Editor: Đào Tử
_________________________
Thẩm Đường: "..."
Liên quan tới vấn đề tửu lượng cô không muốn trả lời lắm.
Cô có thể nói mình không được sao?
Không thể!
Cái này dính đến tôn nghiêm và nguyên tắc!
Cô cứng miệng: "Ta nói ta ngàn chén không say, huynh tin không?"
Mắt Kỳ Thiện sáng loáng viết ba chữ "Cậu nằm mơ".
"Kỳ Nguyên Lương, đem hy vọng ký thác ở đây, không thể."
Chử Diệu nghe vậy lập tức hiểu dự định của Kỳ Thiện, sau khi Thẩm Đường say rượu quả thực tưởng như hai người, càng có lực sát thương hơn lúc tỉnh táo, nhưng không thể bởi vậy xem nhẹ một vài vấn đề —— Trạng thái Ngũ lang say rượu cổ quái, chưa chắc có khả năng khống chế, quan trọng nhất là Ngũ lang là văn sĩ văn tâm!
Không thể bởi vì quá có năng lực đánh nhau liền xem nhẹ điểm ấy.
Mưu lược mới là thứ văn sĩ văn tâm theo đuổi.
Vọt thẳng xông ra tiền tuyến làm cái gì!
Cái này khiến Chử Diệu thoáng không vui, mà Thẩm Đường phản ứng nhanh hơn ông: "Haiz, biết ngài không tin mà, chi bằng đo tửu lượng thử?"
Cô cho rằng Kỳ Thiện sẽ cho cô một bậc thang.
Ai ngờ ——
Kỳ Thiện nói: "Ừm, thử một lần."
Thẩm Đường: "..."
Chẳng mấy chốc cô cũng cảm giác được cái gì gọi là "Nhục nhã"!
"Kỳ Nguyên Lương, huynh có ý gì đây? ? ?" Cô gần như muốn vỗ bàn lên, chỉ vào đôi đũa gỗ anh ta lấy ra, trên mặt tràn ngập vài chữ to tướng "Có phải huynh xem thường ta không".
Vì sao lên án như thế?
Bởi vì Kỳ Thiện đã dùng đôi đũa gỗ ấy nhúng chút rượu.
Cái này cmn muốn cho muỗi nếm à?
Kỳ Thiện nói: "Tiến hành từng nấc một."
Thẩm Đường: "...!Huynh giỏi lắm! Hừ, chờ đó!"
Cô đen mặt đoạt đôi đũa gỗ, Chử Diệu đưa tay muốn ngăn, nhưng Thẩm Đường đã mở miệng nhấp đầu đũa, nhấm nhấm, cách một tiếng vỗ đũa gỗ lên bàn.
Chử Diệu thấp giọng quát lớn Kỳ Thiện: "Cậu quá đáng thật!"
Tửu lượng có thể kém đến loại trình độ này?
Nói thế nào cũng phải một chén chứ?
Giây tiếp theo, Ngũ lang nhà mình đã phá hủy nhận thức của ông.
Gần như không có một chút dấu hiệu, Thẩm Đường ngay cả mắt còn không kịp khép lại, thân trên nghiêng về phía trước, đầu nện thẳng lên bàn.
May mắn Kỳ Thiện tay mắt lanh lẹ, đưa tay hỗ trợ ngăn một chút, trán cô mới không đập vào bàn.
Chử Diệu thấy vậy trực tiếp choáng mắt.
(⊙_⊙)?
"Cái này, cái này.
.
.
Ngũ lang là..."
Tửu lượng một đôi đũa gỗ dính chút rượu? ? ?
Kỳ Thiện cũng im lặng nhếch khóe miệng, không đành lòng nhìn thẳng đỡ trán: "Rõ ràng, say rồi.
Kiểu này mà còn say được đúng là..."
Đây là tửu lượng người bình thường?
Không cần tiến hành từng bước, vừa cất bước đã chạm điểm cuối cùng.
"Ngũ lang? Ngũ lang? Ngũ lang? Tỉnh lại đi!"
Chử Diệu khẽ đẩy bả vai Thẩm Đường, ngón tay đối phương ấn huyệt thái dương ngồi dậy, tư thế ngồi từ ngồi quỳ cải thành ngồi xếp bằng, một tay chống đầu gối, hai gò má trắng nõn giống như quét một lớp má hồng nhàn nhạt.
Nhìn kỹ gương mặt này, đích thực là nữ tướng mười phần.
"Sao vậy?" Thẩm Đường lần theo tiếng nhìn về phía ông.
"Đây là ba ngón tay hay là bốn ngón tay?"
Chử Diệu giơ ngón trỏ và ngón giữa với Thẩm Đường.
Thẩm Đường dừng một chút, nhìn hai ngón tay lâm vào trầm tư quỷ dị, kìm nén đuôi mày đang muốn giật giật: "Cái này.
.
."
Mấy hơi thở không đưa ra đáp án.
Chử Diệu: "..."
Tửu lượng của Ngũ lang thực sự yếu nhớt!
Hai ngón tay còn đếm không xong.
Kỳ Thiện hỏi: "Ấu Lê uống say?"
Thẩm Đường chống cằm, vẫn vịt chết mạnh miệng.
"Không có, ta ngàn chén không say!"
Trả lời dứt khoát quả quyết xác thực không giống ma men.
Nhưng ——
Kỳ Thiện hừ cười khẩy một tiếng, lộ ra "Đòn sát thủ" : "Trân bảo Bán Bộ 'Trộm' đi có trả lại chưa?"
Thẩm Đường: "..."
Lập tức bị đâm trúng tử huyệt.
Cô mấp máy môi, hai đầu mày mơ hồ có chút ủy khuất, hơi tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Vẫn chưa, nhưng đó là việc sớm muộn thôi!"
Hai người Chử Diệu liếc nhau.
Kỳ Thiện bày ra biểu lộ cùng chung mối thù.
"Mấy ngày nay Thiện thu được một tin tức, nói có thế lực muốn đánh cắp 'Trân bảo' trong tay Bán Bộ, Thẩm tiểu lang quân có thể chiến hay không?"
"Chiến chiến chiến! Làm sao không thể chiến!" Thẩm Đường nghe xong mắt trừng lớn, chợt giận không kìm được, cả người giống như một con dã thú cực kỳ táo bạo đi qua đi lại quanh quẩn trong phòng, bước chân trầm đến muốn giẫm chết địch nhân, "Ai cũng muốn trộm đồ của ta, khốn kiếp!"
Sau một lát, phút chốc cao giọng: "Tổ sư nhà nó, cả nhà chán sống rồi! Ta phải bốc tro cốt bọn họ, không còn một mống!"
Chử Diệu dùng ánh mắt hỏi thăm Kỳ Thiện.
Trân bảo Ngũ lang bị trộm đi đến tột cùng là cái gì?
Kỳ Thiện trả lời chỉ có nhún vai mắt trợn trắng.
Làm sao anh ta biết? Chẳng qua là thăm dò, mà lại nghiên cứu thảo luận logic với một con ma men, không cảm thấy rất buồn cười sao?
Hiện tại xem ra, Ngũ lang say rượu vẫn chưa "Mất khống chế" hoàn toàn.
Vạn hạnh trong bất hạnh.
Có lẽ là uống rượu không nhiều, qua một khắc đồng hồ cô đã tỉnh lại, đầu choáng váng, ngực giống như bị đè nén, suýt nữa hô hấp không được, cảm giác kia giống như là bị thiếu khí.
Cô xoa xoa ngực thuận khí, ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Thiện và Chử Diệu biểu lộ kỳ lạ, rốt cuộc mạnh miệng không được nữa: "Ta lại uống say?"
Kỳ Thiện gật đầu.
Thẩm Đường ngắm nhìn bốn phía, vẫn là căn phòng nhỏ ấy, đồ dùng gỗ đơn sơ trong nhà cũng hoàn hảo yên vị ở phía xa, vẫn nguyên vẹn như lúc trước khi cô uống rượu, xem ra mình không có say khướt, tính tình sau khi say còn ổn áp.
Chử Diệu đập bả vai cô, nói thành khẩn: "Về sau nếu không tất yếu, tốt nhất Ngũ lang đừng uống rượu."
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện bổ thêm một đao, nói ra chân tướng không khác gì công khai tử hình: "Nếm đũa đã uống say, Thẩm tiểu lang quân bảo đây là 'Ngàn chén không say'? Chẳng qua sau khi cậu say rượu, tự có một Logic làm việc riêng, sẽ phát huy được tác dụng hành động trong vụ thuế ngân này."
Không sợ ma men uống say, chỉ sợ ma men không thể giao tiếp.
Thẩm Đường: "..."
Tửu lượng kém...
Đây tuyệt đối là do cỗ thân thể này!
Cô mơ hồ nhớ tửu lượng mình vốn rất tốt, trước lúc xuyên qua còn cùng một người rất quen thuộc cụng ly ăn xiên nướng, một hơi tu nguyên một chai không thở gấp, dốc rượu xong còn có thể nén men say đi chạy deadline...!Chỉ là, những nội dung này không tiện giải thích với hai người.
Thẩm Đường bất đắc dĩ mở to miệng, nuốt lời muốn nói trở về, ngậm bồ hòn lần này —— Tửu lượng có thể rèn, một ngày nào đó cô sẽ dùng sự thật chứng minh mình thật sự "Ngàn chén không say"!
Ngày tới gần, bầu không khí trong trại thêm mấy phần dị dạng.
Chử Diệu dạy học cho cậu nhóc hai ngày, liền đưa cậu bé và Lâm Phong cùng đến thành Hiếu —— Chuẩn bị tốt mọi dự tính xấu nhất, một khi thất thủ, hai đứa trẻ ở trong núi quá nguy hiểm.
Lâm Phong thông minh, mơ hồ ý thức được đôi điều.
Trước khi bị đưa đi nắm ống tay Thẩm Đường không chịu buông tay.
Thẩm Đường đành phải liên tục cam đoan không có sao, tuyệt đối sẽ đúng hẹn đi đón cô nàng, Lâm Phong do dự một lúc mới chần chờ thả lỏng ngón tay ra.
Đuôi mắt cô bé ửng đỏ, chịu đựng bất an giọng nghẹn ngào: "Lang quân và thầy nhất định phải tới đó...!Phải sớm một chút..."
Chử Diệu gật gật đầu, ánh mắt hướng về cậu nhóc.
"A Vinh."
Cậu nhóc: "Dạ thầy."
Chử Diệu vỗ vỗ đầu cậu, trịnh trọng ký thác: "Mấy ngày thầy không ở đây, nhớ chăm sóc tốt cho sư muội con, hiểu không?"
Cậu nhóc vỗ bộ ngực đáp ứng: "Thầy yên tâm đi làm việc chính sự đi ạ, học trò sẽ chăm sóc sư muội thật tốt."
Cậu sẽ không bắt nạt sư muội Lâm Phong đâu.
Vị sư muội này nhỏ tuổi hơn cậu, trông yếu hơn cậu, nhưng lại thông minh hơn, đọc sách nhiều, viết chữ cũng đẹp, cậu còn muốn thỉnh giáo người ta thật nhiều, qua hai ngày tiến bộ làm thầy rất kinh ngạc.
Chử Diệu nở nụ cười khẽ: "Thế thì tốt quá."
Vốn liếng của Ngũ lang chỉ có ngần ấy.
Tiền tài là thứ hai, trọng yếu là mấy người này.
Cộng Thúc Võ cũng tìm cớ, đem việc huấn luyện gần trăm người tạm thời giao cho Ly Lực trông giữ, duy trì kế hoạch mỗi ngày luyện binh.
Trong những người này có một nửa đều là xuất thân thổ phỉ lưu manh, còn lại non nửa là mua về.
Nếu như kế hoạch thuế ngân có chuyện bất trắc, không cần hoài nghi, bọn họ tuyệt đối sẽ cắn ngược đầu tiên!
Cộng Thúc Võ liền ngầm căn dặn Ly Lực, nói cho hắn biết ——
Có ai rục rịch, thời khắc tất yếu gϊếŧ gà dọa khỉ!
Ly Lực không biết hành động của mấy người Thẩm Đường, nhưng trực giác cũng làm cho hắn ngửi được hơi thở khác thường, cau mày xác nhận với Cộng Thúc Võ.
"Có thể gϊếŧ?"
Cộng Thúc Võ nói: "Có thể!"
Ly Lực hỏi: "Nếu như một nửa người đều có dị động..."
Cộng Thúc Võ chém đinh chặt sắt: "Vậy thì gϊếŧ một nửa."
Ly Lực lại hỏi: "Nếu như là toàn bộ..."
Cộng Thúc Võ: "Cậu có năng lực cũng có thể gϊếŧ toàn bộ."
Trên mặt Ly Lực không hiện, nội tâm lại hít vào ngụm khí lạnh.
Hắn ý thức được chỉ sợ việc còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, không khỏi nhìn về phía Thẩm Đường, muốn tìm đáp án —— Tuyệt đối xảy ra chuyện!
Nếu không như thế, sao lại dùng loại chỉ lệnh này?
Thẩm Đường do dự nói: "Gϊếŧ toàn bộ? Sợ khó khăn."
Dù sao hai quyền khó địch quần ẩu, Ly Lực cũng không có võ đảm.
Cộng Thúc Võ nghĩ cũng phải, đang chuẩn bị đổi giọng, nếu thế cục không ổn, Ly Lực có thể tùy cơ hành động, ưu tiên bảo đảm bản thân.
Liền nghe được Thẩm Đường nói: "Nếu phát hiện tất cả đều có dấu hiệu tạo phản, đừng rêu rao, phòng ta có một hộp hạt mã tiền."
Không thể đối đầu vậy thì dùng trí.
Cộng Thúc Võ: "..."
Ly Lực: "..."
Sau một lát, hắn không khỏi cúi đầu cười cười, hỏi Thẩm Đường: "Sao lang quân lại nhận định ta không phải một thành viên trong đó?"
Hắn không biết những người này muốn làm việc gì, nhưng nghe bọn hắn đưa ta những sắp xếp này —— Không giống như là tạm thời đi ra ngoài, ngược lại giống muốn đi làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chuyện lớn nguy hiểm đến tính mạng, sơ sẩy một chút là có đi không về.
Vì sao nhận định hắn sẽ không "Tạo phản"?
Ly Lực không hiểu.
Thẩm Đường hỏi lại hắn: "Không phải cậu trung thành với ta rồi?"
Ly Lực bị câu hỏi của cô làm nghẹn lời.
Hắn tính toán như vậy, vì tương lai của mình đánh cược lần cuối —— Cho dù thân ở vũng lầy, cũng muốn vì vầng trăng sáng kia mà liều mạng, không yêu cầu xa vời hái trăng, chỉ cầu đến gần thêm chút nữa.
Chỉ là, lòng người khó dò.
Vị Thẩm lang này quá dễ tin người.
Mà Thẩm Đường không nghĩ vậy, cô cực kỳ tự nhiên nói: "Cho dù cậu trở thành một thành viên trong đó thật cũng không sao, trở về ta sẽ tự thanh lý môn hộ.
Nếu cậu có tự tin thoát khỏi, có thể thử một lần, nói đến thế thôi."
Tuy cô đang cười, nhưng ánh mắt lại sáng loáng cảnh cáo Ly Lực —— Mạng chỉ có một, nhớ trân trọng nó, chớ có tùy ý.
Ly Lực vô thức tránh ánh mắt Thẩm Đường, cứ như làm vậy sẽ có thể làm dịu cỗ uy thế vô hình ấy: "Vì sao không mang bọn ta đi?"
Dù sao cũng thao luyện một hồi, có thể phát huy được tác dụng chứ?
Cộng Thúc Võ: "Không cần mang theo, quá yếu, không cách nào hoàn mỹ dựa theo chỉ thị của ta hành động, sẽ chỉ cản trở mà thôi..."
Bộ khúc tư thuộc xem như tâm ý tương thông với hắn đã sớm phân tán, những người miễn cưỡng góp đủ số hiện tại vớ va vớ vẩn, hắn dùng không quen.
Thẩm Đường ở bên cạnh đồng ý gật đầu.
Đối thủ là trú quân tinh nhuệ quận Tứ Bảo.
Những người này đi lên làm cái gì?
Tặng đầu người đưa hơi ấm cho kẻ địch à?
Ly Lực: "...".