(50)
Du Nhiên cùng Lục Đình Phong thức đến ba giờ mới ngủ, nhưng hôm sau là đầu năm, hai người cũng không muốn năm mới lại ngủ nướng nên đều thức sớm.
Du Nhiên mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng, cô ngáp một cái, khó khăn rời khỏi giường.
Khi Du Nhiên gấp chăn xong bỗng phát hiện phía dưới gối mình có một bao lì xì màu đỏ thẫm.
Du Nhiên cúi người cầm bao lì xì kia mở ra, trong đó là một xấp tiền rất dày.
Lục Đình Phong vừa rửa mặt xong, từ phía sau đi đến hôn lên mái tóc cô.
Du Nhiên quay đầu lại, mắt nhìn anh như muốn hỏi bao lì xì này tặng cho cô thật à?
Lục Đình Phong bật cười, nhéo mũi cô một cái.
“Tất nhiên rồi, Tết đến trẻ con phải nhận được lì xì chứ.”
Du Nhiên bị bảo là trẻ con cũng không có giận hờn, vui vẻ bỏ bao lì xì kia vào túi, hào hứng đi đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong lại sà vào lòng Lục Đình Phong, hôn lên cằm của hắn, ý cười lan đến khóe mắt.
“Tặng em có một bao lì xì thôi mà vui đến thế à?”
Du Nhiên ôm cổ Lục Đình Phong, gật đầu.
Tất nhiên là cô vui rồi, từ lúc bà ngoại mất đi, đây là năm đầu cô nhận được lì xì đó.
Cảm giác vui sướng này khiến lòng cô quá đỗi vấn vương.
Du Nhiên bắt chước Lục Đình Phong, hôn lên vành tai hắn, đổi lại là một trận lăn lộn đến trưa.
Hơn mười giờ hai người áo quần tươm tất cùng nhau đi thăm ông ngoại.
Bệnh tình của ông đỡ hơn rất nhiều, hơn nữa còn là Tết nên Lục Đình Phong cũng chịu cho ông về nhà vài ngày.
Hắn cùng cô đi đến thành phố D, sau khi gặp được ông, Lục Đình Phong chính thức biến thành kẻ dư thừa.
Ông ngoại nắm lấy tay Du Nhiên, tặng cho cô một bao lì xì thật to, sau đó hai ông cháu lại hạ vài bàn cờ, họ còn chưa chơi chán, mặt trời từ đỉnh đầu đã hạ dần về phía Tây.
Du Nhiên cùng Lục Đình Phong ăn cơm chiều tại nhà ông, vốn là muốn trở lại thành phố X sớm một chút, nhưng cuối cùng Du Nhiên và Lục Đình Phong đồng thời muốn ghé qua công viên năm xưa.
Giống như trong kí ức năm sáu tuổi kia, công viên cũ này chẳng có thay đổi gì nhiều, dù cái ghế đá chỗ anh ngồi cũng đã ngả màu, bụi cây ở phía đông cũng đã phát triển thành một cái cây cao vút.
Du Nhiên nhìn thật lâu, dù ấn tượng của cô với chỗ này quá nhạt nhòa, kí ức của một đứa nhỏ ba tuổi không thể khiến cô nhớ được đến bây giờ, chỉ là nơi này vẫn luôn cho cô cảm giác thân quen khó tả.
Du Nhiên buông tay Lục Đình phong, cô tung tăng chạy về phía cầu trượt, cô bước từng bước lên đỉnh cầu, mà ở dưới Lục Đình Phong đã đứng đó, hai tay dang ra như là có thể bắt lấy cô bất cứ lúc nào.
Du Nhiên vẫy tay với Lục Đình Phong, sau đó nghịch ngợm trượt xuống.
Cả người cô rơi xuống cầu trượt, đi qua lòng ống nhỏ, nhưng bởi vì bề mặt cầu quá trơn, Du Nhiên liền chúi người về trước, suýt thì té úp mặt.
Cũng may, Lục Đình Phong nhanh chóng đỡ lấy cô, bàn tay rắn chắc kia một tay nhấc cả người Du Nhiên lên, ôm vào lòng.
“Đúng là nhóc con mà, không sợ bị té hỏng mặt à?”
Du Nhiên đối với lời hù dọa này không thèm xem là thật, cô thả hai chân xuống, rồi dùng khuôn mặt vì vui chơi mà nóng lên của mình cà vào má trái lạnh lẽo của Lục Đình Phong .
Hắn bóp má cô một cái, giọng nói tràn ngập sủng nịch.
“Ngốc nghếch quá đi.”
Hai người chơi một lát liền đến sáu giờ chiều, sắc trời vàng cam óng ánh xuất hiện từng tia nhạt màu, Lục Đình Phong nhìn khuôn mặt được những tia sáng kia hắt lên, hắn vươn tay chạm vào mi mắt cô, hỏi.
“Về nhà nhé, Du Nhiên?”
Hai người lên xe trở lại thành phố, lúc đi ngang qua một căn nhà bỏ hoang, phía trước cổng đã bị rỉ sét thành một màu đen.
Du Nhiên ngẩn ngơ nhìn một chút, bỗng dưng khóe mắt cay dữ dội,cô bậm môi, không muốn mình khóc vào ngày đầu năm mới này đâu.
Du Nhiên lưu luyến nhìn thêm một chút, nhưng có một bàn tay nhanh nhẹn che lại hai mắt của cô, ở bên vành tai cô dỗ ngọt.
“Du Nhiên ngoan nào, tất cả những chuyện kia đã là quá khứ rồi.”
“Đừng suy nghĩ những việc khiến mình nặng lòng mãi, bé con, không phải em đã có anh rồi sao?”
Du Nhiên rúc trong lồng ngực Lục Đình Phong, gật đầu.
.
Mùng hai hai người chẳng có việc gì làm, cứ ngồi trên sô pha xem hết đĩa phim này đến đĩa phim khác, nếu đói bụng thì Du Nhiên sẽ vào bếp hâm một ít thức ăn, họ ăn xong lại bắt đầu một màn quấn nhau khiến người ta đỏ mắt.
Du Nhiên quần áo xốc xếch, vạt áo bị Lục Đình Phong đẩy lên tới ngực, dưới lớp vải mỏng kia là một mảng da thịt trắng như tuyết.
Lục Đình Phong hôn lên rốn của cô, đầu ngón chân của Du Nhiên căng thẳng đến mức cuộn tròn lại với nhau.
Tay Lục Đình Phong chạm vào mép quần của Du Nhiên, nhìn cô e thẹn nhưng lại không chống đối, bộ dáng hoàn toàn ỷ lại và tin tưởng hắn khiến môi Lục Đình Phong vui vẻ cong lên.
Nhưng việc vui chưa đến, ngón tay vừa kéo quần Du Nhiên xuống, chuông cửa bên ngoài liền vang lên.
“Chị dâu ơi, tụi em đến rồi đây, hai người có ở trong đó không? ”.