Lui Ra Để Trẫm Đến!


Editor: Đào Tử
________________________________
 "Mấy tên vũ phu này!" Kỳ Thiện tức giận thầm mắng, mạch suy nghĩ bị tiếng đánh nhau rầm rầm xen vào làm hỗn loạn.

Thực sự mất kiên nhẫn, đưa tay rút xiên chống cửa sổ xuống, không có xiên chèo chống, cửa sổ khép lại cái ầm, "Đêm hôm khuya khoắt có để người ta ngủ hay không?"
Ánh trăng trút vào phòng bị chặn lại.
Đóng cửa sổ tuy tiếng nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn rất ồn ào, loại ầm ĩ đó tựa như con muỗi vo ve bên tai, âm lượng không lớn nhưng cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Kỳ Thiện thở dài, đành dùng ngôn linh "Mấy sự bên tai gió thổi phào"* cho bản thân, phong bế thính lực.
_Câu gốc "Hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ".
_Editor mượn câu thơ trong bài 89 Bạch Vân quốc ngữ thi của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

"Nép mình qua trước chốn lao xao/ Mấy sự bên tai gió thổi phào"
Những người khác không có năng lực này.
Nén giận thăm dò xem ai đêm hôm khuya khoắt nổi điên, thấy đó là Thẩm Đường và Ly Lực, liền về phòng tiếp tục ủ cơn buồn ngủ.
Địch Nhạc ngáp một cái: "Thẩm huynh thật giàu sức lực."
Cộng Thúc Võ không cảm thấy kinh ngạc: "Đánh xong sẽ yên tĩnh."
"Ngủ ngủ, đến mai còn phải dậy sớm đấy."
Cậu ta còn muốn xem Cộng Thúc Võ làm sao luyện binh.
Địch Nhạc chui vào chăn của mình, nhắm hai mắt lại.
Qua ba hơi đã vang ít tiếng ngáy.

Cộng Thúc Võ đưa tay dập tắt ngọn đèn.
Phòng trong trại thổ phỉ có hạn, ban ngày lại chọn mua mấy chục người mới, nhà ở càng eo hẹp hơn, kẻ dưới chen chúc trải tới cửa, Địch Nhạc làm khách cũng buộc lòng chen một gian cùng Cộng Thúc Võ.

Nói là "Chen một gian", thật ra chính là ngủ hai tấm ván gỗ ghép tạm lại.
Tuy rằng điều kiện đơn sơ, nhưng Địch Nhạc biết tình trạng bên này của Thẩm Đường, mà cậu là võ giả võ đảm, bản thân cũng không có bệnh vặt yếu ớt như con cháu thế gia phổ thông.

Thuở nhỏ khổ tu trong núi, chớ nói ngủ tấm ván gỗ chắp ghép, có thể nằm xuống ngủ một giấc đã là xa xỉ.
Lúc này tốt xấu còn có phòng, có bốn bức tường.
Thẩm Đường và Ly Lực vẫn còn tiếp tục đánh nhau.
Thế cục từ đầu đến cuối giằng co không xong, Ly Lực muốn dùng đủ mọi phương pháp đột phá, nhiều lần thất bại, mặc kệ là công nhanh, công chậm, hay là đánh lén bất ngờ, Thẩm Đường từ đầu đến cuối thành thạo điêu luyện, hắn theo sát cải biến tiết tấu ứng phó.

Ly Lực càng đánh càng nôn nóng phiền lòng.
Cuối cùng mất tiết tấu chiêu thức, bị Thẩm Đường nắm bắt cơ hội, một kích đánh trúng cổ tay.

"Vũ khí" lập tức tuột tay, trong lòng hắn thầm nói không ổn.

Quả nhiên, chỉ qua ba chiêu, cô quả quyết lưu loát dùng gậy gỗ vót nhọn dí vào yết hầu hắn, hắn thua.
Ly Lực đứng tại chỗ thật lâu.
Cho đến khi Thẩm Đường thu cây gậy gỗ lại.
"Lang quân, chơi chán rồi, có thể trở về ngủ chưa?" Nhiệt huyết xộc thẳng đại não dần dần làm lạnh, chiến ý sôi sục dưới mạch máu Ly Lực cũng bị cảm giác bất lực thay thế.

Hắn thở dài một hơi thật sâu, đè suy nghĩ tâm tình tiêu cực mạnh mẽ lan tràn trong lòng, cố gắng để giọng điệu mình nghe hiền lành hơn, "Tiểu nhân không tiếp nữa."
Dứt lời, hắn quay người rời đi.
Phương hướng đi lại không phải gian phòng mà là dòng suối gần trại thổ phỉ, Thẩm Đường chần chờ một lát, cất bước đi theo.
Cách thật xa đã nghe Ly Lực gầm thét.
"A a a a —— "
Suối nước chưa tới eo Ly Lực.
Hắn phẫn nộ nóng nảy đập mặt nước, trong cổ tràn ra từng tiếng gào thét không rõ cảm xúc, hết đập rồi đá đạp, mãi đến hao hết khí lực, hắn mới ngửa về sau một cái.

Bọt nước lớn dâng lên, mặc cho suối nước hoàn toàn bao phủ thân thể.

Khi hắn cảm giác không khí lồng ngực đã hao hết, sắp không thở nổi mới nổi lên mặt nước.
Luồng mát lạnh suối nước mang lại thông qua da thịt truyền vào thân thể, để đầu óc hỗn độn tăng nhiệt của hắn dễ chịu hơn một tí, lý trí dần dần trở lại.
Hắn đang chuẩn bị lên bờ, nhìn thấy bóng người thấp bé quen thuộc đứng bên dòng suối, đang an tĩnh nhìn về phía hắn.
Ly Lực căng quai hàm, mím chặt môi.
"Lang quân là..."
Thẩm Đường nói: "Thấy cảm xúc cậu không đúng, đến xem."
Ly Lực buồn cười hỏi: "Lang quân là sợ tiểu nhân phí hoài bản thân?"
Thẩm Đường thành thật gật đầu.
Ly Lực lại cười khổ, thì thào: "Sẽ không, ha ha, muốn phí hoài bản thân thật, mấy năm trước sớm đã làm vậy, làm sao sống đến bây giờ."
Thẩm Đường hỏi: "Có liên quan đến vị phu nhân ấy?"
Sắc mặt Ly Lực biến hóa, nhưng vẫn không e dè gật đầu thừa nhận: "Có chút liên quan đến phu nhân, nhưng không phải toàn bộ, phần nhiều vẫn là căm ghét bản thân...!Ta rốt cuộc hiểu rõ, lời huynh trưởng nàng nói, có nhiều thứ sinh ra đã định sẵn."
Thẩm Đường hỏi: "Hắn nói với cậu cái gì?"
"Cũng không có gì, chẳng có gì ngoài nói phu nhân từ nhỏ ngậm thìa vàng sinh ra, chi phí sinh hoạt một ngày của nàng có thể bằng vài ba năm của ta thậm chí là mười năm.

Cho dù ta có thể mê hoặc phu nhân đi cùng ta, cuối cùng cũng chỉ sẽ phụ lòng nàng.

Ngài ấy nói đúng, rất nhiều người sinh ra ở đâu sẽ nát rữa ở đó! Dù là trời cao thương hại cho một cơ thể căn cốt tập võ tốt cũng vô dụng!"
Thẩm Đường suýt bị tinh thần sa sút của hắn là giật mình.
"Cớ gì nói ra lời ấy?"
Ly Lực nói: "Ta chính là ví dụ có sẵn.

Cho dù ông trời cho bát, ta vẫn sẽ chết đói..."
Rõ ràng căn cốt thiên phú hắn tốt đến có thể cải biến vận mệnh nghèo khó của cả nhà, phụ mẫu sinh bao nhiêu đệ muội hắn cũng nuôi nổi, kết quả lại là có cơ hội nhưng chẳng biết nắm chắc!
"Khi còn bé thường vì đói khát quấy nhiễu, mỗi ngày mở mắt là sầu não làm sao nhét đầy bao tử...!Tất cả sức lực đều dùng để nghĩ cách làm sao sống sót."
Hắn không biết mình có thiên phú, cũng không biết võ đảm văn tâm, xuất thân của hắn định sẵn hắn không tiếp xúc tới những vật kia được.

Cho dù biết cũng vô dụng, bởi vì võ giả võ đảm rất khó bồi dưỡng, không phải nhà cùng khổ vì no bụng mà dốc hết toàn lực có thể hy vọng xa vời.
Đến khi Ly Lực biết mình bỏ lỡ cái gì, nội tâm của hắn vừa mê mang vừa thống khổ, phu nhân là người duy nhất kiên nhẫn trấn an hắn.
Ánh mắt Ly Lực dịu dàng: "Phu nhân là người con gái tốt đẹp nhất trên đời này, chưa từng có người đối xử tốt với ta giống như nàng."
Tay nắm tay dạy hắn cầm bút thế nào, biết chữ thế nào, đọc sách thế nào, vì hắn mời võ sư dạy hắn tập võ.

Rõ ràng hắn chỉ là trai lơ, trai lơ chẳng phải là đồ chơi sao, nàng cần gì phải để bụng vậy chứ?
Đạo lý này, Ly Lực vẫn hiểu.
Hắn lội nước bò lên, ngồi bên dòng suối cởϊ áσ vắt nước, nói đùa: "Khi đó ta còn không phục, ta nói với huynh trưởng của phu nhân, cho dù cả đời ta không có võ đảm, nhưng ta tuyệt đối sẽ không yếu hơn cái danh võ đảm đó, ta có thể bảo hộ phu nhân, đồng dạng sẽ mang lại vinh dự cho nàng."
Ỷ vào tuổi nhỏ nhiệt huyết, lại thêm phu nhân tự tay nhét tôn nghiêm vào thân thể hắn, hắn lần đầu phản bác với người ngồi tít trên cao ấy.
Chỉ vì đấu tranh quyền lợi được ở lại.
Đương nhiên, kết quả rõ ràng.
Có lẽ đến chết hắn cũng không thể quên ánh mắt của huynh trưởng phu nhân khi đó, cứ như muốn xuyên thủng cơ thể hắn, nhìn thấu đến linh hồn hèn mọn đê tiện lại ráng níu hơi tàn, hắn nín thở một hơi, muốn cố gắng thay đổi chút gì...
Hiện thực lại nói cho hắn biết ——
"Văn tâm võ đảm, đúng là không thể rung chuyển."
Thẩm Đường bỗng dưng hiểu vì sao Ly Lực đột nhiên như vậy, cô hỏi hắn: "Bởi vì ta là văn sĩ văn tâm, nhưng vẫn thắng cậu?"
Ly Lực nói thẳng: "Ta đánh không lại cậu."
Hắn chưa từng buông lỏng, thử dùng biện pháp lúc ấy học dẫn khí nhập thể, nhưng bất kể cố gắng thế nào, hắn vẫn không cảm giác thấy sự tồn tại của "Khí".

Dù là hắn có thể tay không đánh chết Tam đẳng trâm kiêu, nhưng hắn cũng biết Tam đẳng trâm kiêu không coi là võ giả chân chính, gặp võ giả đẳng cấp cao hơn, hắn chỉ có bó tay chờ chết.
Hiện tại cũng đánh không lại văn sĩ yếu nhược.
Bây giờ ngẫm lại, quả là hắn không biết trời cao đất rộng.
Thẩm Đường bất đắc dĩ đỡ trán: "...!Cậu không nên tìm ta so."
Tìm ai tham chiếu không tìm đi tìm cô? Thời điểm cô uống say đụng phải Bát đẳng công thừa còn không sợ! Bát đẳng công thừa là trình độ có thể hóa ra bốn trăm binh đấy, cô còn dám đối kháng —— Ha ha, cái này cmn có thể là văn sĩ văn tâm Cửu phẩm hạ hạ bình thường?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui