" Tiểu Diệp, mình ăn không nổi nhiều như vậy đâu."
" Không nên kiêng ăn. Cơ thể bạn đã không tốt như vậy nên một chút đau đớn kia mới làm khó bạn. Nhân cơ hội này hãy hảo hảo tẩm bổ đi."
" Tất cả những thứ này đều là bạn mua sao ? "
" Đúng vây. "
" Mình sao lại có thể không biết ngại mà ăn hết đươc. "
" Lại nữa, bạn với mình thì còn có gì mà phải khách khí, sau này đến lúc thân mình không khỏe thì tất cả không phải còn trông chờ ở bạn, không phải sao? "
" Lúc ấy, nhất định mình sẽ chiếu cố ban. "
" Cho nên bạn đừng đắn đo gì nữa, ngoan ngoãn uống hết bát chắn gà cùng thức ăn trên bàn đi. "
Y Nhu không từ chối được đành ngoan ngoãn thuận theo. Nàng cần có sức khỏe, tuyệt đối không được ngã xuống, thỏa ước nguyện của tên ác ma kia, có chết, nàng cũng sẽ không cầu xin anh . Nghĩ đến đây nàng lại có sức ăn thêm, hiện tại điều quan trọng nhất là phải bảo hộ được thân thể.
Buổi chiều Chu quản sự sai người đến tìm nàng, Tiểu Diệp ở một bên vội vàng nhắc nhở : " Mặc kệ lần này nàng có nói cái gì, cũng đừng để ý, cứ coi như gió thoảng bên tai đi. "
" Ừm." Nàng cười đáp, Tiểu Diệp thế nhưng lại xem so Chu mẹ như ma quỷ đáng sợ.
Buông công việc đang làm dở , Y Nhu bước vào phòng quản lí gặp Chu mẹ.
" Chu quản sự, ngài tìm ta. "
" Ngươi tới thật đúng lúc, hãy đến quét dọn bộ phận nghiệp vụ cùng sửa sang lại phòng chủ tịch đi. "
" Dạ ? " Y Nhu đối với mệnh lệnh của Chu mẹ dường như phản ứng có chút ngốc lăng.
" Hôm nay người phụ trách dọn dẹp phòng chủ tịch là Trương tẩu xin nghỉ phép . Ngươi hãy đi thay thế bà ấy."
" Nhưng còn công việc của tôi ..."
" Ta sẽ giao cho những người khác làm nốt, cô không cần phải lo lắng gì hết. "
Mệnh lệnh bất ngờ của Chu mẹ khiến nàng bất động tại chỗ, do dự không biết phải làm thế nào.
" Còn chuyện gì sao ? " Chu mẹ thấy nàng vẫn còn đứng đó chưa đi liền hỏi.
" Không thể tìm người khác được sao ... Tôi còn việc phải phụ trách ..."
" Mới đến chưa được lâu mà liền muốn tự chọn công tác theo ý mình, cô nghĩ cô là ai? Không nhiều lời nữa, đây là lệnh của cấp trên muốn đích thân cô đi thay. Còn không mau đi ! Nếu có một chút gì sai sót, trở về ta liền hỏi tội cô. "
Y Nhu không cam tâm tình nguyện cầm dụng cụ dọn dẹp hướng văn phòng chủ tịch đi tới. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đây là lệnh của Đường Hoàng. Anh hẳn là muốn gây khó dễ cho nàng đây mà !
Đứng ở trước cửa văn phòng, Y Nhu hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, đưa tay mở cửa phòng. Mặc kệ anh có suy tính gì, nàng chỉ cần mau chóng làm cho xong công việc của mình là được. May mắn thay ước nguyện của nàng đã được đáp ứng, anh hiện không có mặt trong văn phòng. Trong khung cảnh bốn bề vắng lặng, nàng thầm cầu mong Đường Hoàng có thể quay về khi nàng hoàn thành xong xuôi công việc.
Nhưng là trời lại phụ lòng người. Chốc lát sau, anh liền từ cửa ngoài đi vào. Nhìn thấy anh, Y Nhu đột nhiên cảm thấy rất sửng sốt. Nhìn biểu tình của anh nàng thầm nhủ : < Chính mình làm chuyện tốt còn giả bộ. >
Đường Hoàng nhìn quanh văn phong một hồi hướng nàng hỏi: " Trương tẩu đâu? "
" Giả dối ! " Nàng lạnh lùng đáp lại, đã biết trước còn đi hỏi những câu vô nghĩa như vây.
Đường Hoàng không nói gì thêm, yên lặng bước đến bàn làm viêc. Y Nhu cật lực lau dọn ngăn tủ, nhưng là không lúc nào không cảm thấy đôi mắt nóng bỏng của người kia nhìn chăm chăm vào mình. Phải bình tĩnh ! Nàng tự nhủ với lòng, không được chịu thua trước cái nhìn nóng rực kia. Nhưng dù nàng có tận lực cố gắng làm bộ không quan tâm nhưng lại không thể ngăn cản hai mở đỏ ửng như ráng chiều.
Anh không có việc gì làm hay sao mà lại ngồi nhìn chằm chằm nàng? Y Nhu tự giận mình định lực không tốt, anh là kẻ thù của nàng, thế nhưng nàng lại sợ hãi ánh mắt anh.
Đúng lúc Y Nhu cảm thấy khó xử, cửa chính mở ra, một vị thiếu nữ xinh đẹp, mỹ lệ động lòng người bước vào, vui vẻ bước tới, thân thiết nói chuyện với anh.
Nàng kia là con gái của Lưu Đổng- chủ tịch một công ty có quan hệ chặt chẽ trong việc hợp tác làm ăn với Hào Quốc xí nghiệp, Lưu Nhân Nhân. Bộ trang phục hàng hiệu, thời trang ôm lấy những đường cong mị nhãn, dáng người thon thả, cân đối Từ lời nói cùng bộ dáng thân thiết như vậy, Y Nhu có thể khẳng định chắc chắn mối quan hệ giữa hai người này.
" Em tới có chuyện gì? " Lúc này đây anh thực sự không muôn gặp Lưu Nhân Nhân.
" A, hảo vô tình nha, người ta có ý tốt đến để đưa anh phần văn kiện thừa mà. "
Đường Hoàng liếc mắt nhìn đến bản kế hoạch thi công dưới sự hợp tác giữa Lưu thị và Hào Quốc xí nghiệp.
" Để người khác đưa đến là được rồi. "
" Nhưng mà em muốn đến để gặp anh nữa a ~ " Vừa nói vừa quấn lấy vai anh làm nũng
" Đừng như vậy." Đem nàng đẩy ra, anh không muốn Y Nhu nhìn thấy cảnh tượng mờ ám này. Lưu Nhân Nhân từng là người mà anh tiếp cận để kết hôn. Hôn sự này không đơn giản là để sự gắn bó giữa 2 công ty thêm chặt chẽ, mà còn vì một nguyên do khác. Lưu thị ở trong giới chính thương quan hệ tương đối tốt, có nhiều chỗ quen biết đối với kế hoạch khai phá Đại Lục của anh giúp ích rất lớn, huống hồ Lưu Nhân Nhân là một người có khả năng giao tiếp, thủ đoạn cao siêu, lại thức thời, đối với anh càng thêm có ích. Bất quá đó là những suy nghĩ của anh trước khi gặp Y Nhu.
Lưu Nhân Nhân thậm chí không quan tâm đến phản ứng của Đường Hoàng, mà lại chú ý đến ánh nhìn của anh tới nữ lao công đang dọn dẹp trong góc.
" Có sao đâu, chỉ là một cái hạ nhân thôi à, anh không cần giả đứng đắn a ~" Nàng kia cười duyên, làm một bộ dáng lơ đễnh ra lệnh :" Uy, không cần lau dọn nữa đâu. Ngươi có thể ra ngoài được rồi. "
Y Nhu đem khăn lau để vào xô, đứng lên vỗ vỗ tạp dề, không nói lời nào lẳng lặng xách xô hướng cửa rời đi.
Đường Hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng. Bất chấp Lưu Nhân Nhân cùng anh thuyết minh kế hoạch thiết kế khai thác thị trường đại lục, anh một chút cũng không nghe lọt tai câu nào, một lòng chỉ nghĩ đến Y Nhu. Vừa rồi thấy nàng sắc mặt đã không còn tái nhợt anh liền cũng cảm thấy an tâm hơn.
" Hoàng, anh cảm thấy bản kế hoạch này thế nào ? " Sau một tràng thuyết minh, nàng kia hướng anh hỏi.
" Văn bản cứ để đó, chờ ta xem xét kĩ càng một lượt rồi chúng ta sẽ bàn bạc sau. "
" Vậy thôi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện của chúng ta đi ..."
" Có chuyện gì cần nói sao ? "
" Chán ghét. " Đường Nhân Nhân hờn dỗi hướng anh nói : " Nam nhân thường thích giả bộ a~ Đương nhiên là chuyện hôn sự của chúng ta rồi. "
" Không phải anh đã sớm nói rõ quan điểm hay sao ? "
" Nhưng là trên đời này ai lại có thể kháng được mị lực của Đường Hoàng anh. Em không yêu cầu anh phải yêu em, chỉ cần cho em theo anh là được. Chẳng lẽ anh không nhận thức được lấy em, anh sẽ có được bao nhiêu lợi ích sao ? "
" Nói sau đi. " Anh đứng lên, đi đến quầy rượu, rót lấy một ly, một hơi uống cạn.
Không hiểu hôm nay Đường Hoàng ăn nhầm phải thuốc gì nữa, Lưu Nhân Nhân chợt thấy biểu hiện của anh hôm nay có điểm không đúng.
" Biết vậy chứ sao ..."
" Em đi đi. "
Thấy anh một câu muốn đem nàng đuổi đi không chút khách khí, chứng tỏ anh đang không vui. Lưu Nhân Nhân là kẻ thức thời liền lập tức rời khỏi, lúc này ở lại chỉ có chọc giận anh thôi.
" Được rồi! Những lời vừa rồi anh cũng nên nghĩ qua đi, lúc nào cần đến em thì cứ đến tìm, em sẽ chờ anh. Bye! "
Nói xong liền lập tức rời khỏi. Thời gian còn nhiều mà, không nên bức bách anh.
Thời gian trước ở Mỹ khi nghe tin Đường Hoàng muốn kết hôn, cô đã thật sự hoảng sợ, lập tức mua vé máy bay về nước, hoàn hảo tất cả chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió. Tuy rằng đám cưới đột nhiên bị hủy bỏ không rõ nguyên nhân, nhưng cô chắc đến tám phần là nữ nhân kia đã chọc Đường Hoàng mất hứng, nếu không thì cũng là đối phương đã hết giá trị lợi dụng. Nghĩ đến đây trong lòng cô không khỏi có một trận thở phào nhẹ nhõm, nam nhân như Đường Hoàng là như vậy, chỉ yêu những nữ nhân gia đình danh giá, có giá trị lợi dụng, căn bản sẽ không bao giờ kết hôn vì yêu.
Lưu Nhân Nhân đối với phán đoán của mình thập phần tin tưởng. Cô so với nữ nhân kia chắc chắn sẽ có lợi cho Đường Hoàng hơn. Nếu anh muốn chọn đối tượng kết hôn, thì cô chính là người tốt nhất. Bất quá, tuổi trẻ của nữ nhân dù sao cũng có hạn, không thể cứ chờ đợi mãi được.
Y Nhu từ sau khi từ phòng chủ tịch đi ra, biểu hiện có chút khác thường. Tiểu Diệp vụng trộm quan sát thái độ Y Nhu, khối thủy tinh trên cửa kia tựa hồ có cừu oán sâu đậm với nàng, nãy giờ chỉ lau mỗi nó..
Cách đó không xa, Chu mẹ đang hướng các nàng đi tới, soi mói xem các nàng có hoàn tất công việc đúng thời gian hay không. Chu mẹ nhìn chăm chăm vào Y Nhu.
Nữ hài này thật không biết lễ phép, cư nhiên thấy bà mà không chào hỏi gì. Phải dạy dỗ cô ta một chút mới được.
Theo ngón tay đang chà lau kính hướng đến góc chết của cửa sổ, cố ý nói :" Vì sao lại không lau đến chỗ này ? Nếu cô cứ làm việc thiếu cẩn thận như thế này một lần nữa, ta sẽ trừ lương. " Chu mẹ cố ý quở trách, gây khó dễ nhằm cho Y Nhu thấy được quyền uy của một quản sự như mình.
Y Nhu - Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu quản sự. Tâm tình của nàng hiện giờ không được tốt lắm, người phụ nữ này còn muốn cố tình gây rắc rối cho nàng. Ngẫm lại người khiến tâm trạng nàng khó chịu như lúc này không ai khác chính là Chu mẹ. Nếu bà ấy không sai nàng đi dọn dẹp cái phòng quái quỷ kia thì tâm trạng nàng đâu có như bây giờ. Vừa nghĩ đến đây trong lòng lại trào lên một cỗ tức giận cùng bất mãn.
" Cô ... cô bất mãn với ta sao ? " Bị ánh mắt sắc bén của nàng dọa ột phen sợ hãi, lần đầu tiên thấy nàng không nghe lời đến vậy. Như thế nào một nữ hài lúc bình thường luôn dịu dàng ngoan ngoãn như nàng, hôm nay lại có thái độ khác thường thế kia ?
" Tôi không có làm việc không cẩn thận, chỉ là chưa lau đến mà thôi. Tôi muốn lau phía trước thỉnh lão nhân ngài lui sang một bên, tránh quấy rầy công việc của tôi. "
Ngữ khí tự nhiên, không giận mà uy kia tạo cho người khác một loại cảm giác bức bách, Chu mẹ nhất thời á khẩu, không thốt được ra lời nào. Cô gái này giỏi, cũng không giống như mọi khi chịu bị mình khi dễ. Nghĩ đến đây Chu quản sự mặc dù tức giận nhưng cũng không tìm được lí do gì để quở trách nàng thêm nên đành lui sang một bên.
Y Nhu tiếp tục làm việc của mình, mặc kệ Chu mẹ đứng bên cạnh. Tên Đường Hoàng kia thật đáng giận ! Cố ý lợi dụng nữ nhân khác đến vũ nhục nàng mà ! Rõ ràng là có nàng ở đó vậy mà còn cố ý biểu diễn một màn thân thiết, anh anh em em ngọt xớt, quả thực hết sức nhàm chán. Bởi thế nên lúc này đây nàng đang rất tức giận. Nàng cần phát tiết ra hết nỗi bực tức này.
Lúc này Tiểu Trương của bên Nghiệp vụ đi qua, thấy Y Nhu đang rất cao hứng làm việc. Y Nhu là một cô gái rất chăm chỉ làm việc, bộ dáng lại thanh tú, dịu dàng, sớm đã được rất nhiều nam nhân làm việc trong công ty chú ý đến. Một người độc thân như anh cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy cơ hội đang bầy rành rành trước mắt, anh vội rảo bước đi tới, tính bắt chuyện tiếp cận dần với nàng.
" Y Nhu ! Đối diện công ty mới mở một quán ăn, tôi lại có hai phiếu chiêu đãi của quán đó. Sau khi tan tầm cô có thể đi ăn cùng với tôi, được chứ ? "
Đối với lời mời của vị đồng nghiệp kia, Y Nhu có chút ngốc lăng. Tuy là trước đây cũng từng nói chuyện qua vài lần, nhưng cũng không phải là quen thân gì lắm, bất quá cũng không phải là không thể nhận lời. Đang chuẩn bị nhận lời đề nghị kia, đã có người thay nàng nói tiếp : " Trong thời gian làm việc hình như công ty có quy định là nam viên chức không được đến gần nữ công nhân phải không ? "
Sự xuất hiện của Thạch Đồng khiến hai người cùng chợt sững người.
" A ... Thạch tiên sinh, nhĩ hảo. " Thạch Đồng là thân tín của Đường Hoàng, trong công ty quyền cao chức trọng thế nào ai cũng biết, hơn nữa thái độ cùng lời nói vừa rồi có vẻ không giống như là lời nói đùa làm cho anh một phen kinh hãi.
" Nếu để cấp trên biết anh có ý định tiếp cận nữ công nhân, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thành tích trong công việc. "
" Di. Sự việc không có nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ là muốn mời cô ấy dùng một bữa cơm tối mà thôi, Thạch tiên sinh cứ coi như hành động vừa rồi chỉ là đùa cho vui thôi. Ha ha ! "
" Biểu tình của tôi giống như đang nói giỡn sao ? " Bị nét mặt nghiêm nghị, lãnh khốc, cùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào người làm cho vị tiểu Trương kia nghẹn họng trân trối, có muốn cười cũng không thể tiếp tục.
" Vâng ... vâng ... tôi hiểu rồi. Tôi xin phép quay trở về làm tiếp công việc. " Nói xong anh ta nhanh như chớp rời khỏi hiện trường.
Y Nhu tức giận, lên án : " Xin đừng có can thiệp vào chuyện tư của tôi, chuyện tôi muốn đi hay không ta tự có quyết định. "
" Chỉ sợ có người không coi đó là chuyện tư, cô hẳn là nên hiểu chứ !"
" Anh giám sát tôi ? "
" Tôi chỉ là muốn tránh ột nhân tài của công ty bởi vì những lí do hết sức không đâu bị cách chức. Đối với sự tổn thất này của công ty, hẳn cô phải biết rõ nguyên do là tại sao chứ ! "
Nàng thiếu chút quên mất, phàm là nam nhân có ý định tiếp cận nàng, tất cả đến cuối cùng cũng đều gặp phải kết cục không tốt. Vũ Phàm chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nàng cắn cắn môi dưới, không nói gì nữa, nàng thế nhưng lại quên mất điểm này.
" Tất cả đều chỉ vì muốn tốt cho cô thôi, hy vọng cô có thể hiểu. " Nói rồi Thạch Đồng lập tức xoay người rời đi.
…
5 tháng đã trôi qua, mùa đông đang dần đến.
Hôm nay sau khi kết thúc công việc dọn dẹp toilet cũng đã là bảy giờ tối. Mau chóng cất đồ dùng, dụng cụ vào kho, nàng nhanh chóng trở về kí túc tắm rửa sạch sẽ, hôm nay nàng với Tiểu Diệp hẹn nhau ra ngoài ăn tối.
Hai người thong thả rảo bước trên đường, vừa ngắm cảnh vừa nghĩ xem nên ăn cái gì. Đài khí tượng thông báo, ngày mai trời sẽ trở lạnh, thế nhưng lúc này không khí se se lạnh đã bắt đầu xuất hiện. Bỗng nhìn thấy một gia đình đang vui vẻ quây quần quanh nồi lẩu nóng hổi, nàng trong lòng bần thần nhớ đến thời điểm này năm ngoái. Khi ấy cha vẫn còn sống và ở cùng với tỷ đệ nàng, khi đó cả nhà ba người thường tề tựu vui vẻ bên nồi lẩu trong những ngày thời tiết se se lạnh như thế này. Trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng, bên nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, có một người cha hiền lành đang ngắm nhìn hai người con đang tranh giành đồ ăn. Khung cảnh ấy sao mà thân thương đến thế, vậy mà những ngày tháng hạnh phúc ,yên ổn đó, nay còn đâu.
Không biết qua bao lâu sau, nàng đang quanh quẩn trong dòng suy nghĩ bỗng bị tiếng gọi của Tiểu Diệp lôi trở lại với thực tại.
" Suy nghĩ gì mà bần thần nãy giờ thế ? " Tiểu Diệp lo lắng hỏi.
" Aiz … Một lời khó có thể nói hết được … " Nàng lắc đầu, tiếp tục bước tiếp.
" Không biết tối nay nên ăn gì đây ! Xem nào, hay chúng ta ăn lẩu đi, hôm nay tiết trời se se lạnh thế này, món lẩu là sự lựa chọn tuyệt vời nhất."
" Mình xin lỗi, hôm nay không thể đi ăn với cậu được, mình thực sự ăn không vô. Cậu đi một mình đi, mình về trước. "
" Chờ chút, tại sao cậu lại … "
" Không có gì đâu, đừng lo lắng ình. Chỉ là trưa nay ăn nhiều sủi cảo quá, đến giờ vẫn cảm thấy no. Cậu đi ăn đi, cũng muộn rồi, mình về trước. Bye ! "
Nói xong nàng nhanh chóng hoà vào dòng người rời đi, tránh để Tiểu Diệp vì nàng mà lo lắng.
Xuyên qua dòng người đông đúc, bước đi một cách vô định, bất giác nhìn lại, không biết đã đến khu nhà trước đây từ bao giờ.
Khu nhà trước đây đã không, cửa hàng tiện lợi cũng không còn, cha nàng cũng không còn … Bây giờ chỉ còn lại một bãi đất hoang vắng, lạnh lẽo.
Nàng nhìn ngó xung quanh ìm lấy một chỗ, lặng lẽ gồi nhìn bãi đất trống trước mắt, trong lòng miên man suy nghĩ về những tháng ngày đã xa.
Chẳng biết bao lâu sau, tiếng bước chân tiến lại gần đem nàng trở lại với hiện thực. Nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mắt đang quan sát nàng một cách chăm chú, nàng bật hỏi : " Xin hỏi, ông có chuyện gì sao ? "
" Cô có phải là Lý Y Nhu tiểu thư ? "
Vị lão tiên sinh này cư nhiên lại biết tên nàng, thật kì lạ. Lục lọi trong trí nhớ nhằm tìm kiếm bóng dáng người đàn ông trước mặt, nhưng là dù có cố gắng thế nào cũng không nhớ ra là mình và người đàn ông này có quen biết.
" Ông là …"
" Quả thật là Lý Y Nhu tiểu thư, rất hân hạnh gặp mặt, tôi đã mong chờ được mặt cô bấy lâu nay. "
" Gặp tôi ? Nhưng tôi không biết ông là ai. "
" Ta đối với chuyện của cô lại biết rất rõ, bao gồm cả chuyện phụ thân cô chịu đả kích nặng nề mà qua đời, tôi cũng biết. "
" Rốt cuộc ông là ai ? "
" Tôi là ai, điều này cũng không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện. "
" Tâm nguyện của tôi ? "
" Đúng vậy ! Tâm nguyện báo thù. "
" Ông là ai ? Và tại sao lại muốn giúp tôi ? "
" Ta và cô giống nhau, đều bị Đường Hoàng hại đến thiếu chút một xu dính túi cũng không còn. Ta may mắn hơn có cơ hội đứng dậy được, tạo lập xí nghiệp mới. Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội trừng trị loại tiểu nhân như Đường Hoàng. Mạo muội điều tra ra thì biết được chuyện của cô và gia đình, thực sự ta thấy rất tức giận. Nếu không trừng trị cái loại người như hắn thì không biết sẽ có bao nhiều người vô tội nữa bị hắn ta hãm hại. "
" Hắn thực là đáng giận đến cực điểm …" Đối với sự hận thù bấy lâu vẫn đè nặng trong lòng, nàng không dám chống trả, vì tiểu đệ. Không nghĩ trên đời này còn nhiều người bị Đường Hoàng hại như vậy. " Nhưng là tôi có thể giúp gì được cho ông ? "
" Sở dĩ Đường Hoàng có thể hoành hành ngang ngược bấy lâu nay cũng bởi hắn đã xây dựng được một hệ thống công ty, xí nghiệp lớn, làm ăn cực kì phát đạt. Nếu có thể lấy được những tài liệu cơ mật của công ty hắn thì chuyện chúng ta lật đổ Đường Hoàng sẽ dễ như trở bàn tay. "
" Ông muốn tôi trộm tư liệu của Đường Hoàng ? Không được đâu, tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh nho nhỏ, sao có thể trộm được những thông tin cơ mật kia ? "
" Đơn giản thôi, cô hãy trở thành nữ nhân của hắn! "
" Không thể được ! " Nàng hoảng sợ lắc đầu.
" Chỉ có làm nữ nhân của hắn mới có cơ hội lật đổ hắn. "
" Tôi không làm được. "
" Cô làm được. Bởi vì hắn trong lòng chỉ nghĩ đến cô. Hãy nhớ lại xem phụ thân của cô đã phải qua đời một cách ấm ức như thế nào. Ông ấy vất vả cả một đời làm lụng vất vả, kết quả thì sao ? "
" Chính vì vậy nên ta càng không thể gả cho Đường Hoàng. "
" Gả cho hắn chỉ là kế tạm thời. Nếu cô cứ chỉ là một nữ công nhỏ bé như bây giờ thì căn bản là sẽ không bao giờ có thể tiếp cận được hắn. Chỉ có làm người của hắn, cô mới có cơ hội đánh cắp tư liệu mật của công ty hắn ta. Ta tuy biết làm như vậy là thiệt thòi cùng uỷ khuyất cho cô, nhưng đây là cách duy nhất để đánh bại hắn. Hy vọng cô có thể suy nghĩ thêm về vấn đề này. Nếu thay đổi suy nghĩ, hãy liên lạc với ta. Đây là danh thiếp của ta. Chuyện hôm nay tốt nhất đừng để người ngoài biết được, đối với cả ta và cô đều có lợi."
Người đàn ông đó nói xong liền lên xe rời đi. Y Nhu ngẩn người nhìn tấm danh thiếp trong tay. Mọi chuyện vừa rồi xảy ra hết sức đột ngột. Những lời ông ta nói khiến nàng không thể bình tĩnh được.
Đem danh thiếp hảo hảo cất đi mới phát hiện trời đã khá khuya rồi. Nhiệt độ không khí cũng theo đó mà trở nên lạnh lẽo hơn. Nàng chà nhẹ hai bàn tay lạnh băng với nhau, thở dài, rảo bước vội trở về.
“ Y Nhu ! Bạn đi đâu về vậy ? Làm mình lo chết đi được. ” Tiểu Diệp quan tâm hỏi.
“ Không có gì, mình chỉ đi dạo loanh quanh đây thôi. ”
“ Đã ăn gì chưa ? Mình nghĩ cậu chưa ăn nên mua bánh bao rồi đó. Đang hấp trong nồi ý, cậu lấy ra mà ăn cho nóng. ”
“ Cảm ơn cậu, nhưng mình không ăn đâu. Hôm nay mình thấy trong người hơi mệt nên đi ngủ trước. Chúc cậu ngủ ngon. ”
“Ừm, ngủ ngon. ”
Có lẽ là do trúng gió nên đầu nàng có điểm ẩn ẩn đau. Trùm kín chăn, chui vào bên trong, Y Nhu hồi tưởng về lời nói của người đàn ông kia. Nàng hiểu được nếu muốn báo thù cho phụ thân, bằng năng lực của bản thân e rằng cả đời cũng không thể trả được mối thù này. Nếu có thể mượn tay người kia …
Không … không được …Nghĩ đến việc gả cho Đường Hoàng tâm nàng lại một trận một trận gào thét. Muốn đoạt cơ mật của công ty thì phải tiếp cận được Đường Hoàng, mà cách tốt nhất để tiếp cận Đường Hoàng chính là gả cho anh … Nhưng là nàng thật sự không thể làm được.
-..-..-..-..-
[ Văn phòng của Đường Hoàng ]
Cốc … cốc … cốc …
“ Vào đi. ”
“Đường tiên sinh ! ” Tiểu Diệp cung kính cúi đầu chào.
“ Có chuyện gì sao ? ”
“Đối thủ một mất một còn của chúng ta, lão bản xí nghiệp Nhật Dương mới hôm qua đã tìm gặp Y Nhu tiểu thư. ”
“ Họ nói những chuyện gì ? ”
“ Theo như tôi quan sát được, hình như họ muốn lợi dụng Y Nhu tiểu thư để gây khó dễ cho ngài. ”
“ Vậy ư . ” Anh mặt không chút biểu tình, hỏi tiếp : “ Vậy cô ấy trả lời sao ? ” Đây mới chính là điều mà anh thầm quan tâm.
“ Hình như là tiểu thư đã đồng ý rồi. ”
Sớm biết rõ câu trả lời, nhưng là lòng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng nghe xong câu nói kia, tâm lại trào lên một cỗ ưu thương.
“ Ngài có muốn tôi ra tay giải quyết chuyện này không ? ”
“ Trước mắt cứ án binh bất động xem tình hình như thế nào đã. Cô hãy cứ lo bảo vệ Y Nhu cho tốt là được rồi, những chuyện này ta ắt sẽ có sự sắp xếp hợp lí. ”
“ Dạ, lão bản. ” Nói xong nàng quay đầu định bước đi, lại bị anh một câu gọi quay trở lại.
“ Tiểu Diệp. ”
“ Dạ. ” Nàng một lần nữa quay đầu lại, cẩn trọng nghe cấp trên phân phó.
“ Cô làm rất tốt. ”
“ Cảm ơn Đường tiên sinh đã khen ngợi. ”
Lúc sau nàng rời đi, kết quả vừa bước ra khỏi phòng liền thấy một dáng hình cao gầy thong thả bước đến. Hai người ánh mắt sắc bén âm thầm giao nhau.
“Đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như xưa. ”
“ Anh cũng vậy, dẫu có trăm năm không gặp cái biểu tình cứng nhắc trên khuôn mặt này vẫn là ngàn năm không đổi đi. ”
“ Quá khen. ” Chưa bao giờ thực sự chấp nhặt những lời nói châm chọc của tiểu nữ nhân kia, Thạch Đồng mắt nâu tinh xảo, nhanh nhẹn đánh giá nữ nhân trước mắt từ đầu đến chân. Bộ đồng phục lao công bạc màu, mái tóc búi cao cùng với chiếc tạp dề của lao công mang trên người, xét về tổng thể mà nói, hết sức quê mùa, trông nàng không khác nào một cô nông dân lần đầu ra thành phố kiếm việc. Cùng với vẻ mĩ lệ, sự giỏi giang khi trước, hoàn toàn bất đồng.
“ Có vấn đề gì sao ? ” Tiểu Diệp nhướn mi trừng trừng nhìn anh.
“ Có thể tưởng tượng được dáng vẻ sau này, khi cô đã lấy chồng, cùng bộ dáng bây giờ chắc cũng không quá khác biệt, rất cá tính. ”
“ Thật xin lỗi, ngài thật mau quên, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, vậy nên sẽ không bao giờ có cái bộ dáng này về sau. ”
“ Nga. Cô vẫn chưa thay đổi chủ kiến sao, thật đáng tiếc. ”
“ Không có gì to tát để ngài đây phải nhọc công thương tiếc. ”
Lúc này đột nhiên có một nhóm nữ nhân viên từ phòng bên đi ra, hai người lập tức trở lại dáng vẻ nữ lao công cùng quản lí cấp cao ban đầu. Nhóm nữ nhân vừa trông thấy Thạch Đồng thì tâm tình phấn khích, trái tim thiếu nữ tựa như những chú nai con chạy loạn trong lồng ngực, nhất tề tiến tới mượn việc hỏi han công việc, tìm cớ tiếp cận soái ca.
Tiểu Diệp khinh thường nhìn thoáng qua tình cảnh trước mắt. Vốn biết người này lúc thường cũng rất được nữ nhân hoan nghênh, chỉ là nàng không nghĩ, nữ nhân bình thường lại thích ái mộ cái loại nam nhân tâm cơ thâm trầm như hắn.
Nàng tranh thủ nhiều người ở đó, nghiêng người tính rời đi.
“ Chờ đã ! ” Thạch Đồng ánh mắt sắc bén chợt lóe, đem nàng một phen gọi lại.
Tiểu Diệp chậm rãi quay đầu, tặng anh một nụ cười cứng ngắc, cung kính hỏi : “ Thạch tiên sinh, ngài còn điều gì cần phân phó sao ? ” Tên này muốn giở trò gì đây ?
Anh phá lệ nở ra một nụ cười trước nay hiếm gặp, nói : “ Tiện có cô ở đây, trong phòng ta có một bọc rác, phiền cô mang ra ngoài vứt hộ. ”
“ Dạ, vâng. ” Con mẹ nó, hắn thực sự rất cơ hội mà ! Cái tên thừa nước đục thả câu nhà ngươi, hãy đợi đấy ! Nàng phẫn nộ rời đi.
Chờ nàng rời đi hẳn, Thạch Đồng thoáng chốc khôi phục lại vẻ nghiêm nghị ban đầu, chỉ thấy đám nữ nhân trước mắt biểu tình si ngốc, nhìn chăm chăm mình.
“ Còn có vấn đề gì sao ? ”
“ Dạ … Không … Hết rồi ạ. ”
Thạch Đồng mặt không đổi sắc xoay người rời đi, để lại đằng sau đám nữ nhân si ngốc nhìn theo. Lát sau, như sực tỉnh lại, họ túm tụm lại với nhau nhỏ giọng đàm luận.
“ Mới rồi có phải là sự thật chăng !!! ”
“ Là thật mà. Lần đầu tiên … lần đầu tiên đó. ” Nữ nhân Giáp kích động nói.
Nữ nhân ất kích động không kém bổ sung: “Đúng rồi, đây là lần đầu tiên ta trông thấy Thạch tiên sinh cười đó, vẫn tưởng anh ấy là người lãnh đạm, không bao giờ biết nở nụ cười nữa cơ. ”
“ Hảo mê người a ~ ” Nữ nhân Bính một biểu cảm si mê, mắt long lanh hồi tưởng lại một bộ dáng vừa rồi, bồi thêm một câu : “ Thực muốn làm nữ nhân của anh ấy !!! ”
Nữ nhân Ất biểu tình hết sức bi ai nói: “ Đừng có nằm mơ nữa. Anh ấy là ai chứ ? Sao có thể để mắt đến dạng nữ nhân bình thường như chúng ta. ”
Nữ nhân Giáp đồng tình thở dài, nói : “ Thực không biết anh ấy thích dạng nữ nhân như thế nào ~ ”
-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-..-
Cầm bọc rác đem ra ngoài vứt xong, Tiểu Diệp một bộ dáng tức giận hầm hầm trở về, trong bụng không ngừng mắng chửi ai kia.
Chính là ôm một bụng tức giận như vậy nên nàng không phát hiện ra, ở xa xa kia, trên tầng lầu, Thạch Đồng một thân bất động, dựa vào cửa sổ ngắm nhìn nàng. Miệng anh khẽ nhếch lên hiển lộ một ý cười thâm sâu, e là, người không qua được mỹ nhân quan, chính là anh.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Y Nhu, nàng lo lắng hỏi : “ Cậu thấy trong người không khỏe sao ? ”
“ Mình không sao. ” Y Nhu cảm thấy đầu ẩn ẩn đau. Tối qua một phen khó ngủ càng khiến cho cơn đau đầu càng thêm nghiêm trọng.
Hiện nội tâm của nàng vẫn không ngừng giao chiến, một bên thì muốn trả thù Đường Hoàng, một bên lại không thể tiếp thu chuyện gả cho anh.
Chỉ có trộm tư liệu bí mật kinh doanh mới có thể phá hủy Đường Hoàng, làm cho anh ta nếm thử mùi vị mất đi tất cả là như thế nào. Nếu có thể trả thù Đường Hoàng, nàng liền khôi phục lại được tự do, từ nay về sau vĩnh viễn thoát khỏi lòng bàn tay anh ta. Đó là cơ hội duy nhất mà nếu bỏ qua, chỉ e nàng cả đời cũng không bao giờ có lại, cũng vĩnh viễn không trả được thù. Đồng ý gả cho anh ta, nàng liền có cơ hội chiến thắng. Lòng nàng lúc này tràn ngập sự mâu thuẫn cùng bất an.
…
Dạo gần đây Chu mẹ phi thường khó tính, kiểm tra gắt gao hơn trước. Từ sau lần bị Y Nhu dọa cho sợ hãi kia, bà thường nghĩ nữ hài kia càng ngày càng không đem bà để vào mắt. Tính tình quật cường kia thật khác xa với bộ dáng khúm núm, dè dặt của quá khứ. Hôm nay bà quyết tâm tìm cơ hội giáo huấn nàng một trận.
Y Nhu vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng, không để ý thấy Chu mẹ đang gắt gao nhìn chăm chăm mình.
Suy nghĩ miên man cùng cơn đau như búa bổ khiến nàng cảm thấy vô cùng đau đớn. Y Nhu không chút nghĩ ngợi hướng tường bên đập đầu tới, hy vọng có thể giảm bớt sự đau đớn, cùng đem bản thân thanh tỉnh lại.
Sau khi đập vài cái vào tường, nàng thấy tình hình có vẻ tốt lên đôi chút. Lát sau quay đầu lại mới để ý Chu mẹ đang ngốc lăng trừng trừng nhìn nàng.
“ Chu mẹ, có chuyện gì muốn phân phó sao ? ”
“ Không … Không có gì. ” Chu mẹ nhanh chóng xoay người rời đi, trong đầu thầm nghĩ, nữ hài này điên rồi sao ? Cư nhiên lại đem đầu đập vào vách tường, xem ra nàng đang rất kích động, lúc này không cần đi chọc tức nàng, nếu không hậu quả là gì, ai mà biết được chứ. Nghĩ đến đây những lời trách cứ trong miệng liền bị nuốt trở lại.
Đợi chút, chẳng lẽ đây là chiêu bài mới của cô ta, này là cố ý dọa bà để bà phải thoái lui ?
Chu mẹ càng nghĩ càng thấy không phải, lẽ nào bà lại bị một nữ hài dễ dàng dọa cho sợ hãi hay sao. Bà thế nhưng cũng là người có thâm niên làm quản sự lâu nhất trong công ty, nếu ngay cả một người trẻ tuổi như vậy cũng không dạy dỗ được, những người khác làm sao có thể nghe theo sự phân phó của bà nữa. Lần này bất luận thế nào, bà nhất định cũng phải cho nàng một đòn phủ đầu trước.
Bà hướng về Y Nhu, bất chấp tất cả mắng té tát : “ Y Nhu ! Tốc độ làm việc của cô chậm quá đấy. Một chút khí lực cũng không có. ”
Y Nhu im lặng kéo lê thân mình lau lau cửa gỗ, trong đầu bị một cỗ đau đớn liên tục dày vò thành ra không nghe được lời của Chu mẹ.
Thấy nàng không phản ứng gì, Chu mẹ lại nghĩ nàng là đang coi thường lời nói của bà.
“ Uy ! Cô có nghe thấy ta nói gì không đấy ! ” Chu mẹ không khách khí vỗ bả vai nàng một cái.
Mọi người đều bị hành vi ra uy của Chu mẹ lôi kéo sự chú ý, bất quá, bàn tay mới vỗ xuống bả vai một cái, chỉ thấy Y Nhu liền ngã xuống, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Lần này Chu mẹ thực sự bị một phen hoảng sợ, vội ngồi sụp xuống lay lay thân mình Y Nhu.
“ Y Nhu ! Cô đừng làm ta sợ. Ta sai rồi, cô hãy mau tỉnh lại đi. ”
Bất luận Chu mẹ có gọi khản cổ họng nàng cũng không tỉnh lại. Sắc mặt nàng trắng bệch, trán thì lấm tấm mồ hôi.
Chuyện này rất nhanh rơi vào tai của Đường Hoàng.
Trong cuộc đời này, anh lần đầu trong văn phòng bất chấp hình tượng mà chạy như bay khỏi văn phòng, mọi nhân viên xung quanh đều ngạc nhiên, họ lần đầu tiên thấy ông chủ của họ kích động như vậy.
Y Nhu sốt đến 40 o thế nhưng bà còn để nàng tiếp tục làm việc. Chu mẹ một phen nước mắt nước mũi tèm lem. Bà là người vô tội, chuyện này hoàn toàn không có chút liên quan đến bà nha ! Nữ hài kia trong người thấy không khỏe cũng không thấy nàng nói qua với bà, bà sao biết được nên mới vỗ nhẹ một cái bả vai nàng. Không nghĩ nàng sẽ cứ như vậy mà lăn ra bất tỉnh, thật là xui xẻo mà.
Thạch Đồng một bên xem xét sự tình, anh là người hiểu rất rõ tính cách của lão bản, chỉ sợ nhất thời kích động mà đưa ra quyết định xử phạt vậy nên anh an bài cho Chu mẹ trở về nghỉ ngơi 3 – 4 ngày, sau đó quay trở lại công ty tiếp tục làm việc.
Trong khi bác sĩ đang tiêm cho nàng một mũi, Đường Hoàng đã đến bệnh viện, ngồi một bên giường nắm chặt tay nàng. Nhìn khuôn mặt gầy gò, nhợt nhạt đang chìm trong hôn mê kia, anh thật sự thương tâm. Khi nghe tin nàng ngất xỉu, anh trong lòng một phen hoảng hốt, lòng nóng như bị lửa thiêu vội vàng chạy ngay đến đây. Anh chưa bao giờ mất kiềm chế cùng thất thố như thế này bao giờ.
Y Nhu dần dần hạ sốt, thần trí cũng theo đó mà từ từ thanh tỉnh lại, mi mắt giật giật, chậm rãi mở mắt. Không nghĩ đến hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại là gương mặt của Đường Hoàng, nhìn xuống thấp hơn lại thấy tay nàng đang bị tay anh nắm chặt.
“ Đừng có đụng vào người tôi. ” Thân thể của nàng vẫn còn rất hư nhược, một lời phun ra hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào.
Đường Hoàng sắc mặt mới rồi còn vô cùng lo lắng chợt trầm xuống. Nàng vẫn ngoan cường như vậy, mặc dù bệnh đến như thế, vẫn là muốn cùng anh đôi co. Anh cắn răng lạnh nhạt nói :
“ Cô đem sức khỏe bản thân phá hư như vậy, lấy gì trả tiền cho ta ? ”
“ Ngươi không phải là người, ngươi là ác quỷ. ”
Anh cười lạnh : “ Đã bệnh thành ra như thế này, lấy gì để đấu với ta đây ? ”
“ Ngươi cứ chờ coi. ”
“ Đợi cô khỏe lại đã rồi tính sau. ” Anh quay người rời đi, nàng đã yếu như vậy, anh cũng không muốn cùng nàng đấu võ mồm hơn nữa vừa rồi cũng chỉ khích tướng một chút, để nàng có tinh thần hơn thôi, chứ như bây giờ, trông nàng tiều tụy đi nhiều.
Anh bất lực đập mạnh tay lên vách tường. Đầu khớp tay đã có điểm chảy máu, nhưng là nỗi đau thể xác này có thấm gì với nỗi đau trong lòng anh lúc này.
Nghỉ ngơi cả một ngày, Y Nhu cảm thấy trong người cũng dần đỡ hơn. Đường Hoàng đã mời một vị y tá riêng đặc biệt tới chiếu cố nàng.
Y Nhu về sau mới biết nguyên lai bản thân sốt cao, đến 40 o , sốt đến chút nữa là mất cả mạng, thế mà bản thân vẫn không hay biết, lại còn té xíu ở công ty, trước mặt bao nhiêu người nữa, hảo mất mặt a
~
Nàng thầm mắng bản thân mình yếu đuối, nhu nhược, vô dụng, có chút bệnh nho nhỏ thôi cũng để đến mức suýt mất mạng.
Có lẽ là vừa mới đỡ hơn được chút ít nên nàng cảm thấy trong người có chút vô lực.
“ Cô cảm thấy sao rồi ? ” Y tá hỏi.
“ Toàn thân vô lực. ”
“ Đó là lẽ đương nhiên, chỉ cẩn hảo hảo nghỉ ngơi, tẩm bổ điều độ là sẽ mau chóng khỏe lại thôi. Cô thật hạnh phúc, Đường tiên sinh cả đêm qua vì trông nom cô mà đã ngồi bên giường suốt cả đêm. ”