Lung Văn Song Bức Ngọc

“Đi về phía Đông?” Bàn Tử tiếp nhận la bàn ở trong tay tôi, hoài nghi quan sát tôi vài lần, “Vì sao?”

Bởi vì cảm thấy từ trường mà Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính phát ra thực quá kỳ dị cho nên hiện tại tôi chỉ dám vo ve bên cạnh Bàn Tử, chỉ cho gã ta cái nơi mà Long Phúc Vũ đã nói cho tôi lúc trước.

“Ách!” Nghe được câu hỏi của Bàn Tử, tôi nhất thời cứng họng. Nếu thành thật khai báo, chắc chắn tên Bàn Tử này sẽ cho rằng tôi bị điên. Hơn nữa, tôi cá là sau khi gã ta biết được chân tướng, cũng chắc chắn sẽ không chịu đi về hướng Đông đâu.

Vừa hay, đúng lúc này A Qua chạy tới bên cạnh tôi, nói, “Kỳ thực, nửa khối ngọc kia ông tôi lấy được từ căn phòng nhỏ ở phía Tây, căn cứ vào điểm này thì nửa miếng ngọc còn lại tám phần chính là gian phòng phía Đông rồi.”

Bàn Tử thấy có lý, liền đi tới nói chuyện với Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình nghe xong, thực sự dừng bước, quay lại, hỏi A Qua, “Chuyện Khô Quy Tử lấy được miếng ngọc kia ở gian phòng phía Tây có bao nhiêu người biết đến?”

“Ách!” Có lẽ là không nghĩ tới Muộn Du Bình sẽ hỏi vấn đề này cho nên A Qua nhất thời nghẹn họng, “Cái này… cũng không phải là chuyện gì bí mật. Những người cùng hạ đấu lần trước đều biết…”

“Lần trước các nhóm người hạ đấu với các cậu, có người của lão K không?” Hắc Nhãn Kính từ phía sau cũng đột nhiên bước tới, hỏi một câu như thế.

Tôi ngẩn ra, thật đúng là chưa hề nghĩ tới chuyện này. Thời điểm chúng tôi bò lên vách tường trong hành lang lúc trước, lão K từng lên tiếng nói chuyện, chắc chắn A Qua có thể nhận ra. Vấn đề này vừa được khởi xướng, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cậu nhóc.

“Tôi đã bảo là kỳ quái rồi mà!” Bàn Tử nhìn vào A Qua, nói, “Tại sao đám người kia vừa gặp chúng ta đã không chút do dự mà động thủ, chẳng lẽ bọn chúng có quen biết ai đó trong số chúng ta?”

Sắc mặt của A Qua rất xấu, một lúc lâu sau mới thở dài, nói, “Lần trước, người vạch ra kế hoạch hạ cái đấu này chính là người mà bọn chúng gọi là ‘ông chủ’. Người này họ Hoàng.”

Hóa ra lúc ấy sau khi A Qua nắm được tin tức về Lung văn song bức ngọc liền đi rêu rao khắp nơi, cho nên bọn người của ông chủ Hoàng mới tìm đến nó, đề nghị hợp tác cùng nhau đổ đấu.

Ông chủ Hoàng kia là người Quảng Đông, tuổi tác cũng không lớn, mới ngoài ba mươi, bề ngoài kinh doanh lâm sản hợp pháp, nhưng bên trong âm thầm buôn bán cái gì thì ai mà biết được.

Lão K là do ông chủ Hoàng mời tới, không có lai lịch cũng không có thông tin chi tiết liên quan, chỉ biết là một nhân vật phi thường lợi hại.

Lần ấy, Khô Quy Tử đã nhắc nhở bọn A Qua phải đặc biệt đề phòng người này, thế nhưng sau khi xuống đấu hai bên cũng không có xung đột gì lớn cả. Chẳng qua không ngờ sau khi trở về, Khô Quy Tử lại đột ngột trở mặt, nói không hạ đấu nữa, đã thế còn thó luôn miếng ngọc nọ giấu đi làm của riêng.

Sau khi nghe A Qua kể lại, mấy người chúng tôi đều ngơ nhác nhìn nhau, đặc biệt là tôi, lúc này đã toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tôi thầm nghĩ, Khô Quy Tử một đời oai hùng kia nói không chừng chính là bị lão K không rõ lai lịch nọ xuống tay hạ sát cũng nên… Nếu như thế, đối phương quả thực là những kẻ không thể xem thường.

“Cái chết của ông cụ nhà chú mày, tám chín phần là do bọn người đó gây ra.” Bàn Tử cau mày, hiếm khi thấy gã lại nghiêm túc như thế.

“Mẹ nó, ông cũng thật là… Chuyện gì cũng muốn một mình gánh vác, chẳng chịu thương lượng với ai!”

Nghe bọn họ nói chuyện, tôi lại bất giác nhớ tới bộ dạng của Khô Quy Tử ở trong giấc mơ kia. Khuôn mặt đầm đìa máu tươi của lão ở trong mơ còn để lại ấn tượng sâu sắc với tôi hơn cả hình ảnh ngoài thực tế. Ông già ấy rốt cuộc là nghĩ cái gì? Có lẽ, khi ông ta bán miếng ngọc này cho tôi, có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện tôi lại quen biết đám người Bàn Tử.

Mà ngày ấy ở trong khách sạn, Hắc Nhãn Kính cũng từng vỗ mạnh vào vai tôi, nói, ‘Tiểu Ngô vẫn là người hữu duyên’. Bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự cảm thấy những chuyện này rất có hương vị của cái gọi là ‘số mệnh’. Tay tôi lại bất giác vỗ nhẹ lên miếng ngọc đang đeo trên cổ, thầm nghĩ, có lẽ tôi và nó thực sự là hữu duyên đi.

Động tác này của tôi nhất thời khiến cho tất cả mọi người xung quanh sửng sốt. Bàn Tử không nói gì, chỉ đột ngột quay sang nhìn Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính, còn A Qua thì lại quay sang nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Hắc Nhãn Kính nhún vai, nói, “Hiện tại hẳn là không có chuyện gì đâu, tôi sợ nếu nhất quyết muốn cướp, không chừng cậu ta sẽ trực tiếp rút đao cắt cổ mất.”

Tôi sửng sốt. Tất nhiên tôi biết anh ta đang nói về mình, vì thế nội tâm âm thầm kêu oan hết mức, nhưng chợt nhớ đến hình ảnh mình không khống chế được mà rơi xuống vách đá lúc trước nên chỉ đành câm nín.

Muộn Du Bình nhíu mày nhìn về phía cuối hành lang, có vẻ như tâm tình đang cực kỳ khó chịu… phỏng chừng lại đang chê tôi vướng víu tay chân nữa rồi. Mẹ nó! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, miếng ngọc này thực sự là tà vật, mặc dù bản thân tôi cũng cảm thấy nó có điểm kỳ quái, thế nhưng lại không làm cách nào mà gỡ nó xuống được.

“Lão K và ông chủ Hoàng mà các người vừa nói tới không có mặt trong đoàn người chúng ta vừa chạm trán ban nãy.” Muộn Du Bình bất thình lình lên tiếng.

A Qua và Bàn Tử bốn mắt nhìn nhau một chút, sau đó gật đầu.

“Hơn nữa bọn họ cũng biết Khô Quy Tử lấy được nửa miếng Lung văn song bức ngọc ở gian mộ thất phía Tây.” Thanh âm của Muộn Du Bình trở nên rất trầm thấp.

Tôi lập tức hiểu ra, nếu ông chủ Hoàng và lão K kia không có mặt ở trong đội ngũ, vậy thì khẳng định bọn họ có một nguyên nhân đặc biệt nào đó buộc phải rời đi. Mà nguyên nhân này, rất có khả năng chính là đi tới gian mộ thất phía Đông để tìm nửa miếng ngọc còn lại. Vì thế, nếu như hiện tại chúng tôi đi về phía Đông, chắc chắn sẽ phải đụng độ bọn họ.

Bàn Tử gật gù, “Bọn chúng lợi hại, chúng ta cũng không phải mấy cây đèn cạn dầu. Đến lúc chạm trán, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật thôi, nhân tiện cũng thanh toán oán thù cho ông cụ nhà thằng nhóc kia một thể!”

Trong lòng tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Nhớ tới lúc trước khi Long Phúc Vũ nói cho tôi biết vị trí của mảnh ngọc còn lại, nụ cười trên môi anh ta thực sự âm lãnh, tựa hồ như đang ám chỉ một điều gì đó vậy… Tôi lắc đầu, hy vọng chỉ là mình quá nhạy cảm mà thôi.

Thế nhưng sự việc phát sinh ngay sau đó đã khiến cho tôi khóc không ra nước mắt. Ngô Tà tôi sống bao nhiêu năm như vậy… thế mà cũng chưa từng chán ghét bản thân mình như thế này đâu! Con mẹ nó, tôi… cư nhiên lại… phát sốt!

Có lẽ là lúc rơi xuống nước đã ngâm mình quá lâu dẫn đến nhiễm lạnh, sau đó cũng không hề cởi bỏ quần áo, cứ thế vừa mặc một đống đồ đông dày cộp ướt sũng vừa hong khô, lại thêm đủ loại vết thương lớn nhỏ trên người, chung quy là cảm sốt nhiễm trùng rồi.

Dưới tình trạng thần kinh căng thẳng lúc trước thì cũng không sao, thế nhưng vừa ngủ qua một giấc cơ thể liền trở nên yếu ớt hơn nhiều, kéo theo một loạt phản ứng dây truyền rất không tốt nảy sinh.

Đầu óc tôi phát hỏa tỷ lệ thuận với thân nhiệt đang không ngừng tăng cao, thầm trách bản thân quá mức vô dụng. Tôi bảo bọn họ cứ đi trước, chờ tôi hạ sốt sẽ tự đi ra ngoài, cũng không dễ dàng mà chết như vậy được.

A Qua gật đầu một cái thật mạnh, nhưng ngay lập tức nó bị Bàn Tử vung tay đập cho cụp đầu xuống hẳn luôn.

Hắc Nhãn Kính thì vẫn duy trì phong thái ôn nhu điềm đạm, nhanh chóng lấy lò sưởi mi ni ra, vừa đốt lửa vừa nói đặc biệt thích lười biếng bỏ việc khi đang ở dưới đấu. Anh ta nói, thanh niên trai tráng thân thể rất khỏe mạnh, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ hạ sốt ngay, sau đó vô cùng nhiệt tình giúp tôi lấy cái túi ngủ ở trong ba lô ra, còn tặng kèm một nụ cười phi thường dâm đãng.

Tôi nhanh chóng chui vào trong túi ngủ, chùm kín tận đầu. Từ sau khi bị bọn họ phát hiện rằng tôi bị sốt, tôi vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Muộn Du Bình. Bởi vì, tôi thực sự sợ anh ta sẽ lạnh lùng mà dùng một câu, ‘Cậu có thể thực sự biến đi được rồi’ để làm cho tôi nghẹn chết.

Cũng may, anh ta không hề nói năng gì, tất nhiên cũng không thèm để ý đến tôi, chỉ đơn giản đi tới một góc mà ngồi xuống. Tôi nằm trong túi ngủ len lén nhìn về phía Muộn Du Bình, ánh lửa lập lòe hắt lên giương mặt anh ta dường như hiện lên một tia lo lắng bất định nào đó.

Tôi từ từ nhắm mắt mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tác dụng của thuốc khiến cho cơ thể tôi không ngừng đổ mồ hôi, nóng đến mức cục cựa liên hồi ở trong túi ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy có người đang giúp tôi lau mồ hôi, động tác của người nọ rất nhẹ nhàng, tựa hồ sợ làm tôi thức giấc.

Tôi lẩm nhẩm, “Hắc Nhãn Kính anh thực sự là người tốt…” Thoáng chốc bàn tay người nọ cứng đờ, không tiếp tục động tác nữa, còn tôi trở mình tiếp tục ngủ say sưa.

Giữa mê man tôi đột nhiên nhìn thấy Muộn Du Bình đang đứng bên cạnh mình, cúi người giúp tôi chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch vì ngủ mê. Trong lòng tôi khẽ động, chăm chú theo dõi từng động tác của anh ta.

Người nọ hình như chú ý thấy tôi đã tỉnh, liền ngẩng đầu lên, cười hỏi, “Thức dậy rồi?”

Tôi ngơ ngác nhìn đối phương, thì ra Muộn Du Bình này cũng có thể xuất ra một nụ cười như vậy… thực rất hợp với anh ta.

Thấy tôi không có phản ứng, anh ta chỉ cười không nói một lời nào, vươn tay sờ lên trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. Thân nhiệt của anh ta vốn dĩ đã thấp hơn so với người thường, cho nên xúc cảm lành lạnh này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Còn cảm thấy khó chịu nữa không?”

Tôi giống như trúng tà, cứ thế mà ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh ta, không đáp.

Muộn Du Bình sửng sốt hồi lâu, lại khẽ thở dài một hơi. Hơi thở đầy vẻ than thở kia khiến cho tôi toàn thân phát lạnh. Anh ta cũng không tiếp tục chạm vào tôi nữa, trực tiếp rụt tay về, nói, “Còn vì những lời tôi nói lúc trước mà tức giận sao? Thật xin lỗi, kỳ thực, tôi không có ý đó…”

Ngay sau đó, tôi âm thầm cả kinh, vội vàng thò tay ra khỏi túi ngủ, nhanh chóng chộp lại bàn tay đang trên đường rụt về của người kia.

“Tôi không tức giận.” Tôi vội vàng nói, thanh âm nghe qua lí nhí như tiếng muỗi kêu.

Tay anh ta thoáng khựng lại giữa không trung, không tiếp tục thu về nữa.

“Anh nói không sai,” tôi tiếp tục thì thào, “Tôi biết tôi thực sự làm vướng tay vướng chân mọi người… Không có khả năng cũng không có thể lực, luôn kiếm thêm rắc rối về cho mọi người… thế nhưng, tôi cũng không biết vì sao, lại cứ muốn đi theo… tôi…”

Bàn tay của Muộn Du Bình bất chợt vươn tới, chặn môi tôi, “Đừng nói nữa.”

Tôi ngoan ngoãn im bặt, lặng lẽ nhìn anh ta. Đốm lửa ở trong lò đã trở nên rất nhỏ, mọi người xung quanh hình như đã chợp mắt nghỉ ngơi, không gian lặng im không hề có tiếng động. Đôi mắt của Muộn Du Bình trong bóng tối tựa hồ sáng lóe lên… rất giống đôi mắt của một loại động vật săn đêm nào đó. Anh ta vẫn không nhúc nhích, chằm chằm nhìn tôi. Mà tôi, dưới ánh nhìn chuyên chú nọ, dần dần cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Ngay khi tôi nhịn không nổi nữa, định lên tiếng bảo người nọ buông tay thì anh ta đột nhiên áp sát lại gần, khẽ khàng đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước…

Tôi phát ngốc một hồi, sau đó hai má bất chợt nóng lên, “Anh…”

“Tôi thực sự rất lo lắng.” Giữa đêm tối, thanh âm của Muộn Du Bình mang theo một loại xúc động nghẹn ngào, “Những lúc cậu ở bên cạnh tôi, chung quy tôi đều cảm thấy lo lắng, bởi vì tôi không có đủ tự tin… có thể bảo vệ cậu được chu toàn.”

Tôi trừng lớn con mắt nhìn vào anh ta.

“Ngô Tà… Tôi không muốn để cậu gặp phải nguy hiểm.” Cảm giác nghẹn ngào dần dần biến mất, thay vào đó là một thứ thanh âm đặc biệt ôn nhu, “Mỗi lần cậu bị thương, tôi đều tự trách bản thân mình. Tôi muốn càng ngày càng mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ để có thể bảo vệ tất cả những người quan trọng trong lòng mình…”

Tôi hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể để mặc bàn tay của anh ta nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt mình.

“Ngô Tà… Tôi…”

Trái tim tôi đập với tần suất vô cùng mãnh liệt, trên mặt nóng đến mức có thể rán chín một quả trứng gà. A a a a a a a – Anh ta muốn thổ lộ, muốn thổ lộ, muốn thổ lộ!!

Chẳng lẽ là tôi đang nằm mơ sao?

Tôi kịch liệt ho khan một trận, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Xung quanh tối đen như mực mà lặng ngắt như tờ, chỉ có lò lửa ở một bên liên tục phát ra những thanh âm ‘lách tách’ rất ngắn…

Mẹ nó! Quả nhiên là nằm mơ. A a a a a… Đã như vậy thì để cho anh ta nói nốt một câu ‘tôi thích cậu’ hoặc là ‘tôi yêu cậu’ đi đã rồi hãy tỉnh dậy chứ!

Tôi cựa quậy trở mình, định chui ra khỏi túi ngủ. Đột nhiên có một bàn tay vươn tới, ấn tôi trở lại chỗ cũ. Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên. Người nọ thế mà lại là Muộn Du Bình. Anh ta thực sự ngồi bên cạnh tôi, hơn nữa vẫn còn đang thức, có nghĩa là từ nãy đến giờ, anh ấy vẫn luôn chăm sóc cho tôi.

“Lửa sắp tắt rồi, bên ngoài nhiệt độ rất thấp, đừng ngồi dậy.” Muộn Du Bình lên tiếng, thanh âm vẫn lạnh lẽo giống hệt trước đây.

Nhưng hiện tại trái tim tôi lại điên cuồng nhảy múa, bầu không khí ái muội ở trong mộng vừa rồi đã bị tôi kéo vào trong hiện thực mất rồi.

“Anh vẫn luôn trông nom tôi sao…” Tôi khẽ hỏi một câu như vậy.

Muộn Du Bình im lặng hồi lâu, sau đó ‘ừ’ một tiếng.

Lập tức tôi có loại cảm giác cõi lòng nở hoa, chẳng lẽ giấc mơ ban nãy chính là điềm báo của tương lai sao?

“Cảm ơn…” Tôi nhỏ giọng nói, thế nhưng lại cảm thấy yết hầu có chút khàn khàn. Muộn Du Bình tỉ mỉ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi chỉ vừa hắng giọng một cái, anh ta đã xoay người lấy bình nước tới rồi, hơn nữa nước bên trong vẫn còn ấm.

Chất lỏng ấm áp tràn xuống thực quản, thân nhiệt của tôi cũng theo đó mà dần dần tăng lên. Ngay lúc tôi còn đang sững sờ ngây ngốc thì Muộn Du Bình lại vươn tay giúp tôi kiểm tra nhiệt độ. Tất cả những cảnh này đều rất giống trong giấc mơ kia. Vì vậy mà tôi loáng thoáng run rẩy.

“Hạ sốt rồi.” Muộn Du Bình nhẹ giọng nói, “Ngủ thêm một lúc nữa là được.”

Nói xong, anh ta cầm bình nước xoay người định rời đi. Tôi bất chợt cảm thấy nôn nóng, lập tức vươn tay kéo anh ta lại.

Muộn Du Bình dường như khựng lại một chút, sau đó chậm rãi quay đầu.

Tôi ngây người. Không, cảnh này hoàn toàn không giống với giấc mơ của tôi. Ánh mắt của người này… quá lạnh. Nhất thời, tôi giống như bị tạt một gáo nước vào mặt, tâm trạng như nở hoa lúc vừa rồi thoáng cái tiêu tan.

“Cậu còn muốn kéo tôi đến bao giờ?” Anh ta hỏi, giọng điệu không có lấy một chút tình cảm nào.

Tôi giật mình, theo bản năng vội vã buông tay. Vì thế, người nọ liền quay đầu chuẩn bị bước đi.

Một cảm giác không cam lòng mãnh liệt dâng lên trong óc — không thể cứ để mọi chuyện trôi đi như vậy! Nghĩ thế, tôi lại một lần nữa vươn tay, ngay khi anh ta vẫn còn trong tầm với, lập tức níu lại.

“Cậu làm sao vậu?” Anh ta rõ ràng đang không vui, vung tay một cái rồi dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của tôi.

Mắt thấy người kia lại sắp sửa bỏ đi, tôi luống cuống, há miệng, nói một câu, “Tôi thích anh!”





Một lúc lâu, tôi và anh ta đều không ai lên tiếng. Trong lòng tôi thầm than ‘xong rồi’, tôi thực sự là một tên đần độn, tôi đây là đang nói cái khỉ gì a? Đầu óc tôi quả nhiên đã bị cơn sốt làm cho mơ hồ mất rồi…

Chẳng ngờ, Muộn Du Bình thế nhưng lại không bỏ đi nữa, anh ta chậm rãi xoay người tiến lại gần đây, quỳ một gối ngồi xuống, nhìn thằng vào mắt tôi cười đến thập phần tà mị. Anh ta nói, “Thì sao?”

Anh ta nói – Thì sao.

Tôi phát ngốc mà nhìn người trước mặt, chỉ thấy gương mặt vốn có vài phần thanh tú của đối phương bởi vì nụ cười thoáng qua kia mà dâng đầy tà khí. Tôi chưa từng nhìn thấy Muộn Du Bình có biểu tình như vậy bao giờ … hơi châm chọc, hơi khôi hài, và cả… hơi chấp nhận.

“Ngô Tà, lời này cậu đã nói với tôi rồi.” Muộn Du Bình nghiêng đầu, khóe miệng vẫn tràn ra một mạt cười vô cùng thiếu đánh như thế, “Đừng nói là cậu đã quên.”

Tôi vẫn tiếp tục ngây ngốc nhìn đối phương. Anh ta đang nói cái gì vậy…? Sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?

“Có điều, lần trước, thái độ của cậu khi nói câu này… so với hiện tại thì khả ái hơn nhiều.” Muộn Du Bình vươn tay, khẽ nâng cằm tôi lên, “Sao mới phát sốt một hồi đã liền quên mất bộ dáng của mình lúc đó hả? Rất là quyến rũ đấy.”

Người này rốt cuộc đang nói cái gì? (Chính là nói lúc em bị ngọc nhập mà cưỡng hun ảnh ở vách đá đó a~)

“Được rồi, cho dù cậu thích tôi thì sao nào?” Muộn Du Bình đứng lên, nhún vai, “Trước không nói tới chuyện tôi và cậu đều là đàn ông, chuyện cậu có hứng thú với tôi vốn dĩ đã không bình thường… Chỉ nói tới chuyện thể chất của cậu như vậy, chúng ta làm sao có thể ở chung?”

Tôi chằm chằm nhìn vào anh ta, thoáng chốc có một cảm giác như thể chính mình đã đánh mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ.

“Sau khi hạ đấu, tôi còn phải chiếu cố cậu, cậu có biết hay không, mỗi lần tôi cứu cậu chật vật biết bao nhiêu? Cậu thân là một thổ phu tử, thế nhưng ngay cả những yếu tố cơ bản nhất để làm một thổ phu tử cũng hoàn toàn không có.”

Mỗi một câu anh ta nói, lại như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi, liên tục tạo ra nhưng lỗ thủng khiến cho máu chảy đầm đìa, đau đến không gì sánh được.

“Có đôi lúc tôi thật không hiểu, vì sao cậu lại có chấp niệm đối với cái nghề này như vậy. Ngô Tà, cậu căn bản không phù hợp với việc này đâu.”

Tôi giơ tay ôm ngực, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập dần. Tuy rằng tôi biết mình vô dụng, nhưng bị người khác, đặc biệt là Muộn Du Bình nói như thế, quả thực là mất thể diện đến tột cùng.

“Thực ra, rất nhiều người của Ngô Tam Tỉnh kia cũng bất mãn với cậu, thế nhưng mọi người đều phải nể mặt của ông ta, cho nên mới không nói ra thôi.” Vẻ mặt của Muộn Du Bình ở trong bóng tối tựa hồ có chút vặn vẹo, “Đương nhiên, không có ai lại mặt dày mày dạn mà nói với Ngô Tam Tỉnh rằng ‘tôi cảm thấy cháu của ông thật là một gánh nặng’.”

“Đủ rồi…” Đừng có nhắc tới chú ba, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đã khiến cho chú ấy phải xấu hổ.

“Cậu như vậy, lại nói thích tôi. Cậu muốn tôi phải làm sao?” Muộn Du Bình cúi người, xoa xoa đầu tôi, trấn an nói, “Ngô Tà, đừng làm cho tôi khó xử. Nếu chúng ta qua lại, sẽ chỉ là một hồi bi kịch mà thôi.”

“Được rồi!” Tôi vô cùng kích động, lại thêm cơn sốt khiến cho khí quản trở nên co thắt mà mãnh liệt ho khan, ho dữ dội đến mức tối tăm cả đất trời, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

Muộn Du Bình đứng bên cạnh tôi, im lặng không nói một lời nào, cũng không có thêm một động thái nào khác nữa, chỉ là hô hấp có phần nặng nề thêm một chút.

Tôi kéo kính mắt xuống, vùi đầu xuống hai đầu gối, không muốn để anh ta nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.

“Được rồi…” Có thể không thích tôi, thế nhưng xin anh đừng nói những lời hạ thấp danh dự của tôi như vậy. “Nếu đã như thế, vì sao còn thức trắng đêm chăm sóc tôi?” Vì sao lại muốn cho tôi hy vọng rồi ngay sau đó lại bóp chết nó trong một nháy mắt hả?

Muộn Du Bình trầm mặc hồi lâu, đột nhiên giống như hạ quyết tâm, nói, “Nếu cậu không nhanh chóng hồi phục, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc của bọn tôi.”

Dứt lời anh ta xoay người đi khỏi, trước khi đi còn bỏ lại một câu, “Ngô Tà, tôi đã nói rồi, cậu thực sự rất vướng víu.”

Tôi không biết sau đó chính mình đã làm thế nào để lấy lại bình tĩnh, cũng không biết như thế nào lại một lần nữa chìm vào cõi mơ, nhưng tôi biết, đoạn đối thoại giữa tôi và Muộn Du Bình đã đánh thức Hắc Nhãn Kính. Bởi vì sau khi thiếp đi, tôi mơ hồ có nghe được thanh âm hai người bọn họ nói chuyện với nhau, thêm nữa, động tĩnh càng ngày càng lớn, cuối cùng tựa hồ như là đang cãi vã.

Tôi che đầu, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Thì ra ở trong lòng người kia, tôi lại là một tên vô dụng như thế…

Con mẹ nó! Ông đây thích anh chính là nể mặt anh rồi, anh không cần thì thôi! Chẳng lẽ còn muốn ông đây học theo đàn bà con gái khóc lóc sướt mướt đòi treo cổ hay sao? Đừng có mà mơ!

Một khi không thích, nói rõ là tốt rồi, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, tôi cũng không quan tâm tới chuyện của anh nữa!

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục tuôn rơi. Mẹ nó, thì ra mấy khúc tình ca lâm li bi đát kia không phải là lừa bịp, cảm giác thất tình này… thực sự là muốn đòi mạng người ta!

— Cảm thấy quá thương tâm a —

/Mi/ Mẹ nó! Đồ muộn tao chết tiệt -_- Đồ kỹ năng sinh hoạt thương tật cấp 9 -_- Nói một câu ‘cậu mau khỏe lên, hoặc là, đừng có hạ đấu nữa, vô cùng nguy hiểm’ thì sẽ chết à -_- Thêm nữa, Bình ca, anh nói thể lực của tiểu Ngô quá yếu, ở bên nhau sẽ chỉ là một hồi bi kịch là có ý gì a~:v:v:v

~ Mít ~: Mi phi, thực sự em cảm thấy rất muốn giết Tiểu Ca. Em sủng thụ a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui