(59)
Tô Tư Vũ chờ Lục Đình Phong trở lại Mỹ, muốn ba mặt một lời nói rõ ràng với hắn.
Không ngờ cô từ bên đây nhận được tin tức Lục Đình Phong gặp tai nạn xe hơi, hai chân không thể đi lại được.
Lúc đó Tô Tư Vũ ôm lấy Lục Sính khóc dữ dội, cô vội đặt vé máy bay sang thành phố X thăm Lục Đình Phong, nhưng hắn không hề cảm kích cô, chỉ nhìn Tô Tư Vũ, nhàn nhạt nói.
“Chuyện của hai chúng ta kết thúc từ lâu rồi, về Mỹ đi.”
Tô Tư Vũ hết lần này đến lần khác bị đuổi đi, không cam lòng cuộn chặt tay, lòng bàn tay bị móng tay sắc bén đâm cho chảy máu.
Nhưng cô ta không thấy đau.
Tô Tư Vũ quay về Mỹ, trong lòng tự nhủ sẽ cắt đứt hết mọi quan hệ với Lục Đình Phong, nào ngờ lại dây dưa thêm ba năm, Tô Tư Vũ đều cho người theo dõi hắn, mỗi tuần đều sẽ lấy hình ở chỗ tình báo kia mà ngắm nhìn.
Tô Tư Vũ giống như bị trúng tà, một mặt căm hận Lục Đình Phong từ chối mình, một mặt khác lại không thể buông xuống tình cảm trong lòng.
Mỗi lúc nhìn thấy khuôn mặt hắn, ánh mắt Tô Tư Vũ phút chốc nhu hòa đi, trong con ngươi pha lẫn tia si mê, nhưng khi nhìn thấy hắn dù một thân tàn tật vẫn dành ra thời gian thăm Du Nhiên kia, chỉ là đứng từ xa ngắm nhìn cũng khiến lửa lòng cô nổi lên.
Tô Tư Vũ căm phẫn trừng mắt, khuôn mặt dịu dàng kia, ánh mắt đong đầy yêu thương kia của Lục Đình Phong dành cho Du Nhiên khiến cô ta khó chịu đến cực điểm.
Rõ ràng những thứ đó đáng lẽ thuộc về Tô Tư Vũ!
Khi Tô Tư Vũ biết được lục Đình Phong muốn lấy Du Nhiên, nhà họ Lục đang chuẩn bị đánh tiếng với nhà họ Du, cô ta liền phát điên mà đập phá đồ đạc trong hai ngày liền.
“Không thể nào, có chết hai người cũng không được ở bên nhau, tôi không cho phép.”
“Vì cái gì Lục Đình Phong lại có hạnh phúc?Vì cái gì mình phải chịu đau khổ như thế này? Không cam tâm, mình không cam tâm.”
Ba mẹ Tô nghe tiếng rít gào của Tô Tư Vũ trên lầu, lắc đầu nhìn nhau rồi thở dài.
Có lẽ Tô Tư Vũ một phần như ngày hôm nay là do lỗi ở họ.
Tô Tư Vũ bị ghen ghét ăn mòn, cô ta phát hiện nhà họ Lục vì chênh lệch gia cảnh nên không yêu thích cuộc hôn nhân này, cho nên ngay từ đầu hai ông bà Lục không hề quan tâm đến người Lục Đình Phong muốn lấy là ai.
Lục Đình Phong bấy giờ vì việc công ty xảy ra vấn đề mà không thể đi cùng hai ông bà đến nhà họ Du.
Cuộc hứa hôn ngày hôm đó hai ông bà Lục cũng không có mặt, chỉ có một người bên dòng họ được Lục Triết Hạo tin tưởng đi, mà người này lại là cha của bạn Tô Tư Vũ.
Không biết Tô Tư Vũ đã làm cách nào thuyết phục được người bạn kia để cô ta nói với cha mình, tóm lại mục đích ban đầu của Lục Đình Phong là hứa hôn với Du Nhiên, qua miệng người khác lại thành hắn muốn lấy Du Nhuệ.
Tô Tư Vũ biết việc đã thành, liền nở một nụ cười quỷ dị như ác ma, cô ta muốn xem nét mặt của Lục Đình Phong sau khi biết người mình lấy không phải là Du Nhiên mà là Du Nhuệ thì sẽ có cảm giác gì?
Có phải là cầu mà không được, rất khó chịu, rất thống khổ hay không?
Tô Tư Vũ sau khi làm việc xấu kia liền vui vẻ mấy ngày liền, cô còn hẹn người bạn nọ đi mua sắm, du lịch hết một tuần.Tâm trạng cô ta phơi phới, nhìn xấp hình trong bao thư được đặt ngay ngắn ở trên bàn, không khỏi cảm thấy hả hê.
Tô Tư Vũ không đợi chờ nổi nữa, cứ như thế xé phăng bao thư ra, một loạt ảnh rơi lả tả xuống đất.
Trong ảnh khuôn mặt Lục Đình Phong hoàn toàn khác với tưởng tượng của Tô Tư Vũ, không có chán ghét cùng buồn bực, trong ánh mắt hắn chỉ có dịu dàng cùng vui vẻ được che dấu rất kỹ, nhưng Tô Tư Vũ lại nhận ra được.
Cô đảo mắt nhìn sang cô dâu, khi chạm phải khuôn mặt ngơ ngác của Du Nhiên, mắt Tô Tư Vũ trợn trắng lên, rống to mấy tiếng.
“Không thể nào!”
“Sao có thể như thế ? Sao hai người họ lại có thể kết hôn?”
“Tại sao anh ta lại cười, tại sao lại cười vui vẻ như thế hả?”
Những việc này là nổi đau của Tô Tư Vũ, nhưng Lục Đình Phong chẳng hề hay, hắn cũng không biết Tô Tư Vũ lại làm mấy trò ấu trĩ này, chỉ nghĩ rằng lúc đó là do nhầm lẫn, không có gì khác.
Dù sao Du Nhuệ cũng từ hôn, người hắn lấy vẫn là Du Nhiên, chẳng có ảnh hưởng gì.
.
Lục Đình Phong bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, phát hiện xe đã đến sân bay, hắn mở cửa xe bước ra ngoài, sau đó khom lưng đưa tay trước mặt Du Nhiên, dắt cô ra cùng.
Du Nhiên được lục Đình Phong nắm tay, giữa nơi đông đúc người người qua lại, bả vai cô hơi nép vào người Lục Đình Phong, như chú chim nhỏ cần người bảo vệ.
Lục Đình Phong ôm lấy bả vai của Du Nhiên, nhìn người đứng ở cửa số 5, hắn vươn tay đến vẫy gọi.
“Ông nội.”
Lục Sính cùng Tô Tư Vũ nghe được âm thanh kia liền quay đầu lại.
Khi cả Du Nhiên cùng Lục Đình Phong bước lại gần, bốn đôi mắt chạm nhau, đều đồng loạt sững sờ.
“Đình Phong, đã lâu không gặp.”
Tô Tư Vũ đưa tay đến trước mặt Lục Đình Phong, mỉm cười.
Du Nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh của Tô Tư Vũ liền chấn động.
Người này, toàn bộ quần áo trang sức lẫn kiểu tóc của người này đều giống hệt với Du Nhiên!.