"À, chuyện là thế này.
Hai ngày nữa có một thảm đỏ thời trang, tôi suýt chút nữa thì quên mất phải báo cho chị, ha ha." Cao Huy cười ngượng ngùng, trong lòng chắc đang hy vọng Lâm Huyền sẽ bỏ qua cho mình lần này.
Bình thường có thảm đỏ thì cậu sẽ báo cho Lâm Huyền sớm một chút để cô chuẩn bị trang phục cũng như sắp xếp lịch trình hợp lý.
Bây giờ lại chỉ còn hai ngày, sợ rằng khâu chuẩn bị trang phục sẽ không kịp.
"Không phải tôi đang trong kỳ nghỉ sao? Dù gì cậu cũng quên rồi, chi bằng cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền mà hủy bỏ luôn đi." Lâm Huyền không thích nơi đông người lắm, vả lại chỉ còn hai ngày, stylist cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể may xong váy trong hai ngày được.
"Sự kiện này thật sự rất quan trọng, nếu như hủy bỏ thì lần sau không có cơ hội nữa đâu.
Về phần trang phục chị đừng lo lắng, cứ để tôi chuẩn bị là được rồi." Cao Huy lựa chọn hứng hết trách nhiệm về mình.
Dù sao cũng không ai quy định đi thảm đỏ thì trang phục phải là do stylist chuẩn bị!
Lâm Huyền tuy rằng có chút lười biếng nhưng sau khi nghe Cao Huy nói đây là sự kiện quan trọng thì cô cũng có chút động lòng.
"Vậy được, đến hôm đó tôi sẽ đến công ty."
"Được!" Nói rồi, Cao Huy còn chẳng đợi Lâm Huyền đáp lời đã ngay lập tức cúp máy.
Tút! Tút! Tút! Âm thanh vang vọng trong không gian, Lâm Huyền giống như bị một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo vô cùng.
Có cần phải ngay lập tức cúp máy thế không? Trái tim người ta tổn thương muốn chết, hu hu.
[...]
Kể từ khi Lục Ngạn về nước đến nay, có không ít người mời anh tới dự tiệc rượu.
Cứ cách một hôm là lại có ba bốn tấm thiệp gửi tới, điều này thật sự khiến cho anh vô cùng đau đầu.
"Không đi.
Cậu cứ nói với bọn họ là tôi bận rồi, không có thời gian rảnh." Lục Ngạn đẩy mấy tấm thiếp mời trên bàn sang một bên, ảo não nhìn ra bên ngoài.
Anh còn đang bận theo đuổi lại bà xã đây, ai lại rảnh rỗi đi tham gia mấy tiệc rượu nhàm chán này chứ? Nếu như tham dự, lỡ như không cẩn thận 'va' phải cô gái nào đó thì Lâm Huyền lại giận anh cho mà xem.
Tần Hách đẩy gọng kính, tay thu dọn đống thiệp trong bàn, định bụng sẽ đen vứt vào thùng rác.
Rõ ràng là giám đốc không muốn đi, còn lấy cớ bận.
Mấy ngày trước cậu còn thấy giám đốc đỗ xe trước khu chung cư phu nhân đang ở, cứ đứng đó nhìn chằm chằm lên lầu hai suốt mấy giờ liên cơ đấy.
Tuy rằng trong lòng thì nghĩ vậy nhưng Tần Hách là người biết điều, đương nhiên hiểu có0 những chuyện chỉ có thể giấu ở trong lòng mà không được phép nói ra.
Đi theo giám đốc nhiều năm như vậy, cậu biết vị trí của phu nhân trong lòng anh nặng mấy phân.
Tần Hách nhẹ nhàng đi ra ngoài sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Lục Ngạn ngồi ở bên cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.
Theo như lời của Lâm Huyền và Cố Thanh nói thì hôm nay hai người bọn họ sẽ đi xem phim cùng nhau.
Thật ra hôm qua gặp Cố Thanh, Lục Ngạn đã cảm thấy anh ta đối với Lâm Huyền không giống như tình yêu nam nữ cho lắm.
Chỉ là cho dù Cố Thanh không có ý gì thì anh cũng có chút sợ Lâm Huyền sẽ bị nhan sắc của tên đó mê hoặc.
Lục Ngạn suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định đi đến rạp chiếu phim kia.
[...]
Chiều đến, Lâm Huyền thay một đồ dễ nhìn sau đó ra ngoài đợi Cố Thanh đến đón.
Cô chỉ vừa mới ra tới cửa thì xe của Cố Thanh đã đứng đợi sẵn ở dưới lầu, cũng không biết là anh đã đợi ở đó từ bao lâu.
"Sao anh tới sớm vậy?" Lâm Huyền nhìn đồng hồ, hiện tại cách thời điểm hai người hẹn nhau còn mười lăm phút nữa.
Cô vốn còn tưởng mình phải đợi Cố Thanh một lát, ai ngờ lại hoàn toàn ngược lại.
Ngồi lên xe, Cố Thanh đưa cho Lâm Huyền một cốc trà sữa.
Cô vui vẻ nhận lấy, trêu đùa nói:
"Anh cứ mua đồ ăn như vậy thì em sớm muộn cũng thành lợn mất thôi."
Cố Thanh cười khúc khích, nói: "Em có là lợn thì vẫn sẽ là một con lợn dễ thương."
"À đúng rồi, người hôm qua là chồng em hả?" Cố Thanh dò hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Huyền gật đầu.
Việc cô là vợ của Lục Ngạn trong giới giải trí ai ai cũng biết.
Chỉ là hai năm về trước kể từ khi Lục Ngạn mất tích, cái danh Lục phu nhân này càng ngày càng ít người nhắc đến.
Lục Ngạn không thích xuất hiện quá ngiều trên truyền thông.
Cho đến hiện tại cũng chẳng có mấy người biết chuyện anh về nước, một lần nữa đông sơn tái khởi.
Lâm Huyền trầm ngâm, cố gạt đi vẻ không vui trên mặt.
Đã là chuyện của quá khứ, nhớ lại cũng chỉ làm cho bản thân cô thêm phiền lòng mà thôi.
Việc Lục Ngạn bỏ đi tuy rằng đáng ghét, nhưng suy cho cùng anh cũng là có nỗi khổ riêng.
Sau này mỗi lần gặp anh ấy cô vẫn nên ít nhắc đến chuyện này thì hơn.
"Em không định quay lại à? Rõ ràng anh ta rất yêu em, mỗi lần nhìn anh cứ giống như nhìn tình địch vậy." Cố Thanh hỏi, lúc nói câu sau còn cười.
"Bọn em đâu có ly hôn, làm sao có thể coi là quay lại hay không chứ?" Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy tiện đáp lời..