Editor: Đào Tử
_____________________________
Cốc cốc cốc!
Sau canh Dần một chút, tiếng đập cửa vang lên lần nữa.
Chử Diệu mở cửa đã thấy Lâm Phong bưng chậu nước nóng, nét mặt khiêm nhường lễ phép, phần nào làm dịu xoắn xuýt tâm can tỳ phổi cả đêm của ông.
Ông thở hắt ra một hơi, nghiêng người để Lâm Phong tiến vào, nhàn nhạt phân phó: "Cửa không cần cài chốt, đồ đạc để ở trên bàn đi."
Tuy là thầy trò, nhưng cũng là nam nữ.
Cho dù là không có ai khác cũng phải thận trọng giữ lễ.
Lâm Phong nói: "Chào buổi sáng thưa thầy."
Đặt chậu nước nóng trong tay xuống, giúp vắt khăn vải.
Sau khi rửa mặt buồn ngủ tản đi, Chử Diệu đứng dậy đến phòng bếp đem đồ ăn làm hôm qua hâm nóng bưng tới.
Trí nhớ Lâm Phong chưa tới độ đã gặp qua là không quên được, dù là thứ Chử Diệu sửa sang lại cho không tính khó, cũng chưa lưu loát lắm, cao giọng đọc hiểu mấy lần mới có ấn tượng đại khái.
Có điều đây không phải vấn đề, theo linh khí vào cơ thể rèn luyện, các phương diện đều sẽ có tiến bộ nhảy vọt, lại thêm ngộ tính Lâm Phong mạnh.
Chử Diệu lần đầu làm thầy nhưng kiên nhẫn cực hạn, gần như phân tích kỹ càng nội dung ngôn linh vỡ lòng để Lâm Phong lý giải tiếp thu từng đoạn.
"Tu luyện vốn là 'Đi ngược dòng nước không tiến ắt lùi', đọc thành lời có thể kích phát sự cộng hưởng giữa bản thân và linh khí.
Ngôn linh khác biệt, người khác nhau, tâm cảnh và lĩnh ngộ khác biệt đều có thể sinh ra ảnh hưởng với hiệu ứng cộng hưởng.
Thầy vẫn chưa hiểu rõ tình huống của con, hiện nay chỉ có thể thử từ từ.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là chăm học khổ luyện, đừng nghĩ đến những lối tắt cửa sau lười biếng dùng mánh lới."
Lâm Phong chăm chú đáp lại, không dám thất lễ.
Không biết nghĩ đến điều gì lại cúi đầu xuống, muốn nói lại thôi.
Chử Diệu cũng là người từng trải, biết cô nàng muốn hỏi thứ gì, bình đạm nói: "Con muốn biết khi nào có thể ngưng tụ văn tâm?"
Lâm Phong gật đầu: "Vâng, có chút hiếu kỳ."
Chử Diệu không tị hiềm nói: "Thầy cũng rất tò mò."
Nữ văn sĩ văn tâm tương lai đầu tiên được biết đến —— Ngũ lang không tính, giới tính còn nghi vấn, tạm thời chưa biết cậu hay cô —— Tự nhiên Chử Diệu cũng tò mò Lâm Phong và nam văn sĩ văn tâm bản chất khác nhau ở đâu, tiến độ tu luyện, phẩm cấp văn tâm có khác biệt gì.
Chử Diệu: "Nhưng phải xem thiên phú, cố gắng, vận khí."
Lâm Phong không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ.
"Thầy mất bao lâu?"
Chử Diệu không xác định lắm nói: "Sáu tháng nhỉ? Dù sao không đến bảy tháng, văn tâm cũng là một lần ngưng tụ thành công..."
Lâm Phong âm thầm ghi lại.
Cô nàng không cảm thấy thiên phú mình có thể so sánh hơn người thầy Nhị phẩm thượng trung, vì thế nếu đặt mục tiêu kỳ hạn, khoảng tầm một năm thì còn gì bằng.
Thật tình không biết, Chử Diệu căn bản chính là dị loại.
Từ cảm ngộ linh khí đến dẫn khí vào cơ thể, lại đến khai phá kinh mạch đan phủ và một bước cuối cùng ngưng tụ văn tâm, một đường bật đèn xanh.
Hai người khác trong tam kiệt nước Chử cũng là văn tâm Nhị phẩm thượng trung, nhưng bọn họ phải mất tới hai năm và một năm mười tháng hoàn thành chặng đường này, trong đó một người vận khí khá tệ, ngưng tụ bốn lần mới thành công.
Văn sĩ văn tâm khác, thời gian khoảng từ hai năm đến bốn năm.
Sáu tháng đã thành có thể xưng kỳ tích bất khả thi.
Đọc, chép soạn, viết cảm nghĩ.
Sơ kỳ chỉ có ba loại ấy, buồn tẻ nhàm chán.
Trẻ vỡ lòng bình thường nhìn chung thiếu kiên nhẫn.
Bắt bọn họ ngồi đoan chính, thẳng tắp sống lưng mỗi phút mỗi giây, tập trung tinh thần, lặp đi lặp lại nhấm nuốt từng đoạn ngôn linh đối với bọn họ mà nói vô cùng tối nghĩa khó hiểu, hiểu rõ tầng hàm nghĩa sâu xa bên trong ngôn linh, thử dùng ngôn linh dẫn linh khí cộng hưởng...!Trưởng thành cũng khó làm được.
Chử Diệu là người từng trải, biết rõ tầm quan trọng của việc tiến hành theo chất lượng, bởi vậy nỗ lực hạ thấp kỳ vọng với Lâm Phong, kết quả sau một canh giờ đã thu hoạch được hiệu quả vượt quá dự trù.
Đúng vậy, khá là bất ngờ.
Một canh giờ trôi qua nhanh chóng trong giọng đọc véo von xin chỉ dẫn của Lâm Phong, chân trời dần dần nổi lên màu trắng bạc, đã là giờ Mão.
Chử Diệu cho Lâm Phong ở lại hai canh giờ làm bài, đứng dậy đến bếp chuẩn bị bữa sáng, vài đầu bếp nữ cũng đã thức dậy bận rộn.
Hắn nửa đường gặp Kỳ Thiện đáy mắt thêm sắc xanh, tựa như một đêm chưa ngủ, hai người thi lễ xem như chào hỏi.
Chử Diệu: "Trông sắc mặt Nguyên Lương tiều tụy, ngủ không ngon?"
Kỳ Thiện tức giận hỏi lại: "Làm sao ngủ?"
Lý do ngủ không được có rất nhiều, ví như một câu kinh hồn của Thẩm tiểu lang quân đêm qua, ví như Lâm Phong gà mờ cộng hưởng —— Phải biết linh khí cũng có "Cảm xúc", cũng sẽ thưởng thức ngôn linh, "Cảm xúc" theo ngôn linh chập trùng mà dao động.
Lâm Phong vừa học, huyên náo phương viên hai ba trượng phụ cận, linh khí thiên địa như gió giật chập chờn lung tung, mà văn sĩ văn tâm lại mẫn cảm với linh khí.
Lấy ví von dễ hiểu, đại khái là đôi tai nhà phê bình âm nhạc bị ép nghe đoạn nhạc chói tai đàn loạn của người mới tập gảy đàn tì bà, ngay cả nhịp nốt còn không phân biệt được.
Nếu Kỳ Thiện có thể ngủ được mới quái lạ.
Chử Diệu bình tĩnh: "Qua dăm ba tháng sẽ tốt."
Kỳ Thiện đành chấp nhận Lâm Phong, nào có chuyện Lâm Phong phối hợp, ai không bắt đầu như thế? Loại chuyện này, quen thuộc sẽ tốt.
"Hừ."
Kỳ Thiện đáp lại bằng cái đảo mắt trắng.
Ánh mắt hai người giao chiến trong không khí.
Kỳ Thiện: Có học trò thì hay lắm?
Chử Diệu: Tuyệt cú mèo.
Vào bếp, Chử Diệu phát hiện mỗi cái nồi đều đun nước nóng.
Trại thổ phỉ củi lửa có hạn, ông bèn thuận miệng hỏi một câu đun nhiều nước vậy làm cái gì.
Đầu bếp nữ đang dùng ống thổi lửa, nghe vậy đứng dậy, ấp úng nói đây là lệnh của Thẩm Đường.
Ngũ lang?
"Ngũ lang có nói làm gì không?"
Đầu bếp nữ trả lời: "Lau sát khuẩn cho lợn con."
Chử Diệu: "...!? ? ?"
Ngơ ngác giống Chử Diệu còn có Cộng Thúc Võ.
Đang chuẩn bị bắt đầu một ngày huấn luyện mới, lại bị Thẩm Đường cản lại giữa chừng, giữa hàng mày mang một chút hưng phấn không hiểu ra sao.
Cộng Thúc Võ: "Ngũ lang?"
Địch Nhạc cũng bị lòng hiếu kỳ dẫn tới.
"Thẩm huynh khi khác không được sao?"
Thẩm Đường lắc đầu, nói: "Không không không, ta bấm ngón tay tính toán, hiện tại chính là thời cơ thiến lợn tốt! Trời không nóng không lạnh, tối qua đã để lợn đói hai bữa.
Bởi vì có câu 'Đau dài không bằng đau ngắn', sớm làm giải phẫu bọn chúng sẽ sớm khôi phục khỏe mạnh."
Cộng Thúc Võ: "..."
Lờ mờ nhớ lúc trước Thẩm Đường mời hắn cùng thiến lợn, luôn có ngàn vạn câu chữ muốn cự tuyệt, nhưng cự tuyệt uốn ở đầu lưỡi vài vòng, vẫn bị hắn nhấm nát nuốt về bụng.
Một lời đã ra không thể nuốt lời, đã đồng ý với người ta rồi.
Hắn nói: "Được, đi!"
Địch Nhạc kinh ngạc cặp mắt đào hoa trừng to.
Thiến lợn thật à!
Dù gì cũng là Cửu đẳng ngũ đại phu!
Mặt mũi đâu?
Mặc dù cậu ta không hiểu vì sao trước khi ăn thịt lợn phải thiến lợn, nhưng tưởng tượng mùi vị thịt lợn thơm ngon Thẩm huynh nói, quả quyết cất bước theo sau.
Thẩm Đường dạo một vòng quanh chuồng lợn, ra tay như sấm chớp, một phát bắt được móng sau một con lợn con.
Lợn con giật mình gọi hoảng hai tiếng.
Thẩm Đường lắc lư, uy hiếp: "Câm miệng, yên tĩnh!"
Địch Nhạc lén nhìn vị trí dưới bụng con lợn, ồ, là một con lợn đực, tuy còn nhỏ nhưng trọng lượng rất khá.
Cộng Thúc Võ xanh mặt.
Chuẩn bị tâm lý cho bản thân mấy lần.
Hắn gian nan hỏi: "Nên làm thế nào?"
Cộng Thúc Võ còn tưởng rằng bản thân phải vào hái trứng, ai ngờ Thẩm Đường đặt con lợn nằm xuống, ra hiệu hai người một người đè hai cái móng sau, một người đè cổ con lợn.
Đặt con lợn con vào tư thế mặc người làm thịt, vén vạt áo, uốn gối nửa quỳ trên mặt đất, vươn tay về phía Cộng Thúc Võ: "Đao."
Cộng Thúc Võ: "...!? ? ?"
Quá mức kinh ngạc, ngay cả đưa đao khi nào cũng không nhớ rõ.
Thẩm Đường: "Không phải đao lớn thế đâu, đao này của huynh còn dài hơn lợn, đao lớn chừng bàn tay là được, có không?"
Cộng Thúc Võ: "...!Có."
Thời điểm hai người Chử Diệu nghe tiếng chạy tới, xa xa nhìn thấy ba người chụm lại làm gì đó.
Tiếng thêm vài bước, tiếng gào thảm như mổ lợn đã theo cơn gió bay vào tai hai người.