Lục Tổng Và Cô Thư Kí Nhỏ Ngông Cuồng


Thấy rõ sự tức giận của anh, Hoắc Linh liền im lặng, cô ta cũng không ngốc mà rước họa vào thân, trong lòng vẫn đang nghĩ cách hãm hại cô.
Sau khi anh rời đi, Chu An ngồi vào bàn làm việc, vì là ngày đầu nên cô không có quá nhiều việc để làm, chủ yếu là làm quen với mọi người.

Cô không hề hay biết Hoắc Linh đang âm mưu hãm hại mình.
Giờ ăn trưa, Hoắc Linh cố tình ngồi kế cô, vẻ mặt tươi cười hiền hậu
"A...Chu An à, tôi bất cẩn quá, mua trà rồi lại không mang ra, cô mang ra giúp tôi được không?"
Cô ta quay sang cô nói với vẻ tội nghiệp
"Tất nhiên là được rồi, tôi vào lấy cho cô!"
Tính khí của Chu An rất tốt, cô lại rất đơn thuần, thường không suy nghĩ nhiều nên vui vẻ đồng ý giúp Hoắc Linh
"Trà của cô đây!"
Khoảng 2 phút sau cô mang ra cho Hoắc Lịnh một ly trà, Hoắc Linh nhìn quanh thấy Lục Diễn Bắc đang đứng liền đổ trà lên tay mình rồi la lớn
"Ah...nóng quá...Chu An à...nếu cô không muốn lấy giúp tôi thì cứ nói, sao lại phải đổ trà vào tay tôi?"
Thật sự khả năng diễn của Hoắc Linh rất tốt, cô ta la lên làm ai cũng chú ý, còn có vài người bắt đầu bàn tán về Chu An
"Chuyện gì vậy?"
"Chủ...chủ tịch à...Chắc là lúc Chu An đến nhận chức em có vô tình...nói đến cô ấy...bây...bây giờ cô ấy đổ trà nóng lên tay em...ah...đau quá"
Hoắc Linh khóc lóc, điệu bộ vô cùng đáng thương, thật sự khiến cho người ta nể phục mà.

Thế mà hắn lại chẳng mấy quan tâm đến Hoắc Linh, quay sang cô ôn nhu hỏi
" Em có bị thương không? Sao tay em lại đỏ lên thế này?"

Thấy anh đứng về phía mình, Chu An liền phản đòn
"Chủ...chủ tịch à...anh xem, em có lòng tốt lấy trà giúp Hoắc tiểu thư, vậy mà cô ấy lại nói là em cố ý đổ vào tay cô ấy, anh xem, em làm sao mà ngốc đến mức thấy anh đến gần mới đổ chứ!"
Cô nhìn anh nũng nịu bằng ánh mắt đáng thương.

Mọi người xung quay cũng bắt đầu bàn tán về việc này, hầu hết đều đứng về phía cô.
"Đúng đó, chính mắt tôi thấy Hoắc Linh tự ý đổ trà vào tay rồi đổ cho Chu An"
Một người lên tiếng, Hoắc Linh cũng không còn gì để cãi lại, chỉ im lặng
" Vậy là mọi chuyện rõ rồi nhỉ, Hoắc Linh, cô lên phòng gặp tôi!"
Anh nghiêm khắc quát cô ta, về phần Chu An, anh bế ngang cô lên, đem vào phòng.
* Phòng chủ tịch *
" Chủ tịch à, anh mau thả tôi xuống đi, tôi muốn làm việc!!"
Vừa vào đến phòng cô liền không diễn nữa, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi anh.

Anh đặt cô ngồi lên đùi mình
" Hoắc Linh đến kìa, phối hợp chút đi, mèo con"
Cô không vùng vẫy nữa, im lặng ngồi trên đùi của anh.

Hoắc Linh mở cửa bước vào, miệng không ngừng khóc lóc, thấy cô ngồi trên đùi anh thì đứng hình
"Em yêu, em muốn xử lý cô ta thế nào?
Anh quay sang cô, vẻ mặt ôn nhu, cưng chiều hỏi
"Anh làm sao thì làm, nhất định phải làm em hài lòng đấy!"
Cô cũng rất phối hợp với anh, ngoan ngoãn trả lời, nhìn cô lúc này thật sự quá đáng yêu, anh không kìm được mà nuốt nước bọt, mắt không muốn rời cô
"Cô...sao cô lại quyến rũ được chủ tịch.."
"Hoắc Linh, từ ngày mai cô không cần đến công ty nữa, việc cô tham nhũng tiền của công ty tôi vốn không bàn đến, bây giờ cút ra ngoài cho tôi!"
Anh khó chịu quát cô ta, dám nói vợ anh là hồ linh tinh, anh triệt đường sống của cô ta..
"Chủ...chủ tịch...xin anh đó, đừng làm vậy mà"
Cô ta kêu khóc thảm thiết, vang xin anh tha thứ
" Tôi không nói lại lần hai đâu!"
Anh nghiêm giọng, hai mày cau lại, mắt sắc lẹm nhìn Hoắc Linh
"Em thấy hài lòng chưa?"
Anh ôn nhu hỏi Chu An
"Cảm ơn anh yêu, em thấy rất vui đó!"
Lời cô vừa nói ra đã làm ai đó sắp phát điên rồi, anh không nhịn nổi nữa, cô gọi anh là anh yêu, là anh yêu, lòng anh bây giờ vui đến mức điên rồi, chỉ muốn lập tức hôn cô
Sau khi Hoắc Linh rời đi, cô liền nhảy lên ghế ngồi, vẻ mặt ngượng ngùng.

Nhìn cô bây giờ anh lại càng muốn "ăn" cô.


Anh kéo cô lại gần mình
"Nói lại lần nữa!"
Anh bây giờ sắp không kiềm chế nổi nữa rồi, mặt đỏ bừng lên, cơ thể nóng rực
"Ha..hả...nói gì cơ...cảm...ơn sao?"
Thấy khuôn mặt của anh, cô lại nghĩ mình làm sai gì rồi, cô sợ hãi đến mức nói lắp, ánh mắt nhìn xuống đất, lòng bất an vô cùng
"Nói anh yêu, nói lại lần nữa!"
"Hả...ngại...ngại lắm, tôi không nói đâu!"
Chẳng chờ cô kịp suy nghĩ, anh đã đặt môi mình lên môi cô mà hôn ngấu nghiến, lưỡi anh từ từ đi sâu vào khoang miệng của cô, mút mút đầu lưỡi cô mà nếm vị ngọt
"Tôi..không thở được, đừng mà..!!"
Mặt cô bây giờ đỏ ửng lên, giọng nói yếu ớt như mèo con làm ai đó kiềm chế không được nữa, đè cô xuống bàn
"Hức...xin anh đó, đừng mà..!!"
Thấy cô khóc, anh mới thả lỏng cô ra
"Em sợ sao? Xin lỗi em, tôi không kiềm chế nổi! Lần sau tôi chắc chắn sẽ kiềm chế!!"
Anh cáo già nói với cô, miệng không tự chủ mà nhếch lên cười
"Không bao giờ có lần sau đâu..!"
Cô định ra ngoài thì phát hiện cửa đã khóa, không tài nào thoát ra được
"Đây là loại cửa đặt biệt, bên ngoài mở ra rất dễ nhưng từ trong mở ra cần biết mật khẩu, em đừng hòng thoát"
Anh nhìn cô, cười một cách " hiền từ", cô cũng không còn cách nào, đành ngồi ở ghế
"Này Diễn Bắc, tối nay đi đến quán bar của tớ chơi không"
Từ cửa, một giọng nói vang lên, mở cửa ra là một anh chàng cao tầm 1m80, khuôn mặt vô cùng đẹp trai
" Hử...cô mau đứng dậy, có biết Diễn Bắc rất ghét phụ nữ không? Sao cô dám ngồi đây? Mau đi làm việc đi"
Người đàn ông đó quát cô, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, cậu còn tưởng cô là nhân viên.


Như vớ được vàng, cô liền lao ra ngoài cửa, vừa bước đến thì cửa bị khóa lại
"Tôi chưa cho phép, em dám đi?"
Diễn Bắc nhìn cô, dù giọng nói nghe rất đáng sợ nhưng cách anh nhìn cô lại rất ôn nhu
"Gì chứ, không phải cậu rất ghét phụ nữ sao? Sao lại cho cô gái này ngồi ở đây? Hay là...Cô ấy không phải phụ nữ!"
Vừa nói cậu vừa đến gần cô, vẻ mặt sôi xét, còn định chạm vào cô chi chắc liền bị cái ánh mắt sắc như dao của anh chặn lại.
" Cậu chạm vào cô ấy thì đừng hòng đi ra khỏi Lục thị"
"Có cần làm quá đến vậy không? Tớ là bạn của cậu đấy!"
Người đàn ông kia ai oán
"Ừm...còn cô ấy là vợ tôi"
Cô đứng ngây ngốc nãy giờ chẳng hiểu chuyện gì, chỉ đứng im bất động, nghe thấy câu nói của anh liền tỉnh người
"Tôi là vợ anh khi nào chứ!!"
Cô xù lông, khuôn mặt hung dữ
"Cái phong thái này quen lắm, khoan đã, hình như cô là Chu An, tốt nghiệp trường đại học K đúng không?"
Cậu như nhớ ra gì đó, quay sang cô hỏi
"Hả...vâng ạ, còn anh hình như là...à anh là học trưởng Tiêu Nhiên sao?"
Khoảng vài giây suy nghĩ, cô nhớ ra anh, mừng rỡ
"Em hâm mộ anh lắm nhưng không có dịp nói chuyện, bây giờ lại gặp được anh, đúng là tốt quá rồi!!"
Cô cười tươi, chạy đến muốn ôm Tiêu Nhiên liền bị anh từ chối
"Em mà ôm anh thì chồng yêu sẽ giết anh đấy!!Anh chưa muốn chết đâu Chu An"!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận