(22)
Chuyện làm bánh Giáng Sinh tặng Lục Đình Phong bị ngài Lục biết rồi, rõ là Du Nhiên đã phủ nhận cô chỉ đến để giúp Thu Lan mà thôi, nhưng mà nhìn ánh mắt của hắn đi, như đang nói với cô rằng ‘Nghĩ tôi ngốc lắm hả?’
Chuyện ngài Lục đi lại được Thu Lan cũng biết trước rồi, do bác của cô ấy nói, cho nên khi nhìn thấy Lục Đình Phong đi từ ngoài cửa vào, cô cũng chỉ nhìn Du Nhiên bằng ánh mắt đầy thâm ý.
Cuối cùng Du Nhiên làm bình vỡ không sợ nứt nữa, vừa ngượng vừa run đẩy cái bánh ngọt mình làm đưa lên miệng Lục Đình Phong.
Hắn nhìn cô một lúc sau đó mở miệng, bánh cupcake khá nhỏ, đầu lưỡi Lục Đình Phong vô tình quét trúng đầu ngón tay Du Nhiên, cả hai người đồng loạt giật mình.
Du Nhiên vội rút tay, xấu hổ cúi đầu, Lục Đình Phong mím môi, cảm nhận được vị kem vừa béo vừa ngọt, lại nhớ đến đầu ngón tay lành lạnh kia, hắn giọng một tiếng.
Ngày Giáng Sinh năm đó bắt đầu với một hương vị mập mờ bao trùm căn nhà.
Đầu tháng một, Du Nhiên cùng Lục Đình Phong đến bệnh viện thăm ông ngoại.
“Lo lắng à?”
Du Nhiên vội gật đầu, người bên cạnh liền nắm lấy tay cô, ôm trọn từng ngón tay lạnh như băng kia vào trong lòng bàn tay ấm áp.
Du Nhiên cảm nhận được Lục Đình Phong đối xử với ông ngoại rất khác với những người trong nhà họ Lục, cứ nhìn quà tặng mà Lục Đình Phong chuẩn bị xem, có bao nhiêu dụng tâm trong đó.
Cho nên Du Nhiên biết, đây mới thật sự là lần ra mắt với người nhà ngài Lục.
“Đừng sợ, ông ngoại anh rất tốt.”
Du Nhiên nhìn hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, chỉ một chốc lát, họ đã đi đến phòng bệnh của Vương Thụy.
Lục Đình Phong mở cửa ra, nhìn ông lão râu tóc bạc phơ ngồi trên giường, sắc mặt có chút hồng hào, bên cạnh là bàn cờ tướng đang chơi dở, khẽ gọi.
“Ông ơi.”
Ông lão ngẩng đầu lên nhìn hai người, Lục Đình Phong mỉm cười, lại gọi lần nữa.
“Ông ơi, con cùng vợ con là Du Nhiên đến đây thăm ông này.”
Vương Thụy nhìn Lục Đình Phong đặt đồ xuống bàn, nhưng cánh tay nắm lấy Du Nhiên vẫn không buông, hoặc từ lúc đến đây, trừ lúc hắn gọi ông lúc đầu, ánh mắt của Lục Đình Phong chưa từng rời khỏi Du Nhiên một lần.
“Du Nhiên.
”
Du Nhiên nghe tiếng Vương Thụy gọi mình, hơi giật mình gật đầu.
Mày của Vương Thụy nhíu lại.
“Không phải nói là người con tìm nhiều năm sau, chuyện này là thế nào?”
Du Nhiên bị câu nói kia làm cho ngơ ngác, tìm nhiều năm? Là ai tìm đã nhiều năm, ông ngoại nói gì với ngài Lục mà cô chẳng hiểu gì cả.
“Ông ngoại, chuyện này vẫn nên là để nói sau đi.”
Lục Đình Phong tạm thời vẫn chưa trả lời được, hắn sợ rằng một khi nói ra sẽ dọa nhóc nhà mình sợ mất, hơn nữa bây giờ cả hai vẫn chưa xác định quan hệ, chỉ lo rằng nếu Du Nhiên biết mọi chuyện cô sẽ không phân biệt được đâu là tình yêu, đâu là lòng muốn trả ơn.
Lục Đình Phong có thể chờ Du Nhiên, lâu hơn một chút cũng được, chờ cô nhận ra tình cảm của mình.
Ngài Lục cần tình yêu của Du Nhiên, không cần sự thương hại hay sự báo đáp của cô.
Vương Thụy thu lại nghi ngờ, nhìn Du Nhiên chằm chằm một lúc.
Du Nhiên không biết nên để mắt ở đâu, trong lòng cô vì đoạn hỏi đáp kia mà mông lung, có cảm giác ngài Lục đang che giấu một chuyện gì đó.
Đôi mắt của Du Nhiên cố định về hướng bàn cờ, nhìn như đang chăm chú, nhưng thực chất não nhỏ của cô lại bắt đầu suy diễn lung tung nữa rồi.
“Con biết chơi cờ à?”
Du Nhiên bừng tỉnh, nhận thấy ánh mắt hứng thú cùng mong chờ của Vương Thụy, gật đầu.
“Được, vậy mau lại đây, đã lâu lắm rồi không có tay cờ mới, ông mãi đánh với lão Hà kia, nết cờ của lão như thế nào ông còn không biết sao, đánh chán chết đi được.”
Vương Thụy vui vẻ cùng Du Nhiên đánh cờ, Lục Đình Phong sau khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng liền ngồi xuống bàn trà, từ xa chống cằm ngồi xem hai ông cháu.
Vương Thụy mắc bệnh tim, dù đã phẫu thuật nhưng nguy cơ tái phát rất cao, mấy năm trước ông còn gắng ở nhà được, chỉ khi có chuyện mới đến bệnh viện.
Mãi cho đến khi năm ngoái, người làm bận mãi ở trong bếp, Vương Thụy ở tầng ba tái phát bệnh.
Một trận nặng này khiến Lục Đình Phong nhất quyết để Vương Thụy ở bệnh viện cho tiện theo dõi.
Ban đầu ông lão còn buồn chán, dù sao tuổi cũng đã già, ở bệnh viện lại chẳng có ai bầu bạn, cho đến khi ông quen được với một nhóm người già thích chơi cờ, Vương thụy bắt đầu tập chơi viết thời gian, cứ cách vài ngày Lục Đình Phong sẽ ghé đến thăm ông, mọi chuyện mới bắt đầu có tiến triển tốt.
Chuyện hắn giả tật ở chân Vương Thụy cũng biết, cho nên tuần trước không thấy hắn đến, ông bắt đầu lo lắng, nhờ Nghiêm Chuẩn đến nhà xem hắn như thế nào.
Lục Đình Phong nhìn hai người một già một trẻ nghiêm túc đánh đến mức gân trên đầu cũng sắp nhảy ra rồi, nhếch môi mỉm cười.
“Nước cờ hay, hay lắm!”
Vương Thụy nhìn nước cờ Du Nhiên vừa đi, vỗ đùi luôn miệng khen, ánh mắt nhìn cô chuyển từ thăm dò sang tán thưởng.
Du Nhiên ngại ngùng mỉm cười, trong lòng không khỏi hân hoan một trận.
Cô chẳng ngờ việc mình biết chơi cờ này lại giúp tăng điểm hảo cảm trong mắt ông ngoại, nhìn thấy ông lụi cụi xếp lại bàn cờ mới, Du Nhiên vẫn còn muốn chơi thêm một ván nữa, bả vai liền bị Lục Đình Phong vỗ nhẹ.
“Ông ơi, đến giờ tiêm thuốc rồi kìa.”
Hắn chỉ vào vị y tá cằm khay thuốc bên cạnh, Vương Thụy còn muốn chơi nữa cũng vội dẹp cờ.
“Ông ơi, con dẫn Du Nhiên ra ngoài một lúc, lát nữa lại quay về đây chơi với ông nhé.”
Lục Đình Phong nghe loáng thoáng tiếng y tá hỏi còn ông thì đáp lại, hắn dắt tay Du Nhiên ra ngoài, dẫn cô đi đến một khoa khác trong bệnh viện.
Du Nhiên không hiểu Lục Đình Phong muốn làm gì, cho đến khi nhìn thấy bảng ghi ba chữ Tai- mũi-họng, ngón tay cô câu lấy bàn tay Lục Đình Phong vội giãy ra.
“Du Nhiên à.”
Lục Đình Phong quay lại liền nhìn thấy bé con nhà mình hai mắt đỏ hoe, ấm ức muốn khóc đến nơi.
“Đừng sợ, nghe lời tôi, đừng sợ.”
Lục Đình Phong ôm lấy Du Nhiên, tay che lấy mắt của cô, cảm nhận được Du Nhiên đang run, hắn cố trấn an.
“Du Nhiên, có tôi ở đây rồi, em đừng sợ, chỉ là khám tổng quát một chút thôi, đừng sợ nhé.”
“Du Nhiên, ngoan nào, đưa tay đây.”
Lục Đình Phong nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình.
“Tin tưởng tôi, được không?”
Du Nhiên cuối cùng cũng đi vào phòng thực hiện một loạt kiểm tra tổng quát, từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc cô đều bị Lục Đình Phong che mắt, người bị hắn ôm chặt vào lòng, bất kể mọi lúc, chỉ cần cô hơi run một chút hắn đều ở bên tai cô trấn an.
Du Nhiên khóc đến ướt đẫm mặt, cô được tiêm một liều thuốc an thần, sau đó ngủ trên giường bệnh, đến cuối vẫn nhăn chặt mày, trong mơ vẫn nắm chặt lấy ngón tay của Lục Đình Phong không rời.
Phó Cảnh Minh cầm bản xét nghiệm tổng quát của Du Nhiên để lên bàn, Lục Đình Phong buông tay Du Nhiên, đi đến đối diện anh ta rồi ngồi xuống, có chút sốt ruột, hỏi.
“Tình trạng bệnh của cô ấy thế nào?”
“Ngài Lục, sau khi kiểm tra một lượt chúng tôi phát hiện ra thanh quản của Du Nhiên không hề có tổn thương.”
Bàn tay để dưới đùi của Lục Đình Phong siết chặt.
“Ý…ý của bác sĩ là sao?”
“Ý của tôi chính là Du Nhiên hoàn toàn có thể nói chuyện được như bao người bình thường khác.”.