Kế hoạch đại khái đã có, còn lại chỉ kém thực tiễn —— làm sao để có được một đám lợn con nhảy nhót tưng bừng, đề kháng mạnh nhỉ?
Trong đầu Thẩm Đường còn lại ba chữ "Vận động nhiều".
Lợn con chưa bị thiến tính tình đều chẳng hiền lành.
Vì đồ ăn, địa bàn thậm chí là ai là lão đại, ẩu đả gặm cắn lẫn nhau, mi đánh ta, ta đánh mi.
Tuy là một đám lợn con, nhưng sức chiến đấu không yếu, bọn chúng còn không thầy sự thông kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Bọn chúng còn không hiểu cái gọi là điểm dừng.
Có đánh nhau khẳng định có bị thương, có bị thương khẳng định sẽ có vết thương nhiễm trùng, vết thương nhiễm trùng sẽ sinh bệnh thậm chí chết bệnh.
Vì cam đoan lượng vận động, phòng ngừa kéo bè kéo lũ đánh nhau, Thẩm Đường nghĩ ra một biện pháp —— Bắt chước con sen dắt boss đi dạo, dắt lợn! Mỗi ngày mang đám lợn con chạy khắp đường núi hai vòng, tiêu hao năng lượng còn thừa, rèn luyện thân thể, đồng thời còn có thể để bọn chúng quen thuộc hoàn cảnh quanh mình, chuẩn bị tâm lý cho việc thiến.
Chử Diệu nghe được kế hoạch "Tuyệt diệu" này: "..."
Ông có chỗ nghi vấn.
Mắt Thẩm Đường hiện ý cười, chân thành nói: "Vô Hối cứ hỏi."
Chử Diệu liền hỏi: "Lợn chạy thì sao đây?"
Dù sao không giống mèo Kỳ bất thiện nuôi, sẽ không bên ngoài chơi bời một ngày rồi chạy về nhà.
Nếu một đám lợn con tản ra, đầy khắp núi đồi vui chơi chạy, trời mới biết cuối cùng có thể tìm về được mấy con? Không may có lẽ còn thêm đồ ăn cho dã thú đói khát.
Thẩm Đường nói: "Cột dây thừng cho chúng nó."
Dắt chó mèo ra ngoài đều phải đeo dây thừng dắt, dựa vào đâu lợn con không làm giống vậy? Là bọn chúng không xứng sao? Không, bọn chúng cũng đáng được.
Dắt bằng dây thừng?
Chỉ nhìn mặt chữ cũng có thể lý giải là vật gì.
Chử Diệu nói: "Có thể thử một lần."
Thế là liền có hình tượng ngày hôm sau Thẩm Đường nắm hơn hai mươi bé lợn con "Tản bộ", Lâm Phong cũng bị lôi kéo cùng đi giải khuây.
Tuy rằng để tang, nhưng cũng không thể bởi vậy không để ý đến thân thể mình, cả ngày giấu tâm sự trong lòng, gương mặt cũng gầy gò đi một vòng.
Giữa đường còn phát sinh một cọc nhạc đệm nho nhỏ —— Tiếng é é của lợn con dẫn tới một con lợn rừng đen chân chính!
Toàn thân đen nhánh, lông bờm ngắn, da dày thịt béo.
Mũi dày miệng rộng dài, sinh một đôi tai to béo.
Vừa nhìn liền biết là một tay san phẳng con mồi giỏi.
Lúc này đang núp ở lùm cây cách đó không xa, một mặt hung hãn, nhìn chằm chằm hai người Thẩm Đường và hơn hai mươi con lợn con.
Lâm Phong vô tình nhìn thoáng qua tung tích của nó, con lợn đó lập tức nhún người xuống, móng heo đạp đất, thân thịt mỡ to béo lao thẳng tới.
Khoảnh khắc ấy thậm chí Lâm Phong có thể cảm giác rõ mặt đất rung động lúc lợn rừng phi nước đại, tựa như thứ chạy về bên này không phải con lợn rừng đen đáng sợ, mà là một gò núi nhỏ màu đen.
Chỉ là Lâm Phong còn chưa kịp tái mặt, đã thấy lang quân nhà mình đưa tay tới, chuôi trường kiếm xinh đẹp sáng loáng xuất hiện giữa không trung, hô to một tiếng: "Nghiệt súc, muốn chết à!"
Như một cơn gió phóng tới lợn rừng khí thế hung hãn.
Một người một lợn dây dưa đại chiến mấy chục hiệp.
Không biết lang quân lo lắng điều gì, đọ sức một lát quăng kiếm đi, xoạc qua người lợn rừng đang lao tới, dọa Lâm Phong trốn trong bụi rậm kêu "A" một tiếng, hai tay che mắt.
Cô biết lang quân nhà mình đánh thắng được con lợn rừng ấy, nhưng tin tưởng thì tin tưởng, thân hình thiếu niên mười một mười hai còn quá phong phanh, chiều cao chưa phát triển hẳn, so với lợn rừng như một mảnh giấy.
Hai bên đối chọi đánh vào thị giác khiến Lâm Phong không dám nhìn thẳng, nhắm mắt lại cô nhóc cảm thấy có thứ gì đó kêu ầm, nặng nề rơi trên mặt đất.
Lâm Phong hé mở mắt, nhìn thấy lang quân nhà mình hai chân nhảy đồng thời, ngồi trên lưng lợn đen té ngã trên đất không bò dậy nổi, cánh tay vung dây vòng qua đầu con lợn kia, dùng dây thừng làm dây cương buộc cổ lợn rừng lại.
Lợn rừng phẫn nộ không chịu nổi, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ nóng nảy.
Nó đá chân sau, cuồng loạn, chạy như điên, gào thét.
Một phen động tác muốn hất nhân loại nhỏ yếu ngồi trên lưng nó té xuống, rồi dùng bốn móng heo mạnh bạo đạp thành thịt nát!
Kết quả?
Kết quả dĩ nhiên là thất bại.
Thẩm Đường vững như Thái Sơn, ôm lấy dây thừng, trọng tâm từ đầu đến cuối ổn định.
Thấy lang quân thành thạo điêu luyện, Lâm Phong cũng thả lỏng trái tim treo lơ lửng, bắt đầu không tự chủ được suy nghĩ miên man, trong đầu hiện cảnh ngủ trưa ngày nào, cô bé thức giấc mơ hồ nghe ít lời vụn vặt của bà vú trong viện, tráng hán nào đó tay không đấu lợn rừng, đánh cho lợn rừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Cô nhóc nội trạch nào nghe từng loại chuyện ly kỳ này?
Vừa đỏ mặt vừa hiếu kì.
Lâm Phong không rõ, chuyện này cũng có chỗ kỳ khôi nhỉ? Một con lợn rừng lại có thể "Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ"? Mãi đến nhiều năm về sau, cô tình cờ tìm được một cuốn sách cũ, mới phát hiện lợn rừng bị tráng hán tay không hàng phục là dã quái thành tinh, còn là con đực.
Thấy tráng hán không chịu tha, bèn hóa thân thành nữ, tráng hán thấy vậy hài lòng, thế là hai người y y a a, cùng về nhà thành vợ chồng.
Đợi Lâm Phong thu hồi tinh thần bay xa, con lợn rừng ấy đã triệt để không còn cách nào khác, mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất hì hục thở, lang quân đắc ý một cước giẫm đầu nó: "Đứng dậy đi, ban nãy rất phách lối kia mà?"
Lâm Phong: "..."
Cô cảm thấy lang quân nhà mình càng phách lối hơn xíu.
Mơ hồ rất ăn khớp với "Tráng hán" trong lời bà vú trưa hôm đó.
Lợn rừng bị đá đau, kêu rên hai tiếng, không còn thấy phách lối hung ác trước đó, ngược lại thêm phần cầu khẩn, thuận theo cực kì.
Thẩm Đường lại không phải người mềm lòng.
Nếu không phải cô tay không so chiêu với lợn rừng, chớ nói hơn hai mươi con lợn con, cô và Lâm Phong đều phải bị con lợn rừng này cắn chết ăn trọn.
Cuối cùng cho lợn rừng một cơ hội lấy công chuộc tội, đem con lợn rừng làm thú cưỡi, dắt heo ít phí sức hơn hẳn.
Lợn rừng không dễ thuần phục như vậy.
Nhưng Thẩm Đường là ai cơ chứ.
Không nghe lời thì đánh, lợn rừng có cứng đầu cũng bị mài sợ.
Là động vật trí thông minh cực cao, dưới du͙ƈ vọиɠ muốn sống, dường như nó có thể hiểu cái gì gọi là "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" —— Hai mươi con đó không thể ăn, nhân loại thấp bé kia không thể trêu, ác ma hung ác trên lưng càng không thể ngỗ nghịch! ! !
"Đi! Ya! Ya!"
Giữa núi rừng, truyền vang tiếng cười của Thẩm Đường.
Lo lắng thiên mệnh sẽ chạy, bí mật quan sát - Chử Diệu: "..."
Lo lắng Chử Diệu tiên sinh gặp sài lang - Cộng Thúc Võ: "..."
Bọn họ không tới gần, đứng xa xa, chỉ nhìn thấy hai chấm nhỏ Thẩm Đường và Lâm Phong lớn dần, đúng là câm lặng cả buổi.
Cộng Thúc Võ chần chờ: "Hay là mua cho Ngũ lang một thớt ngựa đi?"
Tuy Thẩm lang có Mô-tơ, nhưng dù sao Mô-tơ cũng là con la.
Cộng Thúc Võ có lý do hoài nghi Thẩm Đường cưỡi lợn vui vẻ như vậy, còn mở miệng một tiếng "Ya" là do oán trách quy tắc "Văn tâm không có ngựa".
Có lẽ, nuôi một con ngựa có thể làm dịu chứng điên của Thẩm lang.
Chử Diệu: "..."
Ông cảm thấy giữa hai cái không có quan hệ gì.
Thuần túy là Ngũ lang thích chơi thôi.
Thế là liền có cảnh Kỳ Thiện nhìn thấy, Thẩm tiểu lang quân nhà mình cưỡi lợn rừng, phía sau đuôi một đám lợn con đi theo, Lâm Phong chạy bước ngắn cố gắng đuổi kịp.
Thật là đặc sắc...
Đặc sắc cái rắm!
Kỳ Thiện nhìn Thẩm tiểu lang quân cứ như người rừng, dây thừng còn buộc trên cổ lợn rừng, cảm giác trước mắt tối sầm lại.
Theo sát đó là tiếng gầm lên giận dữ vang vọng núi rừng biển mây.
"Chử! Vô! Hối!"