Editor: Đào Tử
__________________________________
Cung Sính thống khổ che mặt.
"Hiện tại ta chỉ là một tên phế nhân có thể làm được gì!"
Quan nhi nắm lấy bả vai cậu ta, nghiêm túc nói: "Ngay cả chính cậu cũng cho rằng mình là một tên phế nhân, vậy thì cậu thật là một phế nhân! Vân Trì, cậu nhìn ta này —— Nghe đây, việc cậu có thể làm còn rất nhiều rất nhiều, tuyệt đối đừng tự coi nhẹ mình!"
Quan nhi ép buộc Cung Sính nhìn thẳng vào mắt mình.
Âm vang cứng rắn mạnh mẽ dường như có mấy phần mê hoặc, xuyên qua màng nhĩ Cung Sính, khắc sâu vào trong đầu cậu ta, cho đến khi cảm xúc dần dần ổn định.
Hai tay Cung Sính rũ xuống trên gối dần dần nắm chặt hết sức, đầu ngón tay phát xanh trắng bệch phát ra tiếng "Rắc" giòn vang rất nhỏ.
Quan nhi nói: "Chi bằng —— Cậu đến giúp ta."
Cung Sính giống như nghe được lời nói đáng sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía quan nhi, nửa ngày cánh môi run rẩy mới nói: "Ông Chi, cậu —— "
Lông mi quan nhi thoáng qua vẻ chần chờ, nét mặt kiên định nói: "Đúng, ý của ta chính là thế! Vân Trì, hai ta quen biết nhiều năm, cậu hẳn phải biết địa vị lúng túng của ta.
Vương thất Bắc Mạc tranh đấu, tàn khốc nào thua chư quốc Trung Nguyên, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém."
Cung Sính ngượng ngùng nói: "Ta tất nhiên biết..."
Chính bởi vì biết cho nên cậu ta mới thêm phần chiếu cố Ông Chi.
Quan nhi rèn sắt khi còn nóng: "Ta bị đẩy ra làm con tin nhiều năm như vậy, bao nhiêu khổ sở có ai biết? Nếu Tân Quốc vẫn còn, ta thanh thản ổn định tiếp tục làm con tin cũng không sao, nhưng bây giờ Canh Quốc chiến thắng, ta ở lại không xong, trở lại Bắc Mạc cũng không được..."
Cung Sính: "Sao lại không thể quay về?"
Quan nhi nói: "Những người huynh đệ của ta có ai là loại lương thiện? Bọn họ còn đang giết đến đỏ mắt, thêm ta về để chia cắt quyền lực địa vị của bọn hắn? Sợ là bọn họ là người ngóng trông ta chết nhất! Cho nên —— Vân Trì, hiện tại ta thật sự rất cần sự hỗ trợ của cậu."
Cung Sính chấn kinh lại do dự: "Có thể..."
"Vân Trì! Hai ta quen biết nhiều năm như vậy, con người ta tính cách của ta cậu hiểu rõ nhất.
Nếu để cho những huynh đệ ấy của ta lên ngôi chấp chưởng Bắc Mạc, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nương tay với bách tính nước láng giềng Bắc Mạc, đốt sát hiếp cướp không thiếu, nhưng ta thì khác!"
Câu nói sau cùng đánh vào nội tâm Cung Sính.
Quan nhi giơ ba ngón lên trời, từng chữ nói ra thề độc: "Nếu làm trái lời thề, Đồ Đức Ca ắt bị trời trách phạt, hài cốt không còn!"
Tên hắn nói là tên vốn có của hắn tại Bắc Mạc mà không phải tên đến Trung Nguyên lấy "Ô Nguyên, chữ Ông Chi", có thể thấy được hắn đối với lời thề trịnh trọng cỡ nào.
Cung Sính cũng bị thái độ kiên quyết của hắn làm chấn kinh, một lúc sau mới chậm rãi thốt ra một câu: "Cậu tội gì phải thề độc như thế?"
Quan nhi, cũng chính là Ô Nguyên cười khổ nói: "Chỉ cần lời thề không phá, mặc nó có bao nhiêu độc, dù sao ta cũng không thẹn với lương tâm, không phải sao?"
Cung Sính nhắm mắt lại, quanh huyệt thái dương thỉnh thoảng co giật, bởi vậy có thể thấy được lúc này nội tâm giãy dụa và thống khổ thế nào.
Kết giao với Ô Nguyên không phải việc gì lớn.
Nhưng hiệp trợ Ô Nguyên khống chế Bắc Mạc...
Bắc Mạc và Canh Quốc đều cùng một tính như nhau, cái sau dưới sự lãnh đạo của Trịnh Kiều đồ thành diệt trăm họ Tân Quốc, đốt sát hiếp cướp, Bắc Mạc vừa đến mùa lúa thóc bội thu liền tập kết binh mã quấy rối biên cảnh các nước lân cận, đánh cướp đồ ăn và phụ nữ liền chạy.
Trên căn bản cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Nhưng ——
Nếu Ông Chi lên nắm quyền, có lẽ có chỗ khác biệt.
Nhìn thấy mày Cung Sính theo hạ quyết tâm mà dần dần giãn ra, Cố Trì liền biết lựa chọn của cậu ta, ở góc độ không ai chú ý nhếch môi —— Thứ gọi là thề độc, người tin tự nhiên sẽ tin, nhưng người không tin, chẳng qua là một câu nói nhảm thề thốt vô vị.
Leng keng!
Kiếm gỗ trong tay Địch Nhạc bị Thẩm Đường đánh bay, đâm thẳng vào cửa gỗ, có thể "Ăn vào gỗ sâu ba phân", cậu ta bị đau kêu một tiếng: "Thôi thôi, không so tài với cậu nữa! Chưa từng thấy ai giống như cậu!"
Cậu ta không cần nhìn cũng biết cổ tay sắp sưng lên.
Thẩm Đường múa kiếm gỗ xinh đẹp, cầm kiếm đặt sau lưng.
Cô kinh ngạc nói: "Ta thế nào?"
Địch Nhạc: "Con người cậu thật ranh mãnh xảo trá!"
Thẩm Đường: "..."
Địch Nhạc dường như bắt được "Cán chuôi", lý trực khí tráng nói: "Lúc trước kiếm thuật cậu không có kết cấu gì, còn không bằng ta, đánh cho có đến có về mấy hiệp, cái này chẳng lẽ không phải cố ý? Đầu tiên là nhường ta mấy hiệp, thừa dịp ta đắc ý buông lỏng liền đột ngột tăng thế công..."
Cậu ta càng nói càng cảm thấy phỏng đoán mình chính xác.
Tuy Địch Nhạc không thường dùng kiếm, vẫn cho rằng kiếm thuật của mình chỉ tính là thường thường không có gì lạ, nhưng cái này phải xem so với ai.
So với người giỏi kiếm thuật chắc chắn bị đè xuống đất chà xát, nhưng so với tân thủ, tất nhiên là nằm cơ trên tùy ý gϊếŧ! Mà Thẩm Đường chính là tân thủ đấy.
Không giống kiếm thuật mãnh liệt đêm say rượu, dưới trạng thái bình thường kiếm thuật Thẩm huynh tương đối non nớt, cũng chỉ ỷ vào tốc độ và lực cổ quái kia khi dễ kẻ yếu.
Nhưng bản thân Địch Nhạc chính là thất đẳng công đại phu, Tốc độ và sức mạnh của Thẩm Đường không chiếm bất kỳ ưu thế nào.
Dưới tình huống không ưu thế, thế yếu tự nhiên rõ ràng hơn.
Kết quả ——
Qua mấy hiệp, kiếm thuật Thẩm huynh đột nhiên tăng mạnh.
Hoàn mỹ phục chế kiếm thuật của cậu ta đi đối phó cậu.
Cái này cái này cái này, cái này hợp lý à?
Cái này quá phi lý!
Lời giải thích duy nhất chính là Thẩm huynh giả heo ăn thịt hổ.
Thế là Địch Nhạc càng đánh càng ủy khuất, cậu ta bị lừa!
Nhìn biểu lộ lên án nhỏ của Địch Nhạc, Thẩm Đường cười ha ha, tự luyến nói: "Sao cậu không chịu tin ta là võ học kỳ tài thiên phú dị bẩm gặp mạnh thì mạnh, căn cốt tuyệt hảo, trăm năm có một?"
Địch Nhạc khẽ nói: "Cậu mà có thiên phú này ngưng văn tâm làm gì?"
Còn là văn tâm cửu phẩm hạ hạ.
Nhìn điều kiện này, rõ ràng đi con đường luyện võ càng có tiền đồ hơn.
Thẩm Đường: "..."
Cái này làm sao cô biết?
Với lại, trạch nữ là kiểu có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể đứng tuyệt không ngồi xổm, có thể ngồi xổm tuyệt không đi, Bạn bè Bộ đếm bước đi Wechat mãi duy trì tại ba chữ số, ít khi vượt quá một ngàn.
So với võ đảm cần khổ tu rèn luyện mới có thể tăng lên, văn tâm thoải mái hơn một chút.
Ừm, nhất định là lý do này.
Thẩm Đường vịt chết mạnh miệng: "Tất nhiên là bởi vì ta thích khiêu chiến, dùng nhược điểm khiêu khích sở trường người khác, nghe liền rất sảng khoái."
Lờ mờ sở trường bị khiêu khích Địch Nhạc: "..."
Cậu ta gần như muốn xù lông, nhảy dựng lên tại chỗ.
Rút trường kiếm chỉ vào Thẩm Đường, khí thế hùng hổ.
"Tiếp!"
Bởi vì Thẩm Đường là văn sĩ, Địch Nhạc từ đầu tới đuôi đều không dùng võ đảm, chỉ dựa vào thực lực cơ thể tới đánh nhau.
Quái lạ chính là Thẩm Đường tiến bộ phi tốc, càng về sau ba chiêu liền có thể đánh bay kiếm gỗ của cậu ta, mũi kiếm ngang cổ.
Nếu đây là thực chiến thì đã không còn mệnh.
"Còn tiếp hay không?"
Địch Nhạc cắn răng: "Tiếp!"
Kết quả không xem cũng biết.
Kiếm Thẩm Đường so với ban đầu nhanh hơn không chỉ gấp năm lần, dù nhãn lực tuyệt hảo như Địch Nhạc, cũng chỉ có thể bắt được tàn ảnh mũi kiếm lưu lại.
"Kiếm thuật không phải điểm mạnh của ta, chúng ta so cái khác."
Thẩm Đường hỏi: "So cái gì?"
Địch Nhạc: "Vác đá!"
Khóe miệng Thẩm Đường giật một cái, có chút kháng cự.
"Vác đá?"
"Trong nhà ta luyện võ đều luyện như thế.
"
Kỳ thật nâng đỉnh đồng cũng được.
Nhưng tiểu viện nông gia nào có đỉnh để bọn họ chơi?
Đợi ba người Kỳ Thiện trò chuyện vui vẻ từ trong nhà ra, một bên đá trong viện bị hai người chuyển từ đầu này sang đầu kia.
Ngay từ đầu vẫn là đứng đấy chuyển, về sau đổi thành lộn ngược dùng chân kẹp chuyển.
Không chỉ so trọng lượng số lượng đá khiêng, còn so sánh tốc độ.
Kỳ Thiện: "..."
Chử Diệu: "..."
Địch Hoan - đường huynh Địch Nhạc: "..."
Trong lúc nhất thời, trong lòng ba người dâng lên cùng một suy nghĩ ——
【 Ngốc như thế, khẳng định không phải nhà ta.
】