Editor: An
Beta: Phan Dĩnh Lâm
Chuông reng tan học tức là chúng tôi có thể đi ăn trưa. Tôi không nôn nóng, không nhanh không chậm dọn đồ.
“Này, xong chưa?” Khi hơn phân nửa lớp đã đi khỏi, Hạng Thiếu Luân mới đến trước bàn tôi, một tay giúp tôi sửa sang lại cặp.
“Đi ăn cơm trước đi, tớ đói bụng.” Tôi đi theo sau hắn, không chú ý đến ánh mắt quái dị của các bạn cùng lớp. Chúng tôi dắt xe ra khỏi trường liền nhìn thấy một chiếc xe hơi hiệu Red Flag.
Không khí trầm lại, thời này mà sở hữu một chiếc xe như vậy tức là người ngồi bên trong không phải tầm thường. Tôi nhìn Hạng Thiếu Luân.
“Phiền phức!” Hắn đấm một cái lên xe đạp.
“Đi đi!” Tôi bĩu mô:, “Đừng để chú đợi lâu.”
“Chờ tớ một chút, tớ đi hỏi xem có chuyện gì.” Hắn gạt chống xe, bước qua đó. Tôi nhấc chân chuẩn bị đạp xe đi.
“Tào Hiểu Quân, chưa đi à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, tôi nhìn lại, thì ra là cậu nam sinh nho nhã ấy.
“Ừ, đi.” Tôi gật đầu với hắn. Tuy nhiên, hắn lại dừng xe lại bên cạnh tôi, sửng sốt vài giây, sau đó chỉ vào xe của Hạng Thiếu Luân hỏi: “Hạng Thiếu Luân đâu rồi?”
Đang nói thì Hạng Thiếu Luân đi tới, hai người đập tay chào hỏi, rồi mới nhìn tôi nói: “Hiểu Quân, ba tớ bắt tớ đi gặp một người. Trưa nay tớ không thể đi cùng các cậu rồi?”
“Không sao đâu.” Đúng là đáp án mà tôi đã dự đoán, nếu không Bộ trưởng đại nhân sao lại rảnh rỗi chạy đến đây rước con chứ. Tôi dùng sức đạp mạnh, xe lao đi, cũng không hề quay đầu lại nói: “Đi thôi!”
Hôm nay trời nắng gắt, tôi cố gắng chạy sát ven đường, nhưng mà không có lấy một bóng cây bên đường. Cũng khó trách, ai bảo bây giờ đang là giữa trưa.
Một chuỗi tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên sau lưng tôi, tiếp đó một chiếc xe đạp vượt qua, chạy song song với tôi.
“Đặng Thiện Ý?” Tôi nhướng mày: “Cùng đường à?”
“Không phải” Chân hắn rất dài, lúc đạp xe trông có chút nhàn nhã: “Hạng Thiếu Luân bảo tớ đi cùng với cậu.”
“Không cần đâu.” Tôi từ chối, tôi không quen khi đi mua quần áo cùng với một nam sinh xa lạ.
“Không có gì đâu.” Hắn mỉm cườ:, “Tớ vốn định trưa đi dạo cùng các cậu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời. Dưới ánh mặt trời này, đi dạo không nóng chết mới lạ! Không biết hắn nói dối như vậy ai mà tin đây nữa!
“Không, thật đó.” Hắn thấy tôi có vẻ không tin, vội vàng chỉ chỉ vào mắt: “Tớ bị cận, muốn đi thay mắt kính.”
Tôi gật đầu, lý do này tôi tạm thời có thể chấp nhận. Nhưng mà tôi sẽ không đồng ý cho hắn theo tôi đi mua quần áo. Tôi nghĩ rằng, đó là việc riêng tư của con gái. Còn Hạng Thiếu Luân? Ha ha, nói thật, tôi chưa bao giờ coi hắn là con trai cả.
“Hạng Thiếu Luân còn nói mua cho cậu một cái kính phù hợp.” Hắn cười sâu thêm chút nữa, hàm răng trắng tinh: “Cho nên xem như chúng ta cùng đường.”
Tôi cũng không nói gì nữa, gật đầu: “Cũng tốt, vậy cùng đi đi.”
Tên Hạng Thiếu Luân quả là rất cẩn thận. Haiz, càng như vậy, tôi càng thấy hắn giống con gái.
Vậy thì mua kính trước đi! Còn mua quần áo, để lần khác!
“Cậy cận thị nặng không?” Hắn nghiêng đầu nhìn tôi.
“Không nặng lắm.” Tôi chăm chú nhìn phía trước: “Cũng từng đeo rồi.”
“Tớ biết một tiệm kính không tệ lắm, hay là chúng ta đến đó đi.”
“Được, vậy cậu dẫn đường đi.”
Hai người yên lặng lái xe, không nói gì.
“Cậu muốn mua quần sao sao?” Một lúc sau, hắn mới nói.
“Ừm”
“Đến cửa hàng mua à?” Hắn hỏi.
“Hôm nay mua kính, quần áo để lần khác mua.” Tôi đáp.
Hắn không nói gì. Tôi liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn đang cười xen chút xấu hổ. Tôi sờ sờ mũi, vội ho một tiếng, nói: “Đặng Thiện Ý, cậu thích cười lắm à?”
“Vậy sao?” Hắn nhướng đôi mày kiếm. Lần này tôi mới phát hiện, lông mi hắn rất đẹp!
“Ừ.” Tôi gật đầu, phát hiện hắn lại cười càng rạng rỡ hơn. Đúng vậy, dù sao hắn cũng mới chỉ là một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, nhận sự uỷ thác của người khác đi với tôi, vậy mà tôi còn hờ hững, thế thì không được rồi.
“Tớ không biết.” Giọng nói hắn mang theo chút hưng phấn: “Có lẽ tớ chỉ cười với bạn thân thôi.”
“Vậy là cậu xem chúng tôi là bạn thân của cậu?” Tôi cũng cười, nụ cười làm chao đảo nam sinh.
“Đương nhiên!” Hắn gật đầu, lại cười.
“Bạn thân, đường phía trước rẽ bên nào?” Ở một cái ngã ba, tôi hảo tâm nhắc nhở hắn.
“A, bên trái, bên trái.” Nụ cười hắn biến mất, cuống quít xoay tay lái. Tôi nhin không được bật cười.
“Phải là cậu thích cười mới đúng.” Sau khi rẽ, hắn lại nghiêng đầu nhìn tôi: “Cậu cười rất đẹp.”
“Ừ.” Tôi gật đầu. Lần này, tôi muốn sống vì chính mình, sống chân thật với chính mình, sẽ bao không bao giờ đeo lại chiếc mặt nạ dối trá kia nữa.
“Đến rồi.” Hắn dừng lại trước một cửa hàng. Cửa hàng kính này không lớn lắm, nhưng đi vào mới biết, đủ mọi loại kính. Biết chúng tôi là học sinh đến mua kính cận, lập tức có chuyên gia đến tiếp chúng tôi.
“Mời đến đây đo thị lực.” Một người mặc đồng phục nhân viên mang chúng tôi đến một cái phòng.
Đặng Thiện Ý nâng tay bảo tôi làm trước. Theo sự hướng dẫn của nhân viên, tôi đặt cằm lên cái giá của dụng cụ đo mắt, ánh mắt nhìn vào một điểm đỏ. Rất nhanh là đã đo xong, đến Đặng Thiện Ý ngồi lên.
Phòng không lớn, tôi cũng im lặng mở cửa đi ra ngoài. Vừa ra là thấy ngay hai người. Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Một người là nữ sinh bị tôi tát một cái - Thôi Thiến. Bên cạnh cô ta là một nam sinh. Chắc bằng tuổi cô ta, ngũ quan góc cạnh, mày kiếm sắc bén, một đôi mắt đen đang đánh giá tôi kỹ lưỡng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng.
Tiểu soái ca gây cho người khác ấn tượng khó quên! Hai người đứng cùng nhau, một nhu nhược một cường ngạnh, thật thuận mắt.
Thôi Thiến nhìn tôi, hừ mũi, sau đó giữ chặt vạt áo của nam sinh kia, giựt giựt: “Chúng ta đi chỗ khác đi.”
Giọng nói đó vô cùng dịu dàng và nhu thuận. Nam sinh kia không nói gì, chỉ đem vạt áo rút khỏi tay Thôi Thiến, xoay người sang chỗ khác lựa gọng kính. Thôi Thiến hung hăng trừng mắt với tôi, cũng xoay người đi theo.
Tôi không khỏi có chút tò mò. Theo như tôi biết, thân phận của Thôi Thiến làm cho cô ta trở nên ngang ngược. Còn nam sinh này lài ai mà có thể khiến cho nàng ngoan ngoãn như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều thì phía sau cửa đã mở, Đặng Thiện ý đi ra.
“Nặng không?” Tôi hỏi.
Hắn lắc đầu: “Cũng không chênh lệch với cậu nhiều lắm.”
“Đi chọn kiểu gọng đi.” Nói xong, tôi hướng quầy đi đến.
“Cậu thích cái kiểu nào?” Hắn quay đầu hỏi tôi. Hắn đứng rất gần tôi, tôi mơ hồ nghe thấy hỗn hợp mùi xà phòng nhàn nhạt và mồ hồi.
“Cái này cũng đẹp.” Tôi chỉ một cái.
“Cho xem thử cái này.” Hắn nói với nhân viên.
“Thế nào?” Tôi mang vào cho hắn xem.
Hắn gật đầu: “Rất đẹp.”
“Vậy thì lấy cái này.” Tôi tháo ra, hỏi hắn: “Cậu chọn được chưa?”
Hắn nhỏ giọng nói: “Hai người kia có phải bạn học của chúng ta không?”
Tôi gật đầu.
“Hèn chi tôi thấy có chút quen quen” Hắn thu mắt nhìn quản lý, thanh âm vẫn rất nhỏ, chỉ mình tôi nghe được: “Nữ sinh kia không phải đã nói chuyện với cậu sao?”
“Cô ấy rất xinh đẹp.” Lúc cô ta nói câu ấy trước mặt tôi đã gây ấn tượng xấu cho Đặng Thiện Ý.
Hắn lắc đầu: “Có thể cậu thấy xinh đẹp. Nhưng biểu hiện lúc trước thực dữ tợn.”
Tôi liếc hắn một cái, đừng nói tương lai tên này sẽ giống như Hạng Thiếu Luân nha! Thật là nhỏ nhen!
“Sao vậy?” Hắn thấy tôi nhìn chằm chằm, vươn tay sờ mặt: “Trên mặt tớ có dính gì à?”
“Chọn xong chưa?” Tôi thu hồi ánh mắt nói sang chuyện khác.
Hắn buông tay, đột nhiên nói ra một câu: “Cậu chọn giúp tớ đi!”
Tôi sửng sốt.
“Thật ra, tớ cũng không biết cái nào đẹp, cậu là con gái, mắt thẩm mỹ chắc chắn là tốt hơn tớ rồi!” Hắn gãi gãi tóc, cố sức giải thích.
Tôi nhìn vào tủ. Thuận tay thì làm thôi, từ chối có vẻ hẹp hòi quá.
“Lấy cái này.”
“Cái này.”
Tay của tôi chạm vào một ngón tay khác, ngón tay ấy thon dài, lành lạnh, giờ là mùa nóng nên gây cho tôi cảm giác thoải mái. Tôi ngẩng đầu, liền tiếp xúc với ánh mắt đang nhìn tôi.
“Cái này là chúng tôi thấy trước, xin lấy ra giùm.”
Tôi không nói gì, nam sinh kia cũng không nói chuyện, người mở miệng là Thôi Thiến.
“Thôi không cần.” Namsinh kia khoát tay chặn lại, biểu hiện trên mặt có chút lạnh lùng: “Nhường cho cậu ấy đi.”
“Không cho!” Thôi thiến lắc đầu, ánh mắt nhìn chúng tôi mang chút phẫn hận: “Sao chúng ta phải nhường?”
“Lấy cái khác được không?” Tôi không quan tâm đến cô ta, quay đầu hỏi Đặng Thiện Ý.
“Không sao cả.” Hắn mỉm cười.
Tôi lại tinh tế chọn lựa, tay tuỳ ý chỉ một gọng kính đơn giản, tôi hướng vào quầy, trực tiếp nói: “Xin lấy giùm em cái này.”
“Tào Hiểu Quân, cậu không coi ai ra gì!”
Tôi nhìn Thôi Thiến, lơ đãng nở nụ cười: “Chú ý cách dùng từ của cậu! Hiện tại, tôi rõ ràng là đang nhìn cậu, sao lại nói tôi không coi ai ra gì? Ý của cậu là, cậu không phải là người sao?”
“Cậu…” Cô ta nhấc chân muốn bước tới.
“Đừng làm loạn!” Namsinh kia nhìn cô ta, chỉ mấy chữ đơn giản đã ngăn được động tác tiếp theo của cô ta.
“Thiệu Kì Hàn, cô ta, cô ta...” Thôi thiến “cô ta” nửa ngày, vậy mà vẫn chưa nói xong.
Oh! Tôi thầm hiểu ra. Hoá ra hắn chính là Thiệu Kì Hàn. Hèn chi hắn lại đẹp như vậy, thành tích cũng xuất sắc.
Có thể đi cùng Thôi Thiến, vậy gia đình hắn cũng nhất định là không đơn giản. Hắn họ Thiệu, chẳng lẽ là...
“Đặng Thiện Ý, tớ mời cậu ăn cơm.” Tâm tình tôi bây giờ rất tốt, nhoẻn cười.
Hắn sửng sốt một chút, rất nhanh nói:“ Tớ mời cậu.”
“Không sao cả.” Tôi xua tay: “Ăn cơm xong thì đến lấy kính luôn, cậu có ý kiến gì không?”
“Để tớ đưa tiền đặt cọc, ra ngoài chờ tớ một chút, tớ ra ngay.” Hắn làm động tác mời.
Tôi không thèm nhìn hai người kia, lập tức đi ra cửa.
Hết chương 5