Trước mắt, giám đốc Đông đề nghị Lâm Huyền nên học hỏi về việc diễn xuất, trau dồi năng lực của mình trước khi quay trở lại giới giải trí một lần nữa.
Lâm Huyền cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.
Diễn xuất của cô hiện tại chủ dừng ở mức tạm ổn, nếu muốn sau này lăn lộn trong giới giải trí mà không bị người ta nói ra nói vào thì còn cần phải rèn luyện thêm nhiều.
Người mà giám đốc Đông mời tới để dạy diễn xuất cho Lâm Huyền nghe nói là một người vô cùng có tiếng tăm trong giới, nhưng là ai thì cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết.
Nghe nói người nọ có lịch trình khá bận, ngày duy nhất có chút thời gian rảnh là thứ bảy tuần này.
Bận rộn là thế nhưng người ta vẫn đồng ý chỉ dẫn cho Lâm Huyền, cô quả thật vô cùng cảm kích.
Chẳng mấy chốc mà đã đến thứ bảy.
Chiều đến, Lâm Huyền theo hẹn đến nhà riêng của người kia.
Giám đốc Đông vốn còn đề nghị đến phòng làm việc của Lâm Huyền nhưng dù sao cả hai cũng đều là người nổi tiếng, nếu để phóng viên chụp được thì coi như toi sự nghiệp rồi.
Trước khi đi, Lâm Huyền đã che đậy kín cả người.
Phần vì trời nắng, phần còn lại là vì sợ phóng viên theo đuôi.
Vừa mới nhấn chuông, bên trong đã có người mở cửa.
Đập vào mắt Lâm Huyền là một thiếu niên độ hai sáu hay bảy tuổi, gương mặt đẹp không góc chết, khắp người toát ra áp bức vô cùng lớn.
"Xin chào.
Tôi là Lâm Huyền." Lâm Huyền hơi sợ sệt chào hỏi.
Cứ ngỡ người trước mặt là một tảng băng lạnh vô cùng đáng sợ, ai ngờ lại không hề như tưởng tượng.
Anh nở một nụ cười, rất nhiệt tình mời cô vào trong nhà.
Sự lo lắng trong lòng Lâm Huyền như bớt đi phần nào.
Cô biết người này.
Cố Thanh - nam diễn viên thực lực nổi đình nổi đám.
Nghe nói tính tình người này vô cùng khó đoán, trong giới cũng không có nhiều bạn bè.
Nhưng giám đốc Đông vậy mà mời được anh ta để dạy diễn xuất cho cô? Suy đi nghĩ lại, thật không hiểu nổi là vì lý do gì.
Cố Thanh mang ra một dĩa hoa quả đặt lên bàn, trên tay còn cầm thêm một quyển kịch bản.
"Xin chào, tôi là Cố Thanh.
Nghe qua lời của Đông tổng, trước nay cô chưa từng học diễn xuất đúng chứ?"
"Vâng.
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc vào giới giải trí chỉ, âu cũng được xem là duyên phận."
Cố Thanh gật đầu, không biết nên nói gì để tiếp tục cuộc trò chuyện.
Bầu không khí trong thoáng chốc rơi vào im lặng.
Lâm Huyền ngại ngùng ho nhẹ một tiếng.
"Thầy Cố, chúng ta có thể bắt đầu học rồi chứ?"
Hai từ 'thầy Cố' Lâm Huyền vừa nói.
Cố Thanh hơi ngạc nhiên.
Nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt xem chừng cũng đã hai lăm tuổi, gọi một tiếng thầy này quả thật có hơi quá mức.
"Được.
Chỉ là tôi cũng chưa từng dạy diễn xuất cho người khác bao giờ, sẽ không tránh khỏi sai sót."
Lâm Huyền nghiêm túc gật đầu, hoàn toàn cho rằng ời nói vừa nãy của Cố Thanh chỉ là sự khiêm tốn nên có.
Cố Thanh đưa kịch bản cho Lâm Huyền đọc qua.
Sau đó để cô lấy cảm xúc sau đó diễn thử một đoạn.
Trong thoáng chốc, Cố Thanh nhanh chóng phát hiện ra vô số lỗi sai trong lối diễn xuất của cô.
Anh kiên nhẫn chỉ ra từng lỗi, Lâm Huyền cũng cực kì nghiêm túc học hỏi.
[...]
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chẳng mấy chốc mà trời đã tối hẳn.
Cố Thanh theo phép giữ Lâm Huyền ở lại ăn cơm.
Lâm Huyền không phải là hạng người mặt dày, làm phiền anh cả buổi chiều nay phải dạy cho cô đã đủ mệt, nào dám lại phiền anh thêm nữa?
Vả lại trời cũng đã muộn, hơn nữa nam nữ khác biệt, ở chung một nhà quả thật không hay.
Nghĩ vậy, cô bèn từ chối.
Lâm Huyền đi bộ ra đường lớn bắt taxi trở về nhà.
Đứng trước cửa, Lâm Huyền bất giác thở dài một hơi.
Biệt thự này vốn là nhà của Lục Ngạn và cô.
Bên trong đáng lẽ ra nên là một ngôi nhà ấm áp, nhưng dẫu cho mùa hạ có ấm áp đến mấy rồi cũng phải chuyển sang mùa đông.
Lạnh lẽo ập đến, bản thân vẫn nên cố gắng thích nghi.
Lâm Huyền đi vào nhà, trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ rằng tạm thời rời chuyển khỏi căn biệt thự này, tìm một căn chung cư để ở.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy suy nghĩ của bản thân vô cùng có lý, Lâm Huyền định bụng sau vài ngày nữa sẽ thực hiện ý muốn của mình.
Tạm thời rời khỏi đây, cũng coi như tạm thời lảng tránh những muộn phiền đang quấy rối.
Ngoài trời, những làn gió dịu dàng thổi qua.
Thế nhưng cho dù dịu dàng đến mấy cũng không thể xoa đi được nỗi buồn của những người mang trong mình tâm sự muộn phiền.
Tâm sự giống như một loại bệnh, cần phải tìm đúng thuốc mới chữa được.
Nếu không cho dù có tốn bao nhiêu cách cũng hoàn toàn vô dụng.
[...]
Tại Vương thị.
Ở nơi cao nhất của tòa cao ốc, đèn điện vẫn sáng trưng chưa tắt.
Vương Diệu yên tĩnh nghe Đông Tưởng kể lại mọi chuyện.
"Con bé thật sự muốn tiếp tục sao?"
Đông Tưởng gật đầu: "Đúng vậy."
Vương Diệu trầm ngâm trong giây lát.
Bà rủ mắt xuống, tay gõ lên bàn theo nhịp.
"Vậy thì đi trước dẹp đường cho nó.
Mấy tin đồn không căn cứ trên mạng kia, đừng bao giờ lại để tôi nhìn thấy."
"Vâng, thưa giám đốc.".