Sáng hôm sau, Lâm Huyền thức dậy từ sớm để nấu đồ ăn sáng, thuận tiện nấu một ít cháo mang đến cho cha của Lục Ngạn là Lục Vãn.
Thân là con dâu, kể từ khi ba chồng mình bị tai nạn cô còn chưa tới thăm lần nào.
Nếu còn không tranh thủ thời gian đến thăm ông thì cô sợ là mình sẽ bị Hà Hy Nguyệt quở trách.
Lục Ngạn đi tới bên bàn ăn, trên tay là một xấp tài liệu.
"Hôm nay em định đến thăm ba, em đã nấu một ít cháo gà rồi." Lâm Huyền ngồi xuống bàn, bàn tay đưa tới trước mặt Lục Ngạn một tô cháo.
"Được.
Em đến đó cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.
Anh đã nói với mẹ là không muốn nhiều người biết đến chuyện này, mẹ sẽ hiểu."
Lâm Huyền gật đầu, cô cúi đầu yên tĩnh ăn cháo.
Vừa ăn, trong lòng cô lại vừa tự xuýt xoa vì tay nghề của mình, quả thật là rất ngon.
"Lát nữa anh có đến thăm ba cùng em không?"
"Anh hôm nào cũng đến cả, lát sẽ đưa em đi." Lục Ngạn nói.
Lâm Huyền gật đầu đồng ý.
Đường đến bệnh viện tuy không quá xa nhưng bắt taxi thì có hơi phiền phức, tài xế trong nhà cũng đã xin nghỉ từ mấy ngày trước, vậy nên Lục Ngạn đưa cô tới bệnh viện là phương án tốt nhất.
[...]
Tại bệnh viện thành phố A, trong phòng bệnh vip, một người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hà Hy Nguyệt ngồi bên giường, mắt nhìn Lục Vãn không rời.
Tuy rằng bà nghe từ bác sĩ nói là sẽ sớm tỉnh lại, nhưng thời gian đã trôi qua hơn một tuần, Lục Vãn ngay cả tay cũng không nhúc nhích.
Tình trạng này của ông ấy thật sự khiến bà vì lo lắng mà mất ăn mất ngủ.
Ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân.
Hà Hy Nguyệt quay người lại, vừa vặn chạm phải thân ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn.
"Là Hân Hân sao."
"Vâng.
Con mới chỉ biết chuyện bác trai bị tai nạn hôm qua, sao lại chẳng có ai thông báo cho con thế!" Lục Hân xách theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, câu sau nói ra còn có ý quở trách.
"Còn không phải vì thằng bé Lục Ngạn nói với bác vụ tai nạn xe này không đơn giản sao? Bác cũng vì thế mà cũng không nói cho ai." Hà Hy Nguyệt thở dài.
Bà đứng dậy đi đến bên Lục Hân.
"Con mua nhiều đồ thế làm gì? Bác trai con chưa có tỉnh lại, đồ nhiều cũng không dùng được."
Lục Hân cười nhẹ, tay vẫn không ngừng sắp đồ lên bàn.
Cô nói: "Còn không phải con mong bác trai sẽ sớm khỏe lại để dùng đồ mà con mua sao? Bác gái à, bác yên tâm đi mà."
Hà Hy Nguyệt nghe thấy Lục Hân nói thế cũng không trách móc gì nữa.
Bà dặn dò Lục Hân trông phòng một lát sau đó đi ra ngoài.
Lục Hân đi đến bên cửa sổ, chán nản nhai mấy viên kẹo cao su.
Ngoài cửa, Lâm Huyền và Lục Ngạn sánh vai bước vào trong.
Lâm Huyền đặt cháo lên bàn, mắt lại đảo về phía Lục Hân.
"Lục Hân à, dạo này em vẫn khỏe chứ?"
Lục Hân gật đầu, cười tươi nói: "Em vẫn khỏe."
Lâm Huyền nhìn về phía Lục Vãn.
Chỉ mới hơn một tuần chưa gặp mà ông có vẻ ốm đi không ít.
Có lẽ là vì hôn mê, chất dinh dưỡng hấp thụ không nhiều mới như vậy.
"Mẹ anh đâu rồi?" Lục Ngạn nhìn về phía Lục Hân, hỏi.
"Bác gái vừa đi ra ngoài có việc gì đó, nhờ em trông phòng một lát."
Lục Ngạn gật đầu.
Anh đi tìm bác sĩ phụ trách để tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại của ba mình sau đó vì công việc nên phải đến Lục thị.
Trong phòng bây giờ chỉ còn mỗi Lâm Huyền và Lục Hân.
Hai người họ đã lâu không gặp nhau, hiện tại quả thật có nhiều chuyện để nói.
Chỉ là ở trong phòng bệnh mà lớn tiếng thì không được hay cho lắm, Lâm Huyền và Lục Hân đi ra bên ngoài hành lang trò chuyện.
"Chị, quan hệ của chị và anh họ hiện tại thế nào rồi? Em thấy trên mạng có nhiều tin đồn lắm, nhưng mà em không tin, vẫn là muốn nghe chị kể hơn."
"Hiện tại rất tốt." Lâm Huyền chỉ nói đúng bốn chữ, quả thật cô không biết nên nói gì nữa.
Quan hệ giữa hai người bọn họ hiện tại ngoài từ 'tốt' kia ra thì còn từ gì để diễn tả sao?
"Chỉ như vậy thôi sao? Chị phải miêu tả chi tiết ra chứ.
Ví dụ như ngọt ngào, nồng thắm gì đấy chẳng hạn."
Lâm Huyền cốc nhẹ vào trán Lục Hân, miệng cong lên cười để lộ ra hàm răng trắng.
"Em còn nhỏ mà biết nhiều vậy.
Đừng nói về chuyện của chị nữa.
Nói em đi."
Lục Hân ngạc nhiên chỉ tay vào người mình: "Em sao? Em thì có gì mà nói chứ."
Lâm Huyền cúi người nhìn vào đôi mắt hiện rõ sự bối rối của Lục Hân, miệng cười không ngừng được.
"Em cũng không nhỏ nữa, chắc đã có bạn trai rồi nhỉ?"
Nghe xong câu này của Lâm Huyền, Lục Hân lại càng bối rối hơn.
Cô nhìn đông rồi lại nhìn tây, cuối cùng xoay mặt hẳn đi nơi khác.
"Xem em kìa, ánh mắt đã bán đứng lương tâm rồi."
"Chị à, chị đừng trêu em nữa mà.
Em thật sự chưa có bạn trai." Lục Hân ngại ngùng che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình lại.
"Thật không?".