Editor: An
Beta: Phan Dĩnh Lâm
“Tớ sẽ giúp cậu cố lên!” Tôi nắm tay thành đấm giơ giơ trước mặt hắn.
“Ai thèm.” Hắn quay đầu đi chỗ khác.
“A!” Tôi không nhìn đường, nên bất cẩn đụng phải người khác. Tôi xoa xoa cánh tay nhìn về phía người nọ.
“Là cậu?” Người đó có một khuôn mặt rất xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, hơn nữa, nhìn hơi quen quen: “Không có mắt à?”
Đáng tiếc, tính tình quá tệ.
“Hình như cậu cũng không có mắt.” Tôi còn chưa mở miệng, Hạng Thiếu Luân bên cạnh chế nhạo: “Bạn học, cậu thấy rõ ràng, không phải cậu ấy đụng phải cậu, mà là hai người đụng nhau, nếu nói là sai, thì cậu cũng chiếm phân nửa.”
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ sinh kia bỗng đỏ bừng, nàng không nhìn Hạng Thiếu Luân, mà tiến đến đẩy tôi: “Tránh ra, đừng cản đường!”
Nói xong, ngẩng đầu mà đi ngang qua tôi.
“Cậu…..” Hạng Thiếu Luân muốn động thủ, tôi kéo tay hắn lại.
“Tào Hiểu Quân, đầu óc cậu bị nhúng nước à? Bị người ta khi dễ như vậy mà không nói tiếng nào? Chỉ một mùa hè không thấy cậu mà cậu đã bị quỷ nhập rồi sao?” Hắn khó hiểu hét lên.
Nữ sinh kia còn chưa đi xa, hiển nhiên lời nói của Hạng Thiếu Quân bị nàng nghe thấy, nàng hơi dừng lại, sau đó, nhỏ giọng than thở: “Đúng là thứ không tốt!”
“Đứng lại!” Tôi xoay người, bước đến trước mặt nữ sinh ấy, cô ta còn chưa kịp phản ứng gì, một bạt tay đã in lên khuôn mặt thanh tú ấy. Một tiếng “chát” vang giòn, làm cho cô ta ngơ ngác sửng sốt. Nhìn bộ dáng cô ta, chắc chưa bao giờ bị người ta đánh.
Tôi vẫy vẫy tay, đau quá! Lại lắc lắc đầu, hơi chút bực mình! Đánh xong lại hối hận. Có lẽ kiếp trước quá kiêu ngạo ương ngạnh thành thói quen, không chấp nhận việc người khác giương oai trước mặt. Huống chi ngày hôm qua nữ sinh này đã xúc phạm tôi một lần, hôm nay lại tự đưa mình dâng lên đến cửa, nếu tôi không dạy dỗ một chút, thật có lỗi với chính mình. Nhưng đây là trường quý tộc, có thể vào đây tức là rất giàu có, lỡ việc này trở nên nghiêm trọng, mẹ lại buồn.
“Cậu xử lý đi.” Tôi nhanh chóng rút lui, đem loại chuyện ném đá giấu tay này giao cho Hạng Thiếu Luân. Loại chuyện như vầy, hồi học sơ trung, hắn đã làm nhiều rồi, chắc hẳn là rất thành thục!
“Cậu đứng lại!” Phía sau truyền đến tiếng nói sắc nhọn của nữ sinh kia, tôi càng bước nhanh hơn.
“Tào Hiểu Quân, trong tay tớ bây giờ không có đám đàn em.” Là giọng nói của Hạng Thiếu Luân, mang theo chút buồn bực.
Tôi tiếp tục bước đi. Ba hắn là Bộ trưởng Bộ giáo dục, tôi không tin là trong trường có chuyện làm cho hắn bất bình.
Đi lên lầu, ở ban công trước lớp học có một bóng dáng thon gầy. Nghe thấy tiếng bước chân tôi, hắn quay đầu. Tôi thu lại ánh mắt đang chu du trên người hắn, chuẩn bị lướt qua hắn vào lớp học.
“Tào Hiểu Quân, tớ tên là Đặng Thiện Ý.” Giọng nói của hắn rất nhỏ, nói rất nhanh, khoé môi cong cong, nụ cười sáng lạng, hàm răng trắng tinh. Tôi gật đầu, ý bảo tôi đã nghe rồi, sau đó vào lớp.
Ngẩng nhìn nhìn về phía cuối lớp, quả nhiên một cái bàn đã được thêm vào, tôi cười mỉm, sau đó ngồi xuống chỗ của mình. Chuẩn bị reng chuông rồi, Hạng Thiếu Luân còn chưa đến. Tôi âm thầm đoán, hay là Hạng Thiếu Luân nổi lên sắc tâm?
Cũng không phải không có khả năng đó, tuy rằng hắn mới mười bảy, bạn gái thay đổi không biết bao nhiêu người. Phỏng chừng, nữ sinh Thực nghiệm chỉ cần có chút tư sắc, hắn đều hẹn hò qua. Chắc hắn đã không còn là xử nam từ lâu rồi?
“MK!” Tại sao tôi lại nghĩ đến vấn đề nay? Nhưng mà sao hắn vẫn chưa đến nữa?
Đã có thời khoá biểu, tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn.
“Lưu Ngọc Thuý, nữ sinh mới đến cuối ngày hôm qua, cậu biết là ai không?” tôi dùng khuỷu tay chạm vào tay cô ấy, quyết định hỏi thăm thân thế nữ sinh kia.
“Cậu không biết sao?” Vẻ mặt cô ấy kinh ngạc, giống như tôi vừa hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc: “Thiên Sơ chính là do nhà nàng thành lập a”.
Tôi chấn động một chút. Hèn chi cùng là lớp mười mà cô ta có thể nghênh đón học sinh mới. Đây là nhà người ta nha!
“Tớ cũng nghe nói, nhà cậu ấy cũng ở đây.” Hình như rất vừa lòng biểu hiện bị doạ của tôi, Lưu Ngọc Thuý tiếp tục nói.
Tôi đứng lên. Hèn chi Hạng Thiếu Luân lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, dường như tôi đã chọt vào một cái giỏ lớn. Vừa định cất bước, nhìn thấy người đang ở cửa lớp, tôi không động nữa, ngồi lại chỗ.
Hạng Thiếu Luân đến, đi ngang qua tôi, tay làm dấu “ok”. Tôi yên lòng, chuẩn bị học.
Cửa lớp bỗng “Rầm” một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn, thấy nữ sinh lúc nãy bị tôi đánh, vẻ mặt giận dữ đứng ở cửa lớp.
Cô ta bước thẳng đến chỗ tôi, vươn tay chỉ vào người tôi nói: “Đừng tưởng là tôi để yên như vậy!”
Ánh mắt nàng sáng hừng hực, đứng trước mặt tôi, má trái ửng đỏ, chứng tỏ lực đánh lúc nãy của tôi lớn dường nào.
Tôi nhún vai, có ý tốt nhắc nhở cô ta: “Sắp reng chuông vào lớp rồi đấy!”
Cô ta “Hừ” một tiếng, rút tay lại, đi về phía cuối lớp.
“Chuyện gì vậy?” Lưu Ngọc Thuý mở to hai mắt hỏi.
Thật là lộn xộn mà!
“Không có việc gì.” Tôi tiếp tục cúi đầu xem sách.
Trong tất cả các môn, ngữ văn là môn tôi khá nhất. Bởi vì đây là môn học duy nhất năm đó tôi đạt tiêu chuẩn.
Chuông vừa reng là thầy giáo đến, vẻ mặt mang ý cười. Lớp trưởng hô đứng dậy, tôi theo phản xạ có điều kiện đứng lên. Lúc này, tôi có chút hoảng hốt!
Tôi thật sự đã trở lại mười năm trước sao? Tôi thật sử trở thành nữ sinh trung học? Tôi thật sự trở về không được sao?
Hết hai tiết là giờ nghỉ, có 20 phút giải lao. Tôi đứng lên cho đỡ mỏi lưng, chuẩn bị ra ngoài ban công hít thở không khí mát mẻ. Một cơn gió thổi đến, bỗng tôi thấy một bóng dáng đi qua.
Hạng Thiếu Luân ra khỏi lớp, tôi theo sau hắn. Hắn dựa người vào cột, trông rất tuấn tú, nhìn tôi cười.
“Này, xử lý như thế nào vậy?” Tôi hỏi về vụ cái tát.
Hắn đột nhiên bước tới, ra vẻ thần bí nói vào tai tôi: “Hy sinh sắc đẹp.”
“Này!” Tôi đánh lên người hắn: “Cậu như thế này, cũng có người muốn sao?”
Vừa nói xong, thấy có người lại đây, tôi liền im lặng.
“Đặng Thiện Ý!” Hạng Thiếu Luân miễn cường giơ tay lên, chào hỏi người ở phía sau tôi.
Tôi quay đầu nhìn, thì ra là nam sinh nho nhã ấy. Hắn mỉm cười, bộ dáng như ánh mặt trời.
“Hiểu Quân, không phải muốn tìm một người dạy kèm sao?” Hạng Thiếu Luân đút tay vào túi quần, nâng cằm hướng về phía Đặng Thiện Ý: “Là cậu ấy, thế nào?”
“Rất được, nhưng mà không biết người ta có đồng ý không?” Ngữ khí của tôi mang theo chút trêu chọc, còn nhìn Đặng Thiện Ý chăm chú, nhưng thật ra là rất muốn biết hắn có muốn dạy tôi hay không.
“Tớ rất sẵn lòng!” Hắn đứng trước mặt tôi, nói rất chân thành.
“Đặng Thiện Ý, một trong ba người giỏi nhất lớp, trong kì thi lần này, đứng thứ bảy toàn thành phố, thứ ba toàn huyện, và á khoa trường Thiên Sơ. Hiểu Quân, cậu phải chăm chỉ học tập đấy!” Hạng Thiếu Luân ít khi nói nghiêm túc như vậy.
Khi hắn nói đến ngôi vị á khoa Thiên Sơ, tôi đột nhiên nhớ tới nam sinh đã từ chối thầy chủ nhiệm làm lớp trưởng. Thầy Lí nói, hắn là thủ khoa, tên của hắn là Thiệu Kì Hàn.
Lạ thật, sao tôi lại nhớ rõ như vậy?
“Cảm ơn, về sau làm phiền cậu rồi.” Nghe Hạng Thiếu Luân nói xong, tôi hài lòng gật đầu, “Về chuyện học phí, tớ biết, có thể lên Thiên Sơ, chút tiền ấy không đáng quan tâm, nhưng mà đây là nguyên tắc của tớ, nếu cậu không thu, tớ sẽ mời gia sư khác. Mỗi tháng 500, thế nào?”
Hắn sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Hạng Thiếu Luân, sau đó gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Hạng Thiếu Luân gãi lỗ tai, tự nhiên nói: “Cứ vậy đi. Thời gian thì cậu quyết định, hay là tớ quyết định?”
“Tớ sẽ dạy cậu, thời gian học sẽ là thứ bảy chủ nhật và ngày lễ, học ở nhà tớ, gọi là thầy Đặng cậu có ý kiến gì không?”
“Đến nhà cậu làm gì?” Hạng Thiếu Luân nhấc tay phản đối.
“Đến nhà tớ đi!”
Tôi trừng mắt liếc hắn, hắn mới hạ tay xuống đặt trên tóc, có chút phiền chán nắm nắm tóc, nói: “Tớ chưa nói xong mà.”
“Tớ không có ý kiến.” Đặng Thiện Ý vẫn cười tủm tỉm như cũ, nói xong còn nâng nâng tay, lại nói tiếp: “Hai cậu cứ bàn tiếp, tớ đi đây một chút.”
“Sao lại đến nhà cậu?” Hạng Thiếu Luân thấy hắn đã đi xa, bắt đầu nổi bão.
“Ít nhất thì nhà tớ im lặng.” Tôi xoay người dựa lên lan can, nhắm mắt lại: “Nhà cậu chướng khí mù mịt, không khí phiền chết người ta nha”
“Thì đi tìm chỗ khác.” Hắn lại gãi tóc, sau đó nhỏ giọng than thở: “Biết vậy tớ tìm cho cậu một cô giáo.”
“Cũng được!” Tôi lườm hắn một cái: “Lỡ như tớ và hắn yêu nhau, cậu phải chịu trách nhiệm đó.”
Hắn kinh ngạc mở to mắt: “Hiểu Quân, đầu óc cậu quả thật đã bị nhúng nước. Loại người như cậu ta không phải là loại cậu ghét nhất sao?”
“Cảm ơn cậu!” Tôi mở lớn giọng: “Vì tránh cho tớ yêu sớm mà cậu chọn loại người tớ ghét nhất tới dạy học.”
“Hắc hắc!” Hắn cười gian: “Đừng khách khí!”
“Nhưng mà tớ cũng có thể đến nghe giảng phải không?” Hắn cúi sát người tôi: “Cậu đã cố gắng như vậy, tớ cũng nên noi theo, đúng không?”
“Cậu à?” Tôi nghiêng đầu đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới: “Muốn đến ăn thức ăn mẹ tớ nấu thì cứ nói thẳng, vòng vo như vậy làm gì?”
“Đúng, đúng, đúng!” Hắn như con chó con liên tục gật đầu: “Hiểu Quân, cho tớ đi với nhé?”
“Cũng được, đưa tiền học đây.” Tôi vặn vẹo thắt lưng lười biếng.
“Cậu mà không nói chắc tớ quên mất!” Hắn bỗng nhiên xấu hổ: “Tớ đã cùng Đặng Thiện Ý thương lượng rồi, mỗi tháng ba trăm, cậu còn... Người nào không biết, còn tưởng tớ quỵt tiền. Tin này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi tớ biết để đi đâu.”
“Ha ha, xứng đáng.” Nghe hắn nói xong, lại nhớ đến biểu tình vừa rồi của hắn, tôi buồn cười.
Chuông reng, tôi hít sâu một hơi, nói: “Đi thôi!”
“Hiểu Quân!” Hắn gọi tôi lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Thôi Thiến, ừm, chính là nữ sinh bị cậu bạt tai, nếu không có việc gì, đừng để ý đến cô ta.”
Tôi gật đầu. Hạng Thiếu Luân nói cho tôi biết bởi vì cô ta có hậu thuẫn, sự hậu thuẫn này còn lớn đến nỗi hắn không thể đụng vào. Cho nên, hắn mới bảo tôi đừng để ý, chứ không nói là trốn tránh cô ta.
Hết chương 4