Lược Tâm

Editor: An

Beta: Phan Dĩnh Lâm

Buổi chiều khi sắp xếp chỗ ngồi, không biết trùng hợp hay là ngẫu nhiên, tôi và Lưu Ngọc Thuý lại ngồi cùng nhau giữa hàng ghế thứ tư. Cũng có thể coi đó là một vị trí thuận lợi!

Lớp trưởng Lí Bân đang chuyển sách mới, từng quyển từng quyển phát cho chúng tôi. Nhưng mà, tôi có chút cảm khái. Trời ơi, ai tới cứu tôi đi! Chương trình học của trung học, sau mười năm thì ai mà nhớ chứ?

Đừng nói là trung học, nội dung vật lý hoá học cơ bản của sơ trung, tôi chỉ sợ là đã trả cho thầy cô hết rồi. Đó không phải là những kiến thức cơ bản để bắt đầu học trung học sao?

Tôi ra hiệu bảo Lưu Ngọc Thuý im lặng, sau đó mở sách toán ra, đọc chăm chú. Thầy chủ nhiệm vừa nói gì, tôi không chú ý lắm, bởi vì trong lòng tôi đang cảm thán, đúng là kiến thức trong sách tôi đã quên hết. Cho dù có tiếng đập cửa ầm ầm tôi cũng không ngẩng đầu, nhưng khi nghe được giọng nói kia, tôi lập tức cả kinh.

“Thưa thầy, em muốn tìm người.”

Tôi ngẩng đầu, miệng hơi hơi mở ra.

“Em muốn tìm ai?” Thầy giáo hỏi.

Người tới chỉ đảo mắt qua, nhanh chóng phát hiện ra tôi, vừa chỉ vừa cười nói: “Là cậu ấy, Tào Hiểu Quân.”

Tôi cảm giác bên cạnh có một ánh mắt bắn qua chỗ tôi, tò mò nhìn sang, thấy Lưu Ngọc Thuý đang nhìn tôi chăm chú.

“Thầy có thể cho cậu ấy ra ngoài một chút không ạ?” Người tới lễ phép hỏi.

Thầy Lí nhìn về phía tôi: “Tào Hiểu Quân, có người tìm em này.”

Tôi đứng lên, nở nụ cười rạng rỡ.

“Sao cậu lại đến đây?” Nhìn hắn nửa ngày, tôi mới mở miệng. Hắn dựa người lên tường, bình tĩnh nhìn tôi, không hề trả lời.

“Đã lâu rồi không gặp cậu, cậu vẫn lạnh lùng như vậy!” Tôi đánh hắn một cái, cười nói.

“Cậu hẳn là phải cho tớ một lời giải thích.” Hắn xoa xoa vai của mình: “Còn có, lên trung học rồi, có phải là nên dịu dàng một chút không?”

“Giải thích cái gì?” Tôi tiếp tục cười.

“Vì sao lại lên Thiên Sơ? Không phải cậu đã nói sẽ đến Nhất Trung sao?” Hắn tuỳ tiện hỏi.

Tôi nghiêng đầu như là đang tự hỏi, thật lâu sau mới trả lời hắn: “Không biết, có thể là ba tớ đã sắp đặt.”

Hắn nhíu mày: “Cậu đã thay đổi rồi.”


Tôi chỉ cười.

“Cười cái gì?” Hắn mất kiên nhẫn nói: “Cậu mà chịu để ông ấy sắp đặt mới lạ! Có muốn chuyển sang Nhất Trung không?”

Tôi lắc đầu: “Nơi này cũng không tệ, trước mắt cứ để vậy đi.”

“Tào Hiểu Quân, tớ ở Nhất Trung.” Giọng hắn rõ rành là không hài lòng.

“Tớ biết.” Tôi gật đầu: “Học chung với bạn cũ mãi cũng chán, mà sao cậu lại làm như là đại ca thế, phải là tớ chứ?”

Hắn đút tay vào túi quần, “Cậu nói thật chứ?”

“Nghiêm túc như thế làm gì?” Tôi lại đánh hắn thêm cái nữa: “Hoan nghênh cậu đến Thiên Sơ.”

“MK!” Hắn khinh thường hừ lạnh: “Ông đây còn chưa đồng ý đâu.”

“Không thì biến!” Tôi xoay người.

“Đây là lớp một hả?” Hắn giữ chặt tôi.

“Còn không mau đi làm thủ tục chuyển trường?” Tôi cười và hét lên với hắn.

“Này, đừng dùng cái giọng này nói chuyện với tớ. Nếu không phải tớ đã hứa với dì là sẽ chăm sóc cậu, cậu nghĩ ai mà muốn đến cái trường này.” Hắn buông tay, cũng không quay đầu mà rời đi.

Tôi tựa vào tường, nhắm mắt lại, chậm rãi tiêu hoá tin động trời này. Hắn - Hạng Thiếu Luân, người bạn là con trai duy nhất của tôi, cũng là người duy nhất biết bối cảnh gia đình tôi. Lúc trước, sau khi tốt nghiệp sơ trung, hắn xuất ngoại, cũng không hề nói lời từ biệt. Vào một năm lúc tôi đang học trung học, hắn có gửi cho tôi một bức thư, bên trong có tư liệu và hình ảnh của trường đại học Cambridge.

Năm 2006, hắn gọi điện cho tôi, nói rất nhiều, tôi còn đến Mỹ tìm hắn. Năm 2009, hắn gửi cho tôi một cái email, bảo là mười ngày sau đến sân bay đón hắn.

Mọi chuyện chưa kịp xảy ra, thế mà tôi đã trùng sinh. Nói cách khác, đã mười năm rồi chúng tôi không gặp nhau. Nhưng bây giờ, hắn lại xuất hiện!

Bây giờ tôi hơi tin tưởng là ông trời thật sự cho tôi được trùng sinh. Mười năm này, khẳng định là không giống lúc trước. Có nhiều chuyện đã bị sửa đổi. Trong lòng tôi mừng thầm bởi vì hắn là người bạn thân duy nhất của tôi.

Tôi trở lại lớp, ngồi xuống. Lưu Ngọc Thuý lập tức quay sang: “Cậu ta là ai vậy? Thật là đẹp trai nha!”

“Bạn học sơ trung, Hạng Thiếu Luân.” Tâm trạng tôi rất tốt, giọng nói cũng vui vẻ.

“Hạng Thiếu Luân? Cậu ta là Hạng Thiếu Luân?” Cậu ấy che miệng bật thốt: “Hèn chi, hèn chi, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, so với tin đồn, cậu ta còn đẹp hơn nhiều.”

Tôi nhìn bộ dạng háo sắc của cô nàng, hỏi lại: “Cậu biết cậu ấy?”

“Ai mà không biết!” Cô ấy lớn tiếng, nhìn thầy Lí ở trên bục giảng, lại thấp giọng nói: “Toàn bộ sơ trung ai mà chẳng biết cậu ấy! Vừa đẹp trai, lại biết đánh nhau, hơn nữa, nói cho cậu biết, cậu ấy là con của Bộ trưởng Bộ giáo dục đó! Tuy nhiều người không tin, nhưng tớ đã hỏi ba tớ rồi, là thật!”


“Phải không?” Tôi cười khẽ.

“Hai người là bạn thật à?” Giọng nói của cô nàng nghe có vẻ ngờ vực.

Tôi gật đầu: “Sơ trung học chung lớp, không thân lắm.”

“Oh!” Cô nàng nở nụ cười: “Cậu ấy sẽ chuyển đến đây sao?”

“Chắc vậy.” Tôi hàm hồ nói.

“Tớ có thể nhìn cậu ấy mỗi ngày rồi.” Khuôn mặt cô nàng hưng phấn đỏ bừng. Tôi kỳ quái liếc nhìn cô ấy: “Cậu yêu sớm?”

“Đâu có!” Cô ấy giải thích: “Từ này rất nhạy cảm, cậu đừng để người khác nghe thấy chứ. Thực ra tớ chỉ ngưỡng mộ cậu ấy thôi.”

“Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là phải cố gắng học tập.” Tôi lấy giọng điệu của người từng trải dạy dỗ cô ấy.

“Tớ biết mà.” Cô ấy nháy mắt với tôi: “Yên tâm, tớ nhất định sẽ đậu vào trường đại học tốt nhất.”

Tôi không để ý đến cô ấy nữa, mà hình như cô ấy cũng không tiếp tục nói chuyện cùng tôi, nhìn bộ dáng cô ấy bây giờ chắc là đang lâm vào ảo tưởng rồi. Tôi lại cầm sách tiếp tục nghiên cứu.

Sau buổi học buổi chiều, tôi đi dạo trên đường, so với thành phố hối hả và nhộn nhịp của mười năm sau thì bây giờ không có phong cảnh gì để xem cả.

Cảm thấy cái bụng đang kháng nghị, tôi mới bắt đầu đi về nhà.

“Mẹ, con về rồi.” Lên lầu, tự nhiên nói ra những lời này, tôi sửng sốt một chút, nhưng trở lại bình thường ngay. Không biết có phải là tôi mong muốn được sống lại một cuộc sống tốt đẹp hơn hay không. Nhưng tóm lại là bây giờ tôi đang thích nghi với hoàn cảnh rất nhanh.

Có lẽ đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn, nó toát ra sự mê hoặc quá lớn!

“Hồi trưa con đã ăn gì?” Mẹ nhô đầu ra phòng bếp: “Có đói bụng không?”

“Con đói.” Tôi sờ sờ bụng làm nũng với mẹ. Mẹ hơi ngạc nhiên một chút, chắc là không quen với bộ dáng hiện tại của tôi, có thể là cuộc sống phóng túng năm cuối sơ trung đã gây cho mẹ ấn tượng quá lớn.

“Được, sẽ xong ngay đây.” Mẹ lùi đầu lại, giọng nói mang chút nghẹn ngào. Tôi rửa tay, ngồi xem tivi. Cầm điều khiển, tôi muốn dở khóc dở cười. Tivi nhỏ thì không nói đi, bấm tới bấm lui, thế mà chỉ có vài kênh.

Mẹ bưng đồ ăn ra, thấy tôi đang xem tivi mới bảo: “Con có muốn đổi một cái tivi tốt hơn không? Trước kia con không xem tivi.”

Tôi tắt tivi, lắc đầu: “Không sao ạ.”

“Mau ăn cơm đi con” Mẹ lại vào phòng bếp.


Tôi vừa đứng lên thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại “Đinh đinh….” vang lên. Tôi thuận thế ngồi xuống, bắt điện thoại: “Ai vậy?”

“Tiểu Quân, là ba.” Bên kia truyền đến một giọng nam uy nghiêm

“Vâng.” Tôi không biết nói gì nữa.

“Trường học thế nào? Thầy giáo và các bạn rất tốt phải không?” Ba hỏi ngẫu nhiên, như thường xuyên nói chuyện với tôi. Tôi có chút kinh ngạc.

“Vâng, rất tốt.” Tôi trả lời ngắn gọn. Tuy rằng thắc mắc là sao ông ấy lại có thời gian quan tâm đến tôi, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng có chút hưởng thụ.

“Con có cần gì không?” Ông ấy lại hỏi.

“Vâng, có. Tivi truyền hình cáp, và một cái máy tính.” Tôi không khách khí nói.

“Trường trung học…..” Ngữ điệu ông ấy cao hơn một tí, nhưng nhanh chóng ngừng lại, sửng sờ một chút rồi nói: “Được, ngày mai ba sẽ bảo thư kí Trương làm ngay.”

“Cảm ơn.”

“Tiểu Quân” Bên kia lại truyền đến một tiếng thở dài, sau đó ông ấy lại nói: “Mẹ con đâu?”

Tôi vừa định mở miệng, liền nghe thấy bên kia có tiếng gõ cửa, đầu bên kia là tiếng ba: “Chuyện gì?”

“Mẹ vẫn ổn, ba cứ làm việc đi.” Nói xong, tôi gác điện thoại.

“Trước kia, con chưa bao giờ muốn ba mua thứ gì, cũng không nghe lời ba, hôm nay sao vậy?” Mẹ đứng trước mặt tôi, cẩn thận hỏi.

“Không có cách nào khác, ai bảo ông ấy là ba con.” Tôi đứng dậy đi đến bên bàn ăn: “Con đã nghĩ thông rồi.”

“Tiểu Quân, xin lỗi con.” Me tôi ở phía sau, thanh âm nghẹn ngào.

Tôi xua tay: “Mẹ, con đói bụng.”

Tôi ngồi xuống, mở to mắt, mở to mồm ăn cơm, che giấu đôi mắt chỉ chực rơi lệ xúc động.

Sáng sớm hôm sau, mẹ gọi tôi dậy, ăn điểm tâm, tôi hạnh phúc xuống cầu thang. Tối hôm qua, khi nghe tôi nói muốn ăn sáng mỗi ngày, mẹ có vẻ không tin. Cũng đúng, từ cuối năm 1997, khi biết ba tôi là ai, đã hơn một năm rồi tôi chưa ăn sáng mẹ nấu.

Ngỗ nghịch vậy cho ai xem? Chỉ làm mẹ đau lòng. Lơ đãng ra hành lang, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt đẹp trai mang theo chút nghiêm túc.

“Good?” Mười năm không gặp, giống như chúng tôi chưa từng có khúc mắc, tôi và hắn vẫn thân thiết như thế, cũng như năm ấy. Chỉ là hắn vĩnh viễn không biết, hiện tại đứng trước mặt hắn không phải là Tào Hiểu Quân mười sáu tuổi.

Hắn gật đầu, mất kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên.”

Tôi đẩy xe ra khỏi gara, đối diện với ánh mắt đánh giá của hắn.

“Nhìn cái gì? Có phải tớ rất đẹp không?” Chỉ đối với hắn, tôi mới có thể thả lỏng mình như vậy.

“MK!” Hắn nhấn chuông xe: “Sao lại ăn mặc như vậy, như là đang đưa tang.” Vừa dứt lời, hắn nâng tay che miệng: “Ha ha ha!”


“Buổi trưa giúp tớ đi mua quần áo đi, quần áo lúc kia, tớ không thích.” Tôi đạp xe, không cần biết hắn có theo kịp không, tôi vẫn chạy.

“Đừng mặc như vầy nữa! Ai không biết còn tưởng tớ dụ dỗ con cừu con ngây thơ. Cái dạng này, ai mà biết cậu là đại tỷ trường Thực Nghiệm chứ!” Hắn chạy song song với tôi.

“Cuối cùng là có đi hay không?” Tôi dùng sức đạp, nháy mắt đã vượt qua hắn.

“Tào Hiểu Quân! Cậu chạy chậm lại cho tớ!” Hắn rống to sau lưng tôi.

Ra khỏi nhà xe, hắn cầm lấy cặp tôi, đeo lên vai hắn.

“Sao tìm được tớ vậy?” Tuy rằng đây là thói quen của hắn, nhưng mười năm sau tôi nghĩ lại, vẫn có chút cảm động. Tôi hít hít mũi, nói sang chuyện khác: “Mượn quyền lực của ba cậu sao?”

“Đoán!” Hắn tức giận nói.

“Oh, đoán chuẩn như vậy sao? Biết là tớ đến Thiên Sơ sao?” Tôi ra vẻ không tin.

“Muốn ngồi cùng bàn không?” Hắn không đầu không đuôi nói một câu.

“Không cần đâu.” Tôi biết hắn đang nói cái gì, lắc đầu: “Tớ bị cận thị, ngồi cuối lớp sẽ không thấy rõ lắm.”

“Bị khi nào?” Hắn hỏi: “Huống chi, cậu lại chẳng học hành đàng hoàng, ngồi bàn cuối thì có liên quan gì?”

“Ai nói tớ không học?” Tôi đứng lại, hắn cũng dừng lại theo, nhìn tôi, tôi vươn một ngón tay chỉ bả vai hắn: “Hạng Thiếu Luân, cậu nhớ kĩ cho tớ, từ hôm nay trở đi, tớ muốn chăm chỉ học tập, tớ muốn đậu vào trường đại học tốt nhất.”

Hắn cười hì hì trốn, lại trốn không được ngón tay của tôi, không biết là cố ý hay vô ý: “Cho dù cậu không học hành đàng hoàng, cậu cũng có thể đậu trường đại học tốt nhất.”

“Nghe cho rõ đây, là đậu tuyển chọn, chứ không phải là đi cửa sau. Hai cái này hoàn toàn khác nhau, cậu có hiểu không?” Tôi cùng hắn cắt nghĩa. Nói đến đây mà vẫn không hiểu thì không phải là bạn tôi.

“Được rồi, tớ tin cậu.” Hắn vẫn cười hì hì như cũ.

“Còn đàn em của cậu, thành tích có tốt không?” Tôi không chút chờ mong hỏi.

“Không thể nào! Cậu nói giỡn sao?” Hắn mở to hai mắt: “Cậu cũng biết, mấy tên đó quậy phá cùng tớ, dám có thành tích tốt hơn tớ sao?”

Tôi xem thường: “Cậu chuyển đến trường này, phải trả giá cái gì vậy?”

Hắn căm giận lắc lắc cặp: “Bắt tớ mỗi ngày phải về nhà đúng giờ. Thật muốn bệnh!”

Tôi vỗ vỗ vai hắn: “Bạn tốt, tớ đồng ý với cậu.”

“Còn không phải là tại cậu sao?” Hắn cắn răng nói: “Không ở Nhất Trung, chạy đến đây làm gì?”

“Bởi vì tớ muốn tạm biệt quá khứ.” Tôi hất hất tóc, mớ tóc ngắn bay bay giữa không trung: “Mà ở Nhất Trung, lại có quá nhiều gương mặt quen thuộc.”

“Không muốn làm đại tỷ sao?” Hắn sửng sốt: “Không phải đang ổn sao? Muốn bắt đầu lại?”

Hết chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận