Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Huyền cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể.
Cô mặc giày cao gót đã cả buổi nay, bây giờ bàn chân vô cùng đau nhức, đi một vài bước thôi Lâm Huyền đã cảm thấy đau vô cùng.
Khó khăn lắm mới ngồi được vào xe, Lâm Huyền bèn tháo giày cao gót ra.
Lục Ngạn đảo mắt nhìn sang bàn chân sưng đỏ của cô, trong lòng bỗng có chút xót.
"Đau không?" Lục Ngạn cúi người xuống xoa nhẹ vào bàn chân cô, dịu dàng hỏi.
"Chúng...!Chúng ta đang ở trong xe, anh đừng cúi người xuống, sẽ rất khó chịu."
Lục Ngạn điều chỉnh lại tư thế, chuyên tâm lái xe.
[...]
Về đến nhà, Lục Ngạn liền ngay lập tức bế Lâm Huyền lên phòng ngủ.
Anh lấy dầu trong tủ ra nhẹ nhàng xoa lên chân cô.
"Còn đau không?"
Lâm Huyền lắc đầu.
Cô yên tĩnh thưởng thức sự dịu dàng này Lục Ngạn, trong lòng vô cùng nhộn nhạo.
"Được rồi, em đỡ hơn rồi.
Anh ngồi nghỉ một lát đi, để em đi thay đồ."
Lâm Huyền đứng dậy định đi vào trong nhà tắm, không ngờ chỉ vừa mới cất bước thì cả người đã ngã xuống đất.
Lục Ngạn đỡ Lâm Huyền ngồi lên giường, còn mình thì mở tủ quần áo ra tìm một bộ đồ đưa tới cho cô.
"Em thay đồ ở đây đi, anh ra ngoài."
"Hả?" Lâm Huyền ngạc nhiên hỏi lại.
Bước chân của Lục Ngạn bỗng dừng lại.
Anh quay người, ánh mắt đen tối nhìn cô.
"Vậy em muốn anh thay giùm em à?" Dừng một lát, anh nói tiếp: "Thật ra anh cũng không ngại..."
Lâm Huyền đỏ mặt ngượng ngùng, cô lấy chiếc gối đang đặt ở bên cạnh ném về phía Lục Ngạn.
"Lục Ngạn, anh nhanh đi ra ngoài cho em!"
Lục Ngạn nghiêng người né tránh 'hung khí' đang phóng về mình như tên lửa.
Anh nhìn cô, ánh mắt đậm ý cười.
Sau khi thay đồ xong, Lâm Huyền liện cuộn chăn vào người mình lăn qua lăn lại vài vòng.
Chân cô bây giờ đỡ hơn nhiều, đã có thể đi lại bình thường rồi, lần sau cô nhất định sẽ không mặc giày cao gót nữa.
"Em nằm yên một chút nào." Lục Ngạn tắt đèn nằm xuống.
Anh quay người ôm Lâm Huyền vào lòng, bàn tay mò mẫm trên mặt cô.
"Làm gì thế?"
"Lần sau nếu đi đâu thì nói trước với anh.
Em có biết lúc anh đi tìm em mệt đến nhường nào không?" Lục Ngạn hôn lên gương mặt cô, bàn tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Lâm Huyền biết Lục Ngạn đang nói đến điều gì.
Lúc đó cô thấy anh đang bận tiếp chuyện với vài người nên cũng không muốn làm phiền đến anh.
"Em không muốn làm phiền đến anh thôi.
Ai mà ngờ anh sau đó cứ nắm chặt lấy tay em làm em ngượng muốn chết."
"Còn không phải anh sợ em chạy lung tung sao?"
"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em đâu phải con nít."
[...]
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, hôm nay chính là ngày hôn lễ của Thẩm Linh và Cảnh Huyền Diệm diễn ra.
Trước đó một ngày, Lâm Huyền và Lục Ngạn đã bay đến thành phố D.
"Đã đến thành phố này rồi, chúng ta có nên ở lại đây chơi vài ngày không nhỉ?"
"Nếu em muốn thì cứ ở lại hai ngày đi, anh sẽ đưa em đi chơi."
Lâm Huyền gật đầu, cô đi tới bên một chiếc bàn ngồi xuống.
Hôn lễ của Thẩm Linh và Cảnh Huyền Diệm diễn ra tại một hòn đảo ở thành phố D.
Ở đây gần biển, không khí cũng đặc biệt mát mẻ.
Một lát sau, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Hình thức của hôn lễ cũng đơn giản.
Cô dâu và chú rể đi lên khán đài đọc lời tuyên thệ sau đó hôn nhau một cái liền kết thúc.
Đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn.
Người đến tham dự hôn lễ cũng không nhiều, đa phần cũng chỉ là người quen.
Lâm Huyền có hơi khó hiểu, người có quyền lực và địa vị như Cảnh Huyền Diệm không phải càng nên tổ chức hôn lễ long trọng một chút sao?
Cô còn đang miên man trong suy nghĩ thì Cảnh Huyền Diệm và Thẩm Linh đã đi tới đây.
"Vẫn phải chúc mừng cậu đã rước được mỹ nhân về nhà." Lục Ngạn và Cảnh Huyền Diệm uống với nhau một ly rượu.
Sau cùng vì còn phải tiếp khách khứa nên hai người cũng không nói gì nhiều được.
[...]
Trên đường đi từ hôn lễ về khách sạn, Lâm Huyền vẫn cảm thấy hôn lễ này có hơi kì lạ.
Cô bèn hỏi Lục Ngạn: "Anh nói xem hai người bọn họ có phải bị cha mẹ hai bên không cho phép kết hôn không? Sao em không thấy bọn họ đến dự vậy?"
"Tính tình của tên họ Cảnh kia kì quái như vậy đó, anh ta không thích quá náo nhiệt nên chỉ tổ chức như vậy."
Lâm Huyền gật đầu cho có lệ.
Cô nhớ tới trước kia hôn lễ của mình cũng sơ sài như vậy, người đến dự so với hôn lễ lúc nãy còn ít hơn.
Nhưng lúc đó cô yêu Lục Ngạn đến hèn mọn, chỉ cần được kết hôn với anh trong lòng đã vô cùng thỏa mãn, cũng không quan tâm nhiều như vậy.
"Em thấy hay là chúng ta đừng ở lại thành phố D này nữa.
Công việc của anh bận rộn, em không muốn làm phiền đến anh."
Lục Ngạn quay sang nhìn cô, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên.
"Anh không thấy phiền."
"Bỏ đi.
Dù sao em cảm thấy về nhà của chúng ta vẫn là tốt nhất." Lâm Huyền tươi cười nói..