Lục Tổng Và Cô Thư Kí Nhỏ Ngông Cuồng


Cô và Tuệ Nhi chơi với nhau rất lâu, cô bé thật ra rất hoạt bát, lanh lợi, chỉ là do bị ràng buộc ở nhà nên tính khí khó chiều, cũng có vẻ rất tự cao.

Cô càng nhìn lại càng không hiểu nổi, tại sao Tuệ Nhi trong mắt cô lại quen thuộc đến thế này, dù đây là lần đầu cô gặp Tuệ Nhi
" Phải rồi, Tuệ Nhi à, em có đi học không?"
Cô quay sang hỏi cô bé, nhìn thế này có vẻ Diễn Bắc thật sự không cho cô bé đi học
" Đi học ạ? Em không muốn đi đâu!"
Tuệ Nhi mở to đôi mắt nhìn cô, ngây thơ trả lời
" Tại sao em lại không đi học? Ở trường không thoải mái sao?"
Cô xoa xoa đầu, hơi lo lắng hỏi Tuệ Nhi, lúc trước cô từng bị bắt nạt ở trường nên rất sợ Tuệ Nhi cũng gặp phải chuyện giống mình.

Đó thật sự là một khoảng thời gian tồi tệ vô cùng, không một ai thấu hiểu, không dám nói ra, thậm chí...là không muốn sống, tất cả mọi thứ hợp lại, như muốn ép chết mình...
" Hung dữ như Tuệ Nhi thì làm gì có ai bắt nạt được! Lười thì có!"
Anh đứng ở cửa nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai người, cũng muốn tham gia
" Ể, từ khi nào anh lại đứng ở cửa rồi, đi không tiến động như anh, thật giống...!!"
Cô còn định nói thêm một từ nữa thì kịp ngăn mình lại, không thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra mất

" Ma"
Thế mà Tuệ Nhi lại bồi thêm từ cô vừa nuốt vào bụng kia, cái cách cô bé nói đơn giản đến mức làm người ta trở nên ngốc nghếch trong vài giây mới kịp hiểu vấn đề.

Đây gọi là thiên phú của nhân tài sao? Lời nói ra vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi nào! Hay là do cô bé đã quá quen thuộc với mấy bài giáo huấn của anh nên mới gan dạ như thế nhỉ? Nhưng nói thế nào thì đúng là nể phục ý chí của Tuệ Nhi ghê, nhìn mặt anh đã không dám nói chuyện chứ ở đó mà chọc cho anh tức điên lên như Tuệ Nhi
" Con nói cái gì? LỤC TUỆ NHI!!"
Anh tức đến phát điên, lập tức đến chỗ Tuệ Nhi, thân hình cao lớn gần như hoàn toàn che kín cô bé
" Ahhh, papa xấu xa!! Chị xinh đẹp à, chúng ta ra ngoài chơi đi, ở đây sẽ bị ma bắt nhốt đấy!!!"
Tuệ Nhi kéo tay Chu An chạy ra khỏi phòng, cái chân ngắn ngủn kia chạy nhanh thật, mới thoáng cái đã chạy đến phòng khách, làm anh cũng bất động tại chỗ, cô thì lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
" Chị xinh đẹp à, hay là chị ở lại đây đi! Như thế thì em có thể chơi với chị lâu hơn rồi!!"
Tuệ Nhi ngồi trên người cô, tỏ vẻ đáng
thương cầu xin cô ở lại với cô bé
" Tuệ Nhi à, chị còn phải đi làm, không thể ở đây được đâu mà!"
Cô nhìn Tuệ Nhi thế này liền muốn đồng ý, nhưng rồi lại thôi, thật sự ở lại rất phiền phức.

Cô cũng chỉ là lo mấy lời đồn linh tinh ở công ty làm ảnh hưởng đôi bên, như thế lại càng bất lợi rồi
" Chị xinh đẹp thế này, sao lại phải đi làm? Ở với em đi, em nuôi chị!"
Lời này nói ra làm cô bật cười, trẻ con đúng là nghĩ sao nói vậy, không cần biết phải trái, đúng sai, luôn luôn hồn nhiên như thế này
" Haha, em nuôi nổi chị không? Chị ăn nhiều lắm đó!"
Cô cũng thuận thế đùa dai với Tuệ Nhi
" Chị gầy thế này thì ăn được bao nhiêu ?Em có nhiều đồ ăn vặt lắm, để em chia cho chị nha!"
Tuệ Nhi xoa xoa tay cô, lại moi được trong túi đâu ra vài viên kẹo, đưa cho cô
" Cho chị sao? Cảm ơn em!"
Cô nhận kẹo, vui vẻ mở ra ăn thử
" Hai người có vẻ vui nhỉ?"
Gì vậy nè~~ Đang yên đang lành, anh đột nhiên lại xuất hiện, hòa tan hết sự ấm áp vào cái lạnh lẽo đến đóng băng của anh, làm người ta tuột hứng mà
" Papa...!"
Tuệ Nhi cười cười, nhanh chân chuồn đi thì bị anh kéo lại, biểu cảm của anh lúc này thật sự là rất phong phú, mà nhiều nhất là cái biểu cảm ' hiền từ ' đúng nghĩa một người bố gương mẫu hết mực yêu thương cô công chúa nhỏ của mình...
" Con mau lên phòng chép phạt cho bố, chưa chép xong thì không cần phải ra ngoài!"

Anh nhấc bổng Tuệ Nhi lên, ném vào phòng
" Pa lấy quyền gì bắt con chép phạt?"
Tuệ Nhi muốn cãi lí với anh
" Pa không có quyền bắt con chép phạt, nhưng con không chép thì chị xinh đẹp sẽ rời đi đó~~!"
Anh liếc mắt sang cô ra hiệu, cô cũng hợp tác mà diễn theo
" Đúng đó, Tuệ Nhi à, em hãy chép đi, em chép muộn thì chị về đây!!"
Cô vừa nói vừa quay đi, định về thật, Tuệ Nhi thấy thế thì rất khẩn trương, nhanh chóng chép lấy chép để
" Em...em chép, chị đừng về mà.

!!"
* Phòng khách*
" Sếp à! Sao anh lại lừa con nít như vậy? Anh đúng là không phải người bố tốt đâu!"
Cô ngồi trên ghế trêu chọc anh
" Em không nên chiều hư Tuệ Nhi đâu! Con bé sẽ ỷ lại lắm đó!"
Anh ôn nhu nhắc nhở cô
" À phải rồi! Tại sao Tuệ Nhi không đến trường vậy?"
Cô cầm ly trà lên uống, hỏi anh
" Tuệ Nhi ở với Thiên Lộc từ bé, ngày đầu đi học con bé đã giở trò, tìm đủ cách để trốn tránh.

Thiên Lộc sợ con bé buồn nên đành để Tuệ Nhi ở nhà, thuê gia sư về dạy riêng cho Tuệ Nhi!"

Anh vừa rót thêm trà cho cô, vừa kể lại
" Xem ra Tuệ Nhi cũng rất tốt đó chứ, con bé còn cho em kẹo nữa này !"
Cô đưa mấy viên kẹo Tuệ Nhi cho cô ra cho anh xem, khuôn mặt vô cùng mãn nguyện
" Em thích ăn kẹo sao? Anh mua cho em!"
Anh thế mà lại nghĩ cô thích ăn kẹo, định mua cho cô một xe kẹo để tỏ lòng thành ý
" Hơhơ, Lục tổng à! Tôi 24 tuổi rồi, đâu còn là trẻ con nữa, tôi không nghiện kẹo đến mức như thế đâu! Tôi có thể tự mua kẹo mà"
Cô cũng cạn lời với tên đàn ông này, EQ thấp đến mức làm người ta phát điên mà
" Ồ, nhìn em như học sinh cấp 2 vậy! Không nói tôi cũng không biết em đã 24 tuổi rồi đấy!"
Anh tỏ ra hơi ngạc nhiên nhìn cô
" Ý anh là sao đây?"
Cô ngước mặt lên nhìn anh
" 24 tuổi rồi, không thể cao thêm nữa, với chiều cao này....tội cho em quá, có cần uống sữa tăng chiều...!"
Anh chưa nói hết câu đã bị một cái gối phi thẳng vào đầu, la oai oái lên
" Tui lùn kệ tui, đồ m9!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận