(43)
Lục Đình Phong nhíu mày, vẻ mặt như thể chưa nhớ ra người mà Trịnh Hạc nhắc đến là ai.
“Ai, đừng nói là anh không nhớ Hồ tiểu thư nha, người ta thương nhớ anh mấy năm trời rồi đó.”
Trịnh Hạc nhướn mày, Lục Đình Phong nhấp một ngụm rượu, lắc đầu.
“Không nhớ.”
Ngoài Du Nhiên ra, hắn chưa từng để người nào vào mắt.
Du Nhiên im lặng nghe hai người họ trò chuyện, khi nghe đến đoạn Trịnh Hạc hỏi Lục Đình Phong, Du Nhiên cũng không tự chủ mà căng thẳng theo, cô ngước mắt nhìn Lục Đình Phong, trùng hợp là hắn cũng quay sang nhìn cô, kèm theo đó là một cánh tay ôm lấy hông cô, giống như đang trấn an.
Trịnh Hạc vờ như không thấy khung cảnh ngọt ngào đến sắp mù mắt chó này, vội lảng tránh.
“Ơ, Nghiêm Chuẩn hình như vẫn chưa đến nhỉ, hai người ở đây một lát nhé, để tôi ra ngoài kia gọi cho anh ta xem thế nào.”
Lục Đình Phong gật đầu, hắn dắt tay Du Nhiên đi đến quầy thức ăn, trên đường đi đụng phải một vài người.
Họ nhìn Lục Đình Phong, sau đó chú ý đến Du Nhiên ở bên cạnh, không khỏi tò mò.
“Tổng giám đốc Lục, người này là… ?”
“Chào tổng giám đốc Lưu, đây là Du Nhiên, vợ tôi.”
Vị giám đốc Lưu kia bật cười một tiếng, người xung quanh cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy Du Nhiên ngoài đời, ánh mắt có phần suy nghĩ.
Họ còn chưa thấy tổng giám đốc Lục bày ra bộ dáng vui vẻ như thế đâu, người tên Du Nhiên này cũng không phải tầm thường.
Mọi người đánh giá Du Nhiên, cô không quen bị người ta nhìn chằm chằm như thế, vội lén lút bắt lấy tay áo của Lục Đình Phong, khẽ lay lay.
Lục Đình Phong vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Muốn ăn cái gì, để anh đi lấy cho em.”
Du Nhiên bày tỏ cứ tùy ý hắn.
Lục Đình Phong bèn cho cô ngồi nghỉ trên ghế, hắn bước đến quầy ăn cách chỗ cô tầm 3m, bận rộn chọn thức ăn cho Du Nhiên.
Du Nhiên vẫn chưa hết căng thẳng, cô ngồi trên ghế, mắt vẫn dõi theo bóng dáng cao lớn của Lục Đình Phong, bất chợt một bàn tay từ phía sau đặt lên vai Du Nhiên, cô vừa xoay người liền bị kéo đi.
Lục Đình Phong vừa chọn đồ ăn xong, quay đầu lại liền không thấy Du Nhiên ở đâu nữa.
Hắn chạy lại chỗ ngồi của cô lúc trước, nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy Du Nhiên.
“Du Nhiên.”
Lục Đình Phong gọi cô một tiếng, nhưng nhạc trong phòng quá lớn, át cả giọng của hắn xuống.
Hắn cô giữ bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Hạc, khi đầu dây bên kia bắt máy, Lục Đình Phong không kịp đợi nữa mà gấp gáp nói.
“Trịnh Hạc, tôi không tìm thấy Du Nhiên ở đâu nữa, anh giúp tôi trích xuất camera ở tất cả các nơi trong biệt thự, sau đó gửi qua máy cho tôi.”
Trịnh Hạc hơi hoảng, chuyện mất tích này là lần đầu tiên xuất hiện trong biệt thực của anh ta đó, nếu không xử lí tốt, e là hậu hoạn về sau vô cùng khó lường.
“Được rồi được rồi, anh đừng gấp, tôi sẽ cho người làm liền.
Du Nhiên vẫn còn trong biệt thự, cô ấy sẽ không sao đâu.”
.
Du Nhiên bị người ta kéo đi, cổ cô bị bóp chặt kéo lê một đường rất dài, cô muốn phản kháng nhưng bên kia có tận hai người, một người bóp cổ khóa tay cô về sau, một người bịt miệng nắm lấy tóc cô kéo thật mạnh.
Da đầu Du Nhiên run lên, cổ họng thiếu dưỡng khí trở nên đau rát, đại não ong ong vài tiếng.
Lúc hai người kia đẩy cô xuống đất, Du Nhiên cật lực há miệng thở dốc, hệt như một con cá mắc cạn thoát chết.
Du Nhiên nhìn hai đôi giày cao gót một xanh một đỏ dừng trước mặt, lại nhìn một vòng, hóa ra là họ dẫn cô đến phía sau biệt thự, bên cạnh hồ bơi.
Du Nhiên còn đang muốn đứng lên, tóc lại bị nắm giật về phía sau.
“Chị, em bắt con nhỏ này đến đây rồi nè ?”
Trong bóng tối có tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Du Nhiên ngước mắt, dưới ánh trăng, ngũ quan của cô gái kia hiện lên rõ ràng.
Khuôn mặt diễm lệ, da trắng như sứ, mắt phượng xinh đẹp nhếch lên, đuôi tóc cong cong xõa đều bên vai, một thân váy xanh dịu dàng như nước.
Du Nhiên nhớ lại, dường như đây là cái người vừa nãy Trịnh Hạc chỉ cho Lục đình Phong thấy, không lẽ cô gái này là Hồ Y Mỹ ?
Ngay lập tức suy đoán của Du Nhiên đã được chứng thực.
“Chào cô, tôi là Hồ Y Mỹ.”
Hồ Y Mỹ đỡ người Du Nhiên lên, mặc cho Du Nhiên không tình nguyện muốn giãy tay ra, Hồ Y Mỹ vẫn cô chấp nắm chặt lấy kéo cô đứng lên.
Ngón tay thon dài, móng tay thêu hoa văn tỉ mỉ nhưng lại bén nhọn không tả, cô ta chỉ mới nắm Du Nhiên một chút, lúc buông ra mu bàn tay của Du nhiên đã đầy vết cấu thành lằn.
Hồ Y Mỹ cao hơn Du Nhiên một chút, cô ta nhón chân phủi sạch lá trên tóc Du Nhiên, giọng nói ngọt ngào, nhưng ý tứ bên trong làm Du Nhiên vô cùng khó chịu.
“Em gái tôi tính tình quá đỗi mạnh mẽ, đã khiến cô thấy đau rồi.
Nhưng dù sao Y Phi vẫn còn quá nhỏ, cô…sẽ không chấp nhặt với con nít chứ ?”.