Lui Ra Để Trẫm Đến!


Editor: Đào Tử
__________________________
Buổi chiều nắng rất to, nắng gắt cuối hạ làm người ta khó chịu.
Mặt trời treo cao, chiếu người mệt mỏi lười biếng không muốn động đậy.
Thẩm Đường cũng giống một cọng rau bị phơi rũ rượi, phờ phạc dựa vào nhắm mắt lại, buồn ngủ dần dần dâng lên.
Nhưng chốc lát đã có khách tới cửa.
Cộc cộc cộc!
Người tới bấm tay gõ nhẹ ghế gỗ, giọng điệu không kiên nhẫn gào to: "Bán rượu, tỉnh, chỗ ngươi bán rượu thế nào?"
Cơn buồn ngủ của Thẩm Đường tan hết, nhấc mũ rộng vành ra sau, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.

Người tới nhìn mặt của cô, hai đầu lông mày quét đi vẻ không kiên nhẫn, ngược lại nhìn thẳng mặt cô, âm thanh cũng tốt hơn mấy phần.
"Tiểu nương tử, rượu này bán thế nào?"
Thẩm Đường vẻ mặt lười biếng: "Rượu nho một vò hai cân bốn trăm năm mươi văn, rượu khác một vò hai cân ba trăm văn, chắc giá."
Xem mặt mũi gương mặt này, người tới cũng không vì Thẩm Đường lười nhác đứng dậy chào hỏi mà không vui.

Nhưng nghe cô báo giá rượu xong, nhất thời tức giận nhướng mắt: "Ha, ngươi bán rượu khắp đường phố ngõ hẻm, ai biết ngươi bán rượu trộn lẫn bao nhiêu nước? Mở miệng liền muốn bốn trăm năm mươi văn, còn rượu nho? Lớp người quê mùa nhà ngươi sợ ngay cả nho cũng chưa từng thấy!"
Thẩm Đường cũng không khách khí: "Thuận mua vừa bán, không mua thì đi."
Người tới có lẽ không nghĩ tới Thẩm Đường sẽ có phản ứng này.
Lấy kinh nghiệm xưa giờ của hắn, tiểu thương thấy hắn đều sẽ tự động ra giá thấp, hoặc là lời ngon tiếng ngọt nịnh nọt, hoặc là nửa bán nửa tặng cho ưu đãi, chưa bao giờ mới đầu đã đuổi hắn.

Nhất thời khá mất mặt mũi, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi không biết ông mày là ai?"
Thẩm Đường nghiêm túc liếc mắt nhìn.
Thành thật lắc đầu: "Không biết."
Người kia nghe thấy Thẩm Đường là người mới tới, lòng dạ thuận một chút.
Hắn nói: "Ta là người quận phủ."
Quản gia phủ thượng phụ trách chi tiêu là chú của hắn.
Thẩm Đường gật đầu biểu thị mình biết rồi.
Người này còn chờ Thẩm Đường "Hiếu kính".
Không nói tặng không, cũng nên mua một tặng một, tạo mối quan hệ mới có thể làm ăn an ổn ở cái vùng này.

Kết quả đứa miệng còn hôi sữa này không biểu thị một chút gì, còn dùng ánh mắt hỏi thăm hắn có mua hay không? Mua không nổi thì đừng chắn trước quầy hàng người ta chậm trễ việc làm ăn.
Hắn không thể nào nhịn được, nhưng cũng không dám ầm ĩ lớn.
Dù sao quận phủ cách đó không xa, tính tình vị quận thủ ấy của bọn hắn không tốt lắm, không thích người phía dưới gây phiền toái cho mình.

Bình thường ỷ vào quận phủ ức hiếp tiểu thương phổ thông, chiếm chút món lời nhỏ hắn mặc kệ, nhưng nếu làm lớn chuyện, chắc chắn bị cầm bán ra.
Thẩm Đường buồn cười thúc giục: "Khách quan có mua hay không?"
Người này thấy không chiếm được lợi lộc gì, không tình nguyện bỏ tiền.
Mở ra một vò trong đó, mùi rượu thơm nồng xông vào mũi.
Người này hầu hạ trong quận phủ, thỉnh thoảng phủ thượng mở tiệc chiêu đãi, đồ ăn thừa đưa đến phòng bếp, hắn còn có thể uống mấy ngụm rượu ngon, nhấm nháp mấy món ngon, vẫn có năng lực đánh giá nhất định.

Như mỗi một vò đều chất lượng này, ngược lại hắn kiếm lời, sau này có thể bán lại kêu giá mười lượng.
"Ngươi có bao nhiêu rượu như thế này?"
Thẩm Đường nói: "Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Khẩu khí thật là lớn, một quầy hàng nhỏ như ngươi có thể có bao nhiêu hàng tồn?" Hắn khinh miệt bịt vò rượu lại, động tác ngược lại thành thật, một hơi kiểm tra sạch toàn bộ rượu trên ghế dài của Thẩm Đường, vững tin mỗi một vò đều là rượu ngon thơm lừng, lúc này mới yên tâm giao tiền, thời điểm tính tiền ngay cả một hào cũng muốn mặc cả chiếm lợi, "Ngươi ở chỗ này chờ tin tức, nếu chủ gia hài lòng, còn lại muốn tất."
Thẩm Đường hỏi: "Chủ gia ngươi là quận thủ?"
Người kia kiêu ngạo khẽ nói: "Không phải thì còn có thể là ai? Cô nhóc này, nếu rượu của ngươi được coi trọng, ngày sau phát tài rồi."
Thẩm Đường hạ mắt cười khẽ không nói.
Cô phát tài hay không chưa biết, nhưng ——
Đang muốn thầm phỉ nhổ, một ánh mắt đặc biệt rơi trên người cô, Thẩm Đường vô thức nhìn lại hướng kia, vừa hay nhìn thấy một cánh cửa sổ trùng hợp khép lại.

Thẩm Đường nhíu nhíu mày, đánh tan tâm tư dư thừa, đổ đầy vò rượu không tiếp tục bày quầy bán hàng.
Cùng lúc đó ——
Cố Trì đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn người kia gỡ thanh chống cửa sổ xuống, ý vị sâu xa: "Thế mà bị phát hiện."
"Thật là, Cố Vọng Triều.

Đạo văn sĩ của ngươi, là cái này?" Người gỡ thanh gỗ xuống là một gương mặt bình thường ném vào đám người liền không tìm được, giọng nói cũng rất đại chúng, nếu nói nơi nào đặc thù, đó chính là khí chất.
"Kỳ Nguyên Lương, chẳng bằng ngươi hóa thành diện mạo như trước? Đây là nhã gian không phải thanh thiên bạch nhật, ngươi cần gì tiếp tục che che lấp lấp, làm giống như sợ có người nhận ra ấy." Nghe được "Đạo văn sĩ", sắc mặt Cố Trì hơi xanh, chợt trầm tĩnh lại.
Trong tay hắn cũng có điểm yếu của Kỳ Thiện, không sợ hãi.
Đúng vậy, Kỳ Thiện.
Người kia điều động văn tâm, đưa tay vuốt mặt, lộ ra gương mặt Thẩm Đường quen thuộc, liên đới cải biến còn có giọng nói của anh ta.
"Quen rồi, cẩn thận thuyền đi được vạn dặm."
Lúc trước thu được lá thư không thế nào hữu hảo của Cố Trì, anh ta liền ngụy trang một phen để gặp "Bạn".

Nói là "Bạn", kỳ thật anh ta và Cố Trì không có giao tình gì, không biết ý đồ đối phương.

Lại sợ chuyện cướp thuế ngân tự nhiên bị đâm ngang, trải qua cân nhắc vẫn lựa chọn "Đơn độc đi gặp".
Chỉ là không nghĩ tới ——
Thẩm tiểu lang quân sẽ ở dưới lầu cách đó không xa bán rượu.
Nói đến cái này, anh ta bỗng không nhịn được thở dài.
Thẩm tiểu lang quân đối với bày quầy bán hàng chấp niệm bao nhiêu sâu?
Nếu không phải biết là trùng hợp, anh ta cũng hoài nghi cái tên này vì theo dõi mình tới đây, vừa vặn nhiều lời trong lòng, dựa vào tiếng lòng nổi bật trong dân chúng bị Cố Trì phát hiện.
Thật sự vạn vạn không ngờ tới.
Càng không nghĩ tới Thẩm tiểu lang quân tiến bộ phi tốc, có thể phát hiện Cố Trì đọc tâm, nếu không phải Kỳ Thiện rút thanh gỗ chống cửa nhanh, anh ta đã bại lộ.
"Nếu cẩn thận như vậy, ngươi đến Hiếu thành làm gì?"
Kỳ Thiện nói ngược lại: "Lời này hỏi ngươi, cũng đúng mức."
Hai người hai mặt nhìn nhau, yên tĩnh im ắng —— bọn họ phải thừa nhận, đều là người tâm nuôi quỷ thai, không ai trong sạch hơn ai.
Cả hai đối với nhau chỉ là "Chỉ nghe danh".
Nhưng cái "Danh" của bọn họ ——
Đại khái chính là kẻ tám lạng người nửa cân.
Tình thế hiện tại, không ai muốn đối đầu với đối phương.

Nếu có thể cả hai cùng có lợi, lẫn nhau tránh đi, đạt thành mục đích của hai bên, nếu không thể, cũng đừng đấu đến hai bên cùng thiệt, rồi để người khác kiếm hời.
Cố Trì dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.
"Để công bằng, mỗi người hỏi một chút?"
Kỳ Thiện nói: "Có thể."
Mỗi bên một câu.
Bên bọn họ đang khói lửa tràn ngập, bên quận phủ cũng không yên ổn.
Quận thủ là người đàn ông trung niên trẻ tuổi đến bất ngờ, xem tướng mạo ngoài ba mươi, không có căn cơ lại là dị tộc Thập Ô, ở cái tuổi này có thể leo đến địa vị cao như thế, ai nhìn không nói một câu trâu bò!
Đúng là con nhà người ta.
Lúc này, vị con nhà người ta ấy lại cung cung kính kính chiêu đãi quý khách —— Nói là quý khách, người này mặc còn không bằng tôi tớ quận phủ.

Một bộ áo gai vải thô có mảnh vá, hai hàng lông mày hàm chứa mệt mỏi bôn ba đường dài, tóc mai xám trắng, mặt đầy gian nan vất vả, bên người mang theo đứa trẻ chừng sáu tuổi.
Đứa bé trai phấn điêu ngọc trác, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.
Cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi bên người quý khách, từng ngụm từng ngụm nhỏ, chuyên chú nhai bánh ngọt có nhân mềm mại tinh tế, phảng phất đó là sơn trân hải vị, không thèm để ý người lớn ra sao.
Quận thủ thấy vậy khóe mắt hơi rút.
Là hồn nhiên ngây thơ, nhưng hung ác cũng thật hung ác.
Nghĩ đến gác cổng quận phủ muốn đẩy quý khách tới thềm đá, lại bị đứa bé một thương quét gãy chân, nhíu mày cảnh cáo, cũng là biểu lộ hồn nhiên ngây thơ như này, quận thủ đã cảm thấy rét lạnh đôi phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui