đã được định đoạt.
Cuộc họp kết thúc, mọi người đều tản đi, khi đi qua chỗ Lục Đình Phong đều vỗ vai chúc mừng hắn, Lục Đình Phong mỉm cười đáp lại, mắt nhìn chằm chằm ông Lục.
Lận Dương cũng rời đi, trong phòng chỉ còn ông Lục và Lục Đình Phong.
Hai người im lặng đấu mắt với nhau, cuối cùng ông Lục lên tiếng trước.
“Chân khỏi từ lúc nào.”
“Chân tôi vốn không bị liệt.”
Lục Đình Phong nhếch môi, tim ông Lục đập thình thịch, lưng ướt đẫm mồ hôi, rất sợ Lục Đình Phong phát hiện ra bí mật của mình.
Quả nhiên.
“Nhưng nếu không làm như thế, chưa chắc ông sẽ tha cho tôi, phải không, cha?”
Hai tay ông Lục run run, câu nói tiếp theo của Lục Đình Phong trực tiếp khiến ông câm nín.
“Vụ tai nạn ba năm trước, ông có lời gì muốn nói với tôi không?”.