(73)
Chuyện Du Nhiên có thể nói lại bình thường coi như trong cái rủi có cái may, nhưng hai tay cô bị thương vẫn là gai trong lòng Lục Đình Phong, hắn bận rộn lo lắng cho cô suốt một tuần, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại ba chỗ là công ty, bệnh viện và về nhà.
Có lần Du Nhiên tỉnh lại giữa đêm muốn uống nước, cô nhìn thấy Lục Đình Phong vẫn đang ngồi ôm máy xử lí công việc.
Hắn đeo một cái kính gọng vàng, ánh sáng nhạt màu từ màn hình hắt lên khuôn mặt cương nghị kia, người rất đẹp, nhưng trong hoàn cảnh này lại khiến cô đau lòng.
Lục Đình Phong vì chăm sóc cô mà vất vả quá.
“Anh ơi.”
Du Nhiên gọi Lục Đình Phong một tiếng, hắn lập tức ngưng lại, quay sang nhìn cô.
“Sao đấy Du Nhiên?”
Du Nhiên hướng mắt về phía ly nước.
“Em muốn uống nước.”
Lục Đình Phong nhanh chóng đứng lên, lấy cốc nước cho cô.
Hắn đợi Du Nhiên uống xong liền đỡ người cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, khẽ hôn lên trán cô.
“Ngủ đi.”
Du Nhiên nheo mắt, biết là Lục Đình Phong muốn tiếp tục làm việc, nhưng nhìn bóng dáng dần gầy đi của hắn, lại đau lòng, khẽ gọi lục Đình Phong một tiếng nữa.
“Anh ơi.”
Lục Đình Phong quay đầu lại nhìn cô, Du Nhiên đụng phải ánh mắt của hắn, con ngươi sáng ngời trong đêm đen.
“Muốn ngủ cùng anh cơ.”
Lục Đình Phong đơ người một lúc, sau đó mỉm cười, hắn nhìn đồng hồ trên tay cũng không còn sớm, liền gỡ kính ra, lập tức đáp ứng.
“Được, nghe lời em.”
Lục Đình Phong nhanh chóng chọn dẹp lại hồ sơ, sau đó đóng máy tính lại, để chúng ngay ngắn trên bàn.
Hắn đi đến ngồi xuống giường, vén một góc chăn mà nằm vào.
Giường bệnh viện không đủ rộng, hai người phải nằm sát vào nhau mới vừa chổ.
Lục Đình Phong sợ mình đụng vào tay Du Nhiên, hắn cẩn thận nằm nghiêng, từ sau lưng ôm lấy eo cô.
Du Nhiên được hắn ôm vào người, cảm giác ấm áp cùng hương thơm quen thuộc quẩn quanh bên mũi khiến cô an lòng, mi mắt cô chậm rãi hạ xuống, lại nhận được nụ hôn trên đỉnh đầu, kèm theo là từng thanh âm mang theo cưng chiều.
“Bé con, ngủ ngoan nhé!”
.
Thu Lan cùng hội bạn của Lục Đình Phong biết chuyện của Du Nhiên thì thời gian đã trôi qua hơn một tuần, vé máy bay kì du lịch trong mơ thay bằng một buổi tiệc chúc mừng tại nhà Du Nhiên cùng Lục Đình Phong.
Tay của Du Nhiên vẫn chưa khỏi, không thể đụng nước cũng không thể nấu ăn, Lục Đình Phong dứt khoát mua thức ăn bên ngoài, nơi họ đặt món là nhà hàng có tiếng của thành phố, chí ít cũng không tệ.
Lục Đình Phong nào dám để Du Nhiên làm việc, hắn vừa khuyên vừa dọa cô không được rời khỏi sô pha này, bảo cô cứ xem phim đi, còn việc dọn món hay bày tiệc cứ để hắn làm.
Du Nhiên hết cách, mỗi lần nhìn đến hai bàn tay bị băng của mình liền chịu thua.
Lục Đình Phong bày hết món ăn ra xong, rau cũng vừa rửa sạch, cửa nhà liền vang lên tiếng chuông thúc giục.
Lục Đình Phong đi đến mở cửa.
“Chúc mừng anh cùng chị dâu, xem như là sau cơn mưa trời lại sáng, ấy nhưng mà tiếc thật, lần này không được thưởng thức tay nghề của chị dâu.
”
Trịnh Hạc vừa nhìn thấy Lục Đình Phong vội nói một tràng dài không đâu vào đâu, anh ta đẩy đồ trên tay mình xuống cho hắn, vừa đổi dép vừa chẹp miệng tiếc nuối.
“Im lặng một chút đi, nói nhiều quá.”
Nghiêm Chuẩn lắc đầu, hết thuốc chữa với cái tính ba hoa ồn ào của Trịnh Hạc.
“Điên à, nhìn bộ dáng hầm hừ này đi, đừng bảo là thất tình đấy nhé.”
Thất tình cái đầu cậu!
Nghiêm Chuẩn nghiến răng nhìn Trịnh Hạc, anh còn chưa đeo đuổi được người ta mà suốt ngày cái tên này cứ trù thất tình mãi, chưa đánh một trận lại cứ tưởng bở.
“Được rồi, mau vào trong đi.”
Lục Đình Phong đem đồ của hai người vào bếp, vừa bước ra liền thấy Trịnh Hạc ngồi đối diện với Du Nhiên, mồm miệng liến thoắng.
“Chị dâu, chị thấy đỡ hơn chút nào chưa? Tay chị sau này có để lại sẹo không?”
“Bác sĩ bảo sẽ để lại sẹo, nhưng mà bôi thuốc theo thời gian chắc là sẽ đỡ hơn.”
“Chậc, cái cô Tô Tư Vũ đó đúng là bà điên mà, cũng may là anh…”
“Trịnh Hạc.”
Trịnh Hạc chưa nói hết câu liền bị Lục Đình Phong chặn lại, ở dưới bàn Nghiêm Chuẩn đã lấy chân đạp vào chân anh ta một cái, Trịnh Hạc ăn đau há mồm, lại bị Nghiêm Chuẩn đút cho một ly trà đắng ơi là đắng.
Hưởng xong cực hình, Trịnh Hạc liền nhận ra Du Nhiên vẫn chưa biết chuyện, ngoan ngoãn im miệng.
Du Nhiên cũng không để ý lắm, cô nhìn Lục Đình phong đi vòng qua phía sau lưng mình, hắn nói nhỏ bên tai cô.
“Đừng để ý đến anh ta, mồm mép không biết giữ, cho nên đến giờ vẫn còn ế đấy.”
Lục Đình Phong mang tiếng nói nhỏ nhưng âm thanh vẫn đủ cho Trịnh Hạc nghe.
Anh ta bị đâm vào chỗ đau, trong lòng im lặng ôm tim.
Du Nhiên nhìn vẻ mặt cố trấn tĩnh của Trịnh Hạc, rất muốn mỉm cười, nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Mà ở chỗ Du Nhiên không nhìn thấy, Trịnh Hạc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lục Đình Phong, hắn còn giơ tay lên làm động tác cắt cổ hù dọa Trịnh Hạc, đóa hoa vui vẻ trong lòng anh ta liền héo queo.
Bảo bối quá tổn thương, ngón chân thì bị bạn đạp vẫn còn đau, cổ thì bị bạn dọa cắt, còn ai số khổ hơn Trịnh Hạc chứ.
Nghiêm Chuẩn rút chân, xin thua với phẩm giá nát bét của Trịnh Hạc.
Chuông cửa lần nữa vang lên.
Lục đình Phong cùng Du Nhiên đoán là Thu Lan tới, ánh mắt bắn về phía Nghiêm Chuẩn.
Lục Đình Phong nhanh như cắt nhảy lên sô pha, thong dong nói với Nghiêm Chuẩn.
“Bác sĩ Nghiêm, phiền mở cửa.”
Nghiêm chuẩn nhận lấy ánh mắt đầy ý tứ của hai người, đứng lên mở cửa, trong đầu vẫn không hiểu họ muốn làm gì, cho đến khi cửa nhà mở ra.
Nghiêm Chuẩn cùng Thu Lan trố mắt nhìn nhau, gần như đồng thanh mà gọi đối phương.
“Nghiêm Chuẩn!”
“Thu Lan!”.