(54)
Du Nhiên được Lục Đình Phong ôm vào phòng tắm tẩy rửa một trận, cô từ đầu đến cuối đều mệt đến mơ màng, đến giơ tay nhấc chân cũng lười nốt, mỗi lần ngón tay Lục Đình Phong di chuyển xuống chỗ kia, môi cô chỉ phát ra vài tiếng than nhẹ, mũi cũng bị nước nóng trong phòng hun cho ửng đỏ.
Lục Đình Phong ôm Du Nhiên vào lòng, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô liền lấy đồ trong tủ ra thay cho nhóc con.
Ga giường cũng được Lục Đình Phong thay sạch sẽ, hắn nằm xuống ôm lấy Du Nhiên vào lòng.
Cô nhóc cảm nhận được hương vị quen thuộc của hắn, cái đầu nho nhỏ cọ cọ vào ngực Lục Đình Phong, chẹp miệng hai tiếng, mi mắt run run dưới ánh trăng đổ một cái bóng nhỏ xuống vành mắt sau đó dần đứng yên.
Nhóc con ngủ mất rồi.
Lục Đình Phong sau trận hoan ái kia vẫn tỉnh táo, hắn ôm lấy Du Nhiên, sờ lên vết cắn sau gáy cô, nở một nụ cười thỏa mãn cực điểm.
“Tiểu Nhiên à.”
Lục Đình Phong như kẻ nghiện mà gọi tên cô, mỗi một tiếng hắn đều dùng môi mình tặng cho Du Nhiên một nụ hôn nhẹ nhàng xuống cái gáy trắng noãn, Du Nhiên cuộn trong người hắn không chút phòng bị, bị hôn đến gáy đỏ bừng cũng không nhúc nhích, chỉ là ngón tay có hơi nắm lấy vạt áo trên ngực hắn cuộn lại.
Người này là của hắn, chỉ của một mình hắn.
.
Du Nhiên bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mà tỉnh giấc, cô dụi hai mắt của mình, vừa chống tay ngồi dậy lại bị cơn đau từ chỗ khó nói kia dội ngược lên.
Du Nhiên bất đắc dĩ nằm phịch xuống giường một lần nữa, giờ phút này cô chẳng dám di chuyển lung tung, bởi chỉ cần hơi nhúc nhích thôi, cả người cô liền đau ê ẩm đến ứa cả nước mắt.
Vừa rát vừa đau, khó chịu chết đi được.
Lục Đình Phong sau khi mua đồ ăn sáng ở bên ngoài về, lúc mở cửa phòng liền bắt gặp bộ dáng đáng thương của Du Nhiên.
Cô nằm dài trên giường, cánh tay giần giật hai cái, hàng mày nhíu lại, hốc mắt ướt sũng nước, khi vừa thấy hắn mở cửa ra liền chu môi, cổ họng phát ra vài âm thanh uhm uhm vừa như tố cáo hắn, lại giống như trẻ con đòi ăn kẹo.
Lục Đình Phong đi đến cầm lấy hai tay của Du Nhiên đặt lên cổ mình, người hơi cúi xuống, chóp mũi đụng với chóp mũi của cô, dịu dàng hỏi.
“Đau à?”
Du Nhiên tủi thân gật đầu, bàn tay Lục Đình Phong luồn vào chăn, dừng lại tại eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Chỗ này à?”
Du Nhiên được săn sóc, cảm giác đau đớn ê ẩm ban nãy dần tiêu tán, cô híp mắt lại, liền thấy tay của Lục Đình Phong ấm áp quá, mỗi một lần xoa bóp đều khiến da thịt cô cảm thấy dễ chiu.
Nhịn không được, bờ môi kia lại ngâm nga những âm tiết đơn giản, vẻ mặt tận hưởng đến thỏa mãn.
Lục Đình Phong mỉm cười nhìn cô, sau đó hôn lên môi Du Nhiên một cái.
Hắn ôm lấy người Du Nhiên, kéo cô bế ngang lên.
Du Nhiên như chú gấu Koala, hai chân kẹp chặt hông Lục Đình Phong, cả người không xương tựa vào ngực hắn, nghe được âm thanh vang vọng trong lồng ngực.
“Đi ăn sáng thôi nào.”
Du Nhiên rửa mặt xong lại được Lục Đình Phong hộ tống xuống nhà, trong suốt bữa ăn cô không hề chạm mông vào ghế lần nào.
Có lẽ Lục Đình Phong biết dấu cắn hôm qua vẫn còn đau nên hắn đặt cô lên đùi, đối với việc ăn hôm nay cũng dễ chịu hơn mọi ngày, không ép ăn quá nhiều, dù cho cô chỉ mới ăn được một chén cháo nhỏ liền nhắn mặt không muốn ăn nữa, Lục Đình Phong bèn dọn cơm lại, chờ khi nào cô đói lại đem ra hâm lên rồi ăn tiếp cũng được.
Hôm qua vất vả cho Du Nhiên, thôi thì hôm nay chiều cô ấy nhiều một chút vậy.
Du Nhiên cả ngày hôm đó chỉ tay năm ngón, sai bảo Lục Đình Phong hết việc này đến việc khác, nhưng mà ngài Lục vẫn không hề có thái độ giận dữ gì, cô sai đâu thì hắn làm đó, còn lo cô bị đau họng, pha một ly trà mật ong đặt lên bàn cho Du Nhiên mới an tâm đi làm việc.
Du Nhiên nhìn Lục Đình Phong bận rộn rửa chén, cô ngồi trên sô pha lén lút nhắn tin với Thu Lan.
“Sao nào, kết quả tốt không?”
Du Nhiên nhớ đến buổi tối điên cuồng kia, một tay bụm miệng một tay nhắn tin.
“Cũng…được.”
“Thế là sao? Cậu chủ có thích thật không?”
“Hình như là…có.”
“Được được, tốt rồi, mình sắp đến giờ đi xem mắt rồi, về mình nói chuyện với cậu sau nhé.”
Du Nhiên nhìn thấy tin nhắn này, bỗng dưng có chút thương cảm với Nghiêm Chuẩn, không biết có nên báo cho Nghiêm Chuẩn biết không nhỉ?
Dù sao cô thấy Thu Lan với Nghiêm Chuẩn cũng rất xứng đôi, Nghiêm Chuẩn lại là người của Lục Đình Phong, chắc chắn là không phải người xấu.
Chỉ là, chuyện tình cảm này tốt là một chuyện, thích lại là một chuyện khác, haizz, không thể nhúng tay vào được.
Lục Đình Phong ở phía sau lưng Du Nhiên, trước lúc cô tắt điện thoại chỉ nhìn được dòng chữ của Thu Lan, hắn cũng biết chuyện của Nghiêm Chuẩn, cũng đoán là nhóc con đang lo lắng chuyện của hai người này.
“Không sao đâu Du Nhiên, người xem mắt của Thu Lan lần này là Nghiêm Chuẩn đó.”
Lục Đình Phong vỗ nhẹ lên đầu cô, Du Nhiên nghe được liền trừng lớn mắt với hắn, con ngươi đen láy kia lóe qua một tia bất ngờ.
“Là trùng hợp thật đấy, anh cũng không tưởng tượng được hai người chạm mặt nhau sẽ là tình huống gì.”
Du Nhiên nghe đến liền phì cười, trong lòng thầm khẳng định hai người đó quả là có duyên.
Lục Đình Phong nghiên người cúi xuống, nhìn bờ môi cong lên của Du Nhiên, hắn khẽ hôn lên.
“Du Nhiên à, em có muốn đi bệnh viện kiểm tra lần nữa với anh không?”
Du Nhiên bị lời nói của Lục Đình Phong làm cho cứng người, nhưng sau đó hắn thấy được cơ vai Du nhiên thả lỏng, nhóc con cầm lấy tay của hắn, gật đầu.
“Được, ngày mai chúng ta đi gặp bác sĩ Phó thôi.”.