Đang yên đang lành ngắm cảnh ngày xuân thì bỗng nhiên mười mấy tên sát thủ xuất hiện khiến tất cả đều bất ngờ.
Bọn chúng cầm kiếm cầm đao lao về phía họ, Tô Cẩm Nguyệt hét toáng lên một tiếng định chạy đi nhưng may là có Tô Cẩm Ninh nhanh tay giữ lại không thì cô ấy đã lao xuống hồ rồi.
Bọn họ gặp phải địa thế hung hiểm rồi, đang giữa hồ thế này có muốn chạy cũng không thể chạy được, chỉ có thể dựa vào đám nam nhân kia thôi.
Tên chèo thuyền thấy có biến sợ hãi vất bỏ mái chèo nhảy xuống hồ bơi đi mất không biết là do sợ thật hay là người của bọn chúng nữa.
Biết trên thuyền còn có 4 cô nương không biết võ công, Tư Đồ Cẩn Chi liền phi thân đạp bay 2 tên sát thủ ở gần mình rồi bay đến đuôi thuyền nhằm để 4 cô nương ở giữa thuyền còn 3 người họ - 2 người trấn thủ đầu thuyền và 1 người trấn thủ cuối thuyền.
Trong khoảnh khắc bọn họ giao tranh, Tư Đồ Cẩn Dương và Nhất Minh ở thuyền bên kia cũng lập tức bay sang hỗ trợ.
Dường như biết 5 nam tử này rất khó đánh lại vì đánh một lúc một nửa trong số chúng đã ngã xuống hồ rồi trong khi chưa thể làm một ai bị thương cả, thế là một tên đã chuyển mục tiêu sang tấn công 4 cô nương kia.
Tô Cẩm Ninh vẫn luôn để ý đến bọn chúng, thấy có một tên đột nhiên cầm đao chém qua chỗ họ, cô thầm kinh hãi.
Mắt thấy thanh đao sắp chém vào người của Tô Cẩm Nguyệt, cô không suy nghĩ gì nhiều liền lập tức đưa tay đẩy Tô Cẩm Nguyệt ra để tránh khỏi lưỡi đao đó.
Hậu quả là Tô Cẩm Nguyệt và cô đều ngã xuống hồ, Tô Cẩm Nguyệt là bị cô đẩy ngã còn cô là do quán tính ngả về phía sau lại bị trượt chân nên cũng ngã xuống hồ theo.
Tên sát thủ đó vẫn không dừng lại mà tiếp tục tấn công Tô Cẩm Đình và Lục Tĩnh Như, thấy tình hình nguy cấp 5 nam tử liền ra tay đánh nhanh rút nhanh hạ hết những tên kia rồi lập tức qua ứng cứu.
Tư Đồ Cẩn Chi và Tô Trì Bắc là 2 người nhanh nhạy nhất đã nhảy xuống hồ cứu người ngay sau đó.
Còn Tư Đồ Cẩn Dương, Tư Đồ Cẩn Hi và Nhất Minh thì ở trên thuyền giết nốt mấy tên còn lại cũng như bảo vệ 2 nữ tử còn lại trên thuyền.
Chẳng mấy chốc, Tư Đồ Cẩn Chi đã đưa Tô Cẩm Ninh và Tô Trì Bắc cũng đưa được Tô Cẩm Nguyệt lên thuyền.
Tô Cẩm Ninh vẫn còn tỉnh táo nhưng Tô Cẩm Nguyệt thì đã bị ngất xỉu do đuối nước rồi.
Tô Trì Bắc liền lập tức ấn ngực và hô hấp nhân tạo, qua một hồi cuối cùng cô ấy cũng nôn ra mấy ngụm nước mà dần tỉnh lại.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đang tiết trời xuân nhưng vẫn còn khá lạnh, lại còn bị ngã xuống nước nữa nên lúc này cả Tô Cẩm Ninh và Tô Cẩm Nguyệt đều rét run.
Tư Đồ Cẩn Chi từ lúc cứu Tô Cẩm Ninh lên thì đã nhìn thấy vết thương ở cánh tay phải của cô rồi, chỉ là do có tay áo che đi nên cậu không biết tình hình vết thương như thế nào.
Bây giờ tình hình ổn rồi nên cậu liền ngồi xuống nâng cánh tay cô lên thật ra thì chỉ là có ý nhắc nhở cô về vết thương thôi.
Tô Cẩm Ninh đang ngồi co ro vì lạnh bỗng tự nhiên thấy có người cầm tay mình không khỏi giật mình quay sang thì thấy gương mặt thản nhiên của Tư Đồ Cẩn Chi bên cạnh, cậu như có như không nói nhỏ một câu rồi đứng dậy:
- "Bị thương rồi kìa."
Lúc này cô mới chú ý đến cánh tay mình và đồng thời cũng mới cảm nhận được đau đớn chuyền đến.
Tranh thủ lúc chưa có ai phát hiện ra nữa, cô thản nhiên lấy tay trái đè lên chỗ vết thương nhằm che đi để không ai nhìn thấy, cô không muốn để cho mọi người phải lo lắng.
Tư Đồ Cẩn Chi thấy hành động này của cô không khỏi cười cười, đúng lúc Tô Cẩm Ninh ngẩng lên nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau một cái, trong khoảnh khắc đó không biết rõ cảm xúc của đối phương là gì? Sau đó Tô Cẩm Ninh cúi đầu một cái tỏ vẻ biết ơn rồi quay sang nhìn chỗ khác.
Vì không muốn để người nhà lo lắng lên bọn cô đã thay trang phục trước khi về nhà.
Đám nữ tử thì về nhà trước còn đám nam tử vẫn còn ở lại khách điếm để bàn luận về vụ ám sát vừa rồi.
Bọn họ vẫn chưa biết được rốt cuộc đám sát thủ đấy từ đâu đến và mục tiêu của bọn chúng là gì?
Tô Cẩm Ninh về đến phòng mình thì lập tức vén tay áo lên xem, vừa nãy lúc thay trang phục ở khách điếm cô đã nhìn qua vết thương rồi, cứ tưởng chỉ bị sượt nhẹ qua nhưng không ngờ lại khá sâu đến vậy thể nào lại đau thế.
Cô lập tức đi lấy hộp đựng thuốc để lấy thuốc bôi lên vết thương sau đó thì lấy vải nhanh tay quấn vào, vừa đóng xong nắp hộp đựng thuốc lại thì Lã Y mở cửa đi vào.
Cô ấy nhìn thấy thế đồng thời cũng ngửi thấy mùi thuốc liền hỏi:
- "Cô bị thương sao?"
Cô đang định phủ nhận thì cô ấy đã nhanh tay cầm tay cô lên rồi vạch tay áo cô ra để lộ vết thương đã được quấn băng vừa nãy.
Cô ấy khá mạnh tay nên đã khiến cô không khỏi bị đau một chút, nói thật lúc này cô mà có võ công nhất định sẽ đập cho cô ấy một trận.
Cô ấy không thèm để ý đến thái độ của cô mà chỉ dửng dưng hỏi một câu:
- "Sao lại bị thương vậy?"
Cô vẫn còn đang tức nên buộc miệng:
- "Bị chó cắn."
Không ngờ cô ấy lại tưởng là thật mà kinh ngạc nhìn cô như kiểu cô bị chó cắn thật ấy.
Ý định muốn đập cô ấy một trận một lần nữa lại trỗi dậy.
Mặc kệ bị đau cô vẫn rụt mạnh tay của mình lại và không thèm để ý đến cô ấy nữa.
Cô ấy biết cô chỉ là nói đùa liền tỏ vẻ vô tội ngồi xuống rót cho cô chén trà.
- "Đang yên đang lành tự nhiên bị thương, chắc chắn không phải là do cô bất cẩn đi."
Cô cũng đang hết sức hoang mang vì vụ ám sát vừa rồi nên không ngần ngại chia sẻ cho cô ấy biết.
Cô ấy sau khi nghe xong cũng không khỏi trầm ngâm:
- "Cô có đoán ra được là ai làm không?"
- "Không đoán ra, chủ yếu là chưa biết mục đích của bọn chúng là gì?"
Cô thật sự là không đoán ra được, chẳng lẽ lại có một thế lực khác cũng đang xen vào.
Sau một lúc, cô bỗng nhớ đến vụ lô hàng pháo hoa kia liền trực tiếp hỏi Lã Y:
- "Lô pháo hoa kia là các cô đã đánh tráo hàng dởm sao?"
- "Đúng vậy, ngài ấy bảo nếu làm hỏng chúng thì sẽ bị điều tra ra ngay như vậy Quang Vương sẽ không bị liên luỵ gì cả mà chỉ là do Lễ Bộ bảo quản không tốt thôi nên phải đánh tráo hàng khác có vậy mới có thể quy tội cho Quang Vương và Lễ Bộ cấu kết với nhau biển thủ công quỹ rồi ăn dây với Đông Đô nhập hàng giả."
Cô ấy thành thật trả lời, dù gì thì cô cũng đã đoán ra được ngay từ đầu rồi nên cũng không có gì bất ngờ lắm.
Chỉ có điều:
- "Vậy lô hàng thật các cô đã để đâu rồi?"
- "Ở ngoại thành phía Tây, sau núi Thương Lĩnh."
Nghe thấy đến đây cô không khỏi trào phúng trong lòng một cái, nhìn cô ấy mỉa mai nói:
- "Đáng lẽ ra các cô phải huỷ chúng ngay sau khi tráo được chứ."
Lã Y giật mình kinh ngạc khi nghe cô nói vậy, sau đó liền không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
Cô nhìn cánh cửa ra vào đang mở toang kia mà cảm thán:
- "Đi nhanh thật đấy! Để xem là cô nhanh hay là bên kia nhanh hơn?"
Thật ra cô cũng không quá lo lắng về việc này, nếu Tư Đồ Cẩn Hiên muốn lật tung cả Đại Hưng này lên để điều tra thì trong 1-2 ngày còn lâu mới tìm được đến đó.
Tự nhiên cô lại nhớ đến người kia, cái người đang bị cấm túc dưỡng bệnh trong phủ 2 tháng kia.
Liệu...?
*****
Tuy nhiên, Tư Đồ Cẩn Hiên lại nhận được tin tức có người phát hiện ra ở sau núi Thương Lĩnh ngoại thành phía Tây có biến, ngay trong đêm cậu đã dẫn quân đến đó để điều tra.
Nhưng đã đến muộn một bước, ở đó đã không còn cái gì nữa cả nhưng vẫn có chút manh mối.
Có lẽ bọn chúng đã quá vội vàng chuyển đi nên chưa kịp xoá dấu vết sạch sẽ, một chút bột thuốc pháo bị rơi ra đất vẫn bị cậu phát hiện ra.
Tư Đồ Cẩn Hiên không khỏi chửi thề một câu:
- "Khốn kiếp!"
Cậu không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục truy tìm, biết là có kẻ đã giở trò, lô hàng pháo hoa lớn như vậy muốn giấu muốn huỷ mà không ai phát hiện ra thì rất là khó trừ khi mang sang nước khác.
Cậu không tin là một khi vẫn còn ở Đại Hưng thì cậu không thể tìm ra được.
Cả một đêm đó có những người đã không hề được nghỉ ngơi.
*****
Ngày hôm sau, do hôm qua bị ngã xuống hồ cộng với việc bị thương mà Tô Cẩm Ninh bị cảm phong hàn nhẹ nên vô cùng lười biếng mà nằm bẹp ở trong phòng.
Cô biết Tư Đồ Cẩn Dương có hẹn mình đi bàn chuyện nhưng cô đã lấy cớ bị bệnh không đi được mà mặc kệ.
Giờ phút này mà không có bất kỳ tin tức nào cho thấy bọn họ đã kịp giấu được lô hàng pháo hoa đó đi trước khi bị phát hiện ra rồi.
Chỉ có điều rõ ràng là có kẻ sau lưng đã biết được chuyện này mà báo cho Tư Đồ Cẩn Hiên biết, như vậy việc Tư Đồ Cẩn Dương làm một vị Vương Gia "vô tri" có vẻ đã bị lộ rồi, đồng thời hắn cũng muốn hai người Quang Vương và Cảnh Vương này đấu đá nhau còn mình thì đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi.
Về phía Tư Đồ Cẩn Dương, không biết là ngài ấy đã phát giác ra việc này chưa? Tuy nhiên chắc bây giờ vẫn còn đang đau đầu tìm cách xử lý lô pháo hoa kia rồi.
Mặc dù đang rất mệt mỏi nhưng cô vẫn cố dậy để viết thư cho Tư Đồ Cẩn Dương, vừa cầm bút lên định viết cô chợt nhớ đến một điều...
*****
Lúc này ở bên ngoài Tô phủ, trong một góc khuất khó nhìn thấy có một người đang đứng nấp ở trong đó.
Một lúc sau thấy có một con chim bồ câu bay từ trong phủ bay ra, hắn liền nhanh tay cầm hòn đá bắn trúng con chim khiến nó chết ngay tức khắc mà rơi xuống.
Hắn ra nhặt con chim lên, quả nhiên ở chân nó có một cuộn thư nhỏ, hắn liền lấy cuộn thư đó và nhanh chóng rời đi..