(70)
Du Nhiên rơi vào một khoảng trống tối đen như mực, cô sờ soạn bốn phía lại chẳng nắm được thứ gì, đành bất lực ngồi xuống, nhưng dường như đang có vật nào đó trèo lên người cô.
Là con gì? Rắn sao?
Du Nhiên mở mắt rất to nhưng không thấy hình thù thứ kia là gì, sau đó cô nghe được âm thanh của những đứa trẻ, tiếng cười nói kia vô cùng quen thuộc, giống như cô cũng từng thấy qua.
Một góc của bóng tối bừng sáng, lúc này Du Nhiên mới phát hiện thứ trèo lên người cô là một chú chó con.
Lông màu trắng, có hai đốm trên lỗ tai, nhìn đáng yêu vô cùng.
Du Nhiên cũng từng nuôi một con, trong khoảng thời gian đó cả nhà họ Du chỉ có mình chú chó kia làm bạn với cô, sau đó …lại bị Du Nhuệ thuốc chết.
Du Nhiên nhìn một góc sáng kia, vừa ôm chú chó trên tay vừa đi đến nhìn thử, hóa ra là nhà của cô cùng bà ngoại.
Du Nhiên chạm vào khuôn mặt phúc hậu của bà, nhưng ngón tay lại xuyên qua thân ảnh kia, Du Nhiên mím môi gọi một tiếng.
“Bà ơi!”
Bà vẫn cười, nhưng lại chẳng nhìn thấy cô.
Du Nhiên bật khóc nức nở, muốn chạy đến ôm lấy bà, hình ảnh kia liền tan biến trong vòng tay cô, âm thanh vui đùa của trẻ con cũng biến mất, đổi lại là tiếng khóc thúc thít, cùng tiếng tụng kinh trầm trầm.
Du Nhiên đứng ở đầu quan tài, nhìn thấy bà mình nằm trong đó, mếu máo gọi.
“Bà ơi.
”
Bà ngủ rồi, mãi mãi cũng không cười, không trả lời Du Nhiên nữa.
Du Nhiên lắc đầu, rất sợ hãi cảm giác này, cô muốn xoay người chạy đi, một góc bóng tối phía trước liền bật sáng.
“Mày khóc cái gì ? Có phải bà mất rồi, không còn ai che chở nên mới khóc không ?”
“Huhu…”
“Tao nói cho mày biết, mày có thể giành bà với tao nhưng không thể giành cha mẹ với tao đâu, họ thương tao nhất.
”
Nhóc con bị chị của mình đè lên vừa bóp cổ vừa túm tóc mà mắng, chỉ có thể nhẹ giọng kêu.
“Chị…”
“Im miệng đi, tao thật ghét mày, cha mẹ nói nếu chỉ sinh mình tao thì tốt rồi, người ta phán mày là sao tam tinh, đi đến đâu khắc chết người đó, thấy chưa, mày khắc chết bà rồi đó, tại mày hết.
”
“Em không, không.
”
Nhóc con lắc đầu nguầy nguậy, nhưng đổi lại chỉ là cái đánh vào người.
“Mày chết đi thì tốt rồi, sao mày không chết đi ?”
Du Nhiên ôm lấy ngực mình, cảm thấy trái tim mình đang rất đau, những hình ảnh kia, nhóc con kia giống y hệt mình trong quá khứ.
Cô muốn vươn tay cứu vớt đứa trẻ đó, nhưng muộn rồi.
Khi tiếng khóc kia im bặt, nhóc con kia cũng không thể nói thêm cái gì nữa.
“Chữa được nhưng tốn tiền nhiều quá, vậy chi bằng khỏi chữa đi.
”
“Thứ vô dụng như nó, thôi, cái nhà này một mình Du Nhuệ là đủ rồi.
”
“Con chó này của mày à? Đáng thương thật, đến con chó cũng bị mày khắc chết kìa.
”
Du Nhiên nhìn chó con trong lồng ngực mình biến mất, cô quơ quàng tìm kiếm nhưng chẳng nắm lấy được thứ gì.
Chết rồi, chết hết rồi.
Cô quỳ sụp xuống, khóc rống lên, như muốn trút hết bao nhiêu đau khổ cùng muộn phiền ra khỏi người mình.
“Đừng mà, đừng biến mất!”
Cô gào to lên, giọng cũng đã lạc đi, nhưng những tổn thương cùng uất ức cứ như thế chồng chất, chèn ép tim cô đến ngạt thở.
Bất chợt, góc đen cuối cùng được bật sáng, trong tầm mắt nhòe nhòe của mình, Du Nhiên thấy được một bàn tay nho nhỏ cầm lấy một viên kẹo dâu đưa đến.
“Tiểu Nhiên ơi, cho em kẹo này.
”
Du Nhiên vô thức nhận lấy, bàn tay kia vẫn không chuyển dời, xòe đến trước mặt cô, gọi.
“Tiểu Nhiên à, có muốn đi chơi không ?”
“Có muốn anh cõng không ?”
Hình ảnh lay chuyển, bàn tay kia biến mất, đổi lại là một bóng lưng vừa gầy vừa nhỏ của đứa trẻ kia, nhưng không hiểu vì sao, Du Nhiên lại cảm thấy khi tựa lên bờ vai này rất vững chảy.
Thân ảnh nho nhỏ kia bỗng biến hóa, càng lúc càng lớn hơn, Du Nhiên ngẩng đầu nhưng chỉ chạm tới lồng ngực cường tráng ấy.
“Bé ngoan, không đau, sẽ mau khỏi thôi.
”
Bàn tay kia cầm lấy cánh tay cô, gục đầu xuống thổi nhẹ hai cái.
Giọng nói kia vang vọng bốn phía, làm thức tỉnh trái tim sắp chết của Du Nhiên, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, khe khẽ gọi.
“Anh.
”
“Anh ơi.
”
Trong lòng dâng lên một cỗ rung động cực lớn.
Cô đi đến, nhào vào lồng ngực kia , bóng dáng rất lớn ấy ôm cô vào lòng, dùng thân nhiệt ấm áp sưởi ấm cô.
“Bé con, tỉnh dậy đi nào.
”
Du Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, chậm chạp mở mắt ra.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào võng mạc của cô, Du Nhiên nheo mắt, nhìn thấy đỉnh đầu Lục Đình Phong, cô mím môi, cổ họng như không còn bất cứ thứ gì cản trở, gọi hắn.
“Anh ơi.
”.