Lục Tổng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Lục Ân Nhị khá thích thú với chiếc vòng tay nhỏ mình mới sắm, mong là con gái cậu không chê. Một mạch lái xe về nhà, cùng lúc điện thoại reo.

“Đại ca! Gọi có chuyện gì sao?”.

Anh cầm theo túi quà, mở cửa đi vào nhà. Lục Đại Cường bên kia nghe thấy tiếng cạch cửa liền biết anh giờ mới về nhà:" Vừa về sao?".

“Đúng, đi mua quà bạn.”

Hắn gật đầu, đống tài liệu chồng chất trên bàn che đi cả người hắn, căn phòng trở nên tăm tối đến lạ thường, giờ này hắn vẫn chưa được về nhà có chút buồn rầu.

“Nhậm chức rồi thì chăm chỉ làm việc đi. Mấy hôm nữa xem như nào tuyển trợ lý, công việc còn nhiều một mình cậu làm không hết đâu.”

“Đại ca, có phải anh sắp đùn bớt công việc sang cho em không?”

Lục Đại Cường:" Không phải đùn bớt mà là tôi chia sẻ cho cậu, sau này còn quen."


“…”

Lục Ân Nhị:" Đại ca, để tính sau. Em cũng chưa có dự tính tuyển trợ lý, hiện tại một mình vẫn làm ổn, nào thấy người phù hợp em đề cử."

“Thế cũng được.”

Hắn cứ vậy mà cúp máy, anh để điện thoại sang một bên túi quà được cất trong tủ kín. Căn nhà rộng lớn một mình anh ở cũng khá thoải mái, chỉ là có chút trống rỗng giờ nhớ về Cố Tiểu Mẫn anh không còn cảm nhận được tim mình đập mạnh, một chút vui mừng nào xuất hiện mà thay vào đó là ghét bỏ cùng coi thường. Anh đưa tay lên xoa mặt tỉnh táo một chút đi nào.

Triệu Tiểu Nhan từ cổng trường chạy nhanh ra ngoài ôm chầm lấy chân cha mình, Triệu Thành Quân đã đứng ngoài đợi từ lâu. Cậu bế con gái lên mỉm cười, ánh chiều tà hắt xuống hai người, hình ảnh hạnh phúc nhỏ của cậu. Mái tóc ngắn cậu buộc cho tiểu Nhan ban sáng vẫn còn nguyên không có bị rối như mọi ngày nô đùa ở trường.

“Cha, chúng ta về nha đón sinh nhật.”

Triệu Thành Quân hảo sảng:" Được, chúng ta bây giờ đi mua bánh kem. Con thích loại nào có thể chọn."

“Vậy lớn một chút được không?”.

“Có thể.”

Com bé vỗ bả vai cậu:" Cha đã mời chú Tiêu chưa?".

“Mời rồi, chú hứa tối nay sẽ đến sớm. Con có mời bạn nào không, chúng ta mua thêm bánh kẹo.”

“Có, muốn mời tiểu béo nhưng cậu ta giàu, chắc không đi đâu.”


Triệu Thành Quân thở dài, mãi mới có được một người bạn nhưng con gái vẫn luôn dè dặt, e ngại cậu cũng không biết nên nói làm sao. Lần đầu cậu làm cha vẫn là còn nhiều cái thiếu sót để khuyên con. Cậu nhìn con bé với ánh mắt chiều chuộng.

“Không sao, không tới cũng được. Có chú Tiêu rồi đảm bảo vui hơn nhiều.” Cậu an ủi, cẩn thận tung bổng con gái lên một đoạn nhẹ rồi lại ôm chặt lấy. Tiểu Nhan cười thích thú cùng khoái chí, mắt híp lại cười vui vẻ. Lòng cậu cũng nhẹ nhàng hơn.

Triệu Tiểu Nhan bữa tói nay cố tình ăn nhanh, cậu biết rõ lý do cũng không nhắc nhở con gái mà để cho con bé tự làm những điều mình thích. Bánh kẹo để trong tủ lạnh giữ nhiệt không bị tan kem ra, túi kẹo hôm bữa Lục Ân Nhị cho vẫn còn nửa. Cậu để một tay con bé lôi ra sắp xếp, đáng lẽ chỉ có 3 dĩa nhưng lại có thêm một cái nữa. Cậu khó hiểu muốn hỏi con gái.

“Coongggg…”

Chuông cửa vang lên, Triệu Thành Quân quay người đi ra mở cửa, Lục Ân Nhị!? Cậu bàng hoàng lẫn sửng sốt, có phần đứng lạnh trước cửa như không cho anh vào. Tối nay anh ăn mặc giản dị, bộ đồ thể thao sọc trắng bỗng chốc làm người anh năng động hơn mọi ngày.

“Xin chào!.” Anh nhìn cậu, cười lớn chào hỏi.

“Chú Lục!.”

Tiểu Nhan từ bên trong ngó ra, con bé vui sướng chạy tới sà vào lòng anh như một lẽ thường tình, con bé tối nay như một cô công chúa nhỏ, chiếc váy màu hồng bồng bềnh ở chân váy, những hạt óng ánh đính ở ngang hông, thêu hoa văn không quá cầu kỳ lại rất hợp với lứa tuổi của con bé.

Từ bao giờ? Tiểu Nhan đã thân thiết với anh như vậy? Cậu bất giác chau mày, ngớ người. Vài giây sau liền hồi tỉnh, nghiêng người cho anh vào, suýt chút nữa cậu đã thót lên hỏi anh tới đây làm gì. Lục Ân Nhị là khách quý của con gái do đích thân con bé mở miệng mời tới, anh nắm tay cùng tiểu Nhan cười nói đi vào trong.


Triệu Thành Quân đóng cửa theo sau, hiếm khi tiểu Nhan chịu thân với người lớn ngoài cậu, Tiêu Nghi Kiến giờ đây kết nạp được thêm anh vào.

“Tiểu Nhan tối nay xinh quá, như một công chúa nhỏ vậy. Váy này ai mua cho cháu đây, hợp với cháu lắm.”

“Cha cháu mua đấy, đẹp lắm hả chú?”.

“Đúng, rất đẹp. Chú đoán nha, tóc này là cha cháu làm cho cháu đúng không?”.

Mái tóc tơ ngắn được cậu buộc gọn rồi cài một cây châm nhỏ gắn hoa phía sau, khéo tay mới có thể làm vậy, khuôn mặt nhỏ bừng lên sức sống, hai má đỏ ửng, đôi mắt ngây ngô, trong sáng của trẻ thơ. Anh cảm thấy trái tim của mình khẽ tan chảy.

Triệu Tiểu Nhan “oa” lên một tiếng:" Chú đoán chuẩn quá, cha cháu làm cho cháu đấy. Cha cháu là một người tuyệt vời."

Cả hai không ngừng tán thưởng cậu, Triệu Thành Quân có chút cạn lời, cuộc nói chuyện có phần ấu trĩ này cậu từ chối không muốn tham gia vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận