(60)
Lục Đình Phong khó chịu nhìn Tô Tư Vũ, bàn tay ôm lấy bả vai Du Nhiên siết chặt hơn.
Du Nhiên được Lục Đình Phong trấn an, áp chế nghi hoặc cùng bất an vào lòng, mi mắt cụp xuống không nhìn Tô Tư Vũ nữa.
Cánh tay Tô Tư Vũ đưa ra trong không khí, Lục Đình Phong chẳng thèm liếc mắc đến huống hồ chi là bắt tay với cô ta.
Lục Sính thấy cảnh tượng này càng đau lòng cho Tô Tư Vũ, ông khẽ gọi một tiếng.
“Đình Phong, Tư Vũ gọi con kìa.”
Lục Đình Phong liếc mắt nhìn sang, chỉ lướt qua một chút, Tô Tư Vũ liền căng thẳng đến cứng người.
Hôm nay cô ta không đẹp sao? Cùng một kiểu đồ với Du Nhiên, chắc chắn cô ta nổi bật hơn hẵng, Du Nhiên là cái thá gì, vì sao Lục Đình Phong không chịu nhìn cô ta lâu hơn một chút.
Tô Tư Vũ nghe được một tiếng ừ, cô vội rút cánh tay về, chán nản cúi gầm mặt xuống.
Cô ta đã làm mọi thứ để quên đi Lục Đình Phong, thế nhưng mấy ngày trước vừa nghe Lục Sính nói ông sẽ về nước, cô lại nhịn không được muốn đi theo.
Lại nhớ đến khuôn mặt ôn nhu của Lục Đình Phong đối với Du Nhiên, Tô Tư Vũ trong ghen tỵ lại có một phần ao ước, cô ta tự hỏi rằng, nếu mình bắt chước giống với Du Nhiên, Lục Đình Phong có thể nào đối xử với cô ta tốt hơn một chút không?
Tô tư Vũ bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi, đến bây giờ dù bỏ công cố gắng hóa thành Du Nhiên cô cũng chẳng nhận được bất kì quả ngọt nào từ phía hắn, ấy vậy mà Tô tư Vũ vẫn ngu ngốc đâm đầu vào.
“Ông, đây là vợ con, Du Nhiên.”
Lục Sính đương nhiên không có hảo cảm với Du Nhiên, hơn nữa lúc nãy còn thấy cảnh Lục Đình Phong lạnh nhạt với Tư Vũ, lòng Lục Sính không thoải mái, cũng chẳng thèm cho Du Nhiên mặt mũi.
“Hừ.”
Du Nhiên bị ánh mắt Lục Sính dọa cúi đầu, ngón tay xoắn xuýt đan vào nhau, nhìn bên ngoài trấn tĩnh nhưng bên trong cũng không được vui vẻ.
“Ông về đây sao không nói cho con sớm, còn nữa, khi nào thì ông trở lại Mỹ ?”
Lục Sính đưa đồ trong tay cho Lục Đình Phong, dù nhìn hoàn hoãn hơn ban nãy, nhưng vẫn không kìm được mà trách móc.
“Có phải con không mong ông về hay không? Còn chưa kịp về nhà đã hỏi khi nào ông trở lại Mỹ, con không thích gặp ông đến như thế à?”
“Không phải, chỉ là sức khỏe của ông…”
Lục Sính phất tay, trực tiếp ngồi vào ghế phó lái, ngăn không cho Lục Đình Phong nói tiếp.
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Lục Đình Phong nhận mệnh, hắn nhờ tài xế cất hành lí của Lục Sính vào xe, sau đó bước về phía hai người Du Nhiên và Tô Tư Vũ.
Tròng mắt Tô tư Vũ sáng lên, bước lên phía trước, nào ngờ Lục Đình Phong trực tiếp bỏ qua người cô, đi đến kéo tay Du Nhiên, sau đó ngoắt tay , kêu thêm một chiếc xe khác.
Tô Tư Vũ hơi khó hiểu nhìn hắn, sau đó thấy bàn tay Lục Đình Phong đang nắm lấy Du Nhiên, ánh mắt lóe qua tia âm trầm.
“Đình Phong, anh gọi xe cho Du Nhiên à?”
Lục Đình phong mở cửa, để Du Nhiên vào trong trước, sau đó quay đầu trả lời.
“Không chỉ có Du Nhiên mà còn có cả tôi nữa, cô qua bên xe kia đi chung với ông đi.”
Tô Tư Vũ nhíu mày không vui, cô không cam lòng để hai người được như ý nguyện, vội khom lưng chen vào xe.
Trong lúc ngồi xuống còn thuận tiện hất người Du Nhiên một cái.
“Tô Tư Vũ!”
Lục Đình Phong lớn giọng gọi, ngược lại Tô tư Vũ vẫn là bộ dáng bình tĩnh, đối mặt với hắn đáp.
“Em chỉ muốn ngồi xe này, thế nào? Muốn đi mách ông thì anh mách đi, nhưng ông vừa mới khỏe lại, nếu anh chọc giận ông như lần trước, hậu quả không cần nghĩ anh cũng biết nhỉ ?”
“Cô chắc chắn muốn ngồi xe này?”
Tô Tư Vũ mỉm cười, còn thuận tiện quay sang nhìn Du Nhiên, hỏi.
“Du Nhiên này, tôi thật sự muốn ngồi ở đây, cô sẽ không vì bị tôi chen giữa với chồng mà để ý chứ.”
Du Nhiên nhíu mày, lúc nãy Tô Tư Vũ hất vai cô, lực đạo rất mạnh không giống như vô tình, mà giờ đây cô nhìn thấy ánh mắt của cô ta khi nói chuyện chứa đầy thách thức lẫn căm ghét.
Du Nhiên không muốn ngồi gần cô ta, càng để ý đến việc cô gái này ngồi gần Lục Đình Phong.
“Du Nhiên.”
Du Nhiên bị tiếng gọi của Lục Đình Phong làm bừng tỉnh, không biết là từ lúc nào Lục Đình Phong đã đóng cửa sau bên kia, di chuyển về cửa xe phía bên cô.
Hắn nhanh chóng mở cửa ra, đem Du Nhiên ra ngoài, còn chưa đợi Tô Tư Vũ bất mãn la ầm lên, hắn đã nhanh chóng đóng cửa lại, còn nhanh miệng gọi.
“Bác tài, lái xe đi.”
Tô Tư Vũ ngồi trong xe một mình, hai mắt trừng lớn muốn mở cửa, nhưng xe đã di chuyển, khi quay về sau cô ta liền thấy Lục Đình Phong cùng Du Nhiên vào cùng xe với Lục Sính.
Lục Đình Phong!
Ngón tay Tô Tư Vũ mài lên túi da.
Chiếc túi xách hàng hiệu đắt đỏ kia chỉ trong chớp mắt liền bị cào vài đường.
.Lục Sính cùng Tô Tư Vũ đến nhà Lục Đình Phong ăn cơm một bữa, Lục Sính không vừa mắt Du Nhiên, ăn món nào ông cũng cố kiếm cớ để chê, Tô Tư Vũ chỉ im lặng ở bên cạnh, ánh mắt đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Du Nhiên, híp mắt mỉm cười.
Lục Đình Phong chịu đựng cho hết bữa cơm này, khi Du Nhiên đang rửa chén trong phòng bếp, hắn nhìn Lục Sính cùng Tô Tư Vũ, nói.
“Con đã chuẩn bị biệt thự cho ông, trời cũng không còn sớm nữa, ông về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lục Đình Phong liếc mắt nhìn Tô Tư Vũ.
“Về phần Tô Tư Vũ, cô nếu thích thì cũng ở biệt thự kia cùng ông, tôi không có ý kiến.”
“Muốn quăng ông đi nhanh thế à, căn nhà này không thiếu phòng, vì sao ông không thể ở lại nơi này.?"
Lục Đình Phong rót cho ông một ly trà mới, chầm chậm nói.
“Ông là người thân của con, đương nhiên ông muốn ở lại cũng không phải không được, chỉ là xin ông đừng đem người ngoài vào nhà con, con không thích.”
Tô tư Vũ bị nói, mặt hết xanh rồi lại trắng, cô ta cố nuốt ngụm trà đắng chát trong miệng, tay cầm ly trà cũng siết chặt.
“Con nói cái gì? Người ngoài? Tư Vũ nó không phải là người ngoài.”
“Với con cô ta là người ngoài.”
Lục Đình Phong ngẩn đầu lên, xuyên qua cánh cửa kia có thể thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của Du Nhiên, không khỏi thở dài.
Nhóc con lại chịu ấm ức rồi.
“Ông, ông có quyền được ở đây nhưng Tô Tư Vũ thì không.
Hơn nữa, chuyện trên bàn cơm lúc nãy con không mong xảy ra lần hai.”
Lục Sính tức giận đến mức râu sắp dựng ngược lên.
“Đình Phong!”
“Du Nhiên là vợ của con, chuyện mà con có thể làm vì cô ấy ông chắc chắn rõ hơn ai hết.
Cho nên con hy vọng ông dù không thích cô ấy cũng xin tôn trọng cô ấy.
Đừng để con phải chứng kiến cảnh Du Nhiên cúi gầm mặt vừa nghe ông trách mắng vừa ăn cơm như lúc nãy…Con không biết mình có thể làm ra cái dạng gì đâu.”.