Editor: An
Beta: Phan Dĩnh Lâm
Thiên Sơ không chỉ có cách dạy và môi trường học tập tốt, mà còn có đội ngũ giáo viên giỏi xứng với danh hiệu trường quý tộc, thu hút rất nhiều học sinh đăng ký. Trường này dẫn đầu thành phố A! Đó cũng là lý do để các học sinh quý tộc tự hào.
Chương trình học lại khá thoải mái hơn. Học xong bốn tiết sáng thứ bảy là có thể nghỉ buổi chiều và chủ nhật.
Đặng Thiện Ý có vài lần đến nhà tôi học, thái độ dịu dàng lễ phép của hắn làm mẹ tôi yên lòng, dành cho hắn tình cảm như dành cho Hạng Thiếu Luân.
Nhưng chiều thứ bày này, tôi tìm cớ nghỉ học thêm với hắn, một mình đi tới hồ Đông Bình.
Gần một tháng nay tôi không trở về năm 2009. Lúc này tôi đã thực sự tin tưởng rằng mình đã trùng sinh.
Hiện tại, nguyên nhân nào làm tôi trở lại mười năm trước đã không còn quan trọng, quan trọng là những ngày kế tiếp, tôi sẽ sống như thế nào, sống vì mình mà không phải trở thành quân cờ cho người khác, không trở thành vật hi sinh cho lợi ích gia tộc. Cứ như vậy, tôi cần cẩn thận suy nghĩ…
Hôm qua là Trung thu.
Không có tiệc gì nhưng ba vẫn gọi điện đến, nói sẽ không trở về. Nhìn sắc mặt ảm đạm của mẹ, lòng tôi se lại.
Nhưng có cách nào khác đâu, ông ấy phải đi cùng với một người lão niên đức cao trọng vọng - ông nội của tôi.
Mà mẹ thì chưa bao giờ chính thức bước vào cửa nhà ông ấy, nên đương nhiên sẽ không có tư cách cùng ba trở về.
Vì thế, hôm nay tâm tình tôi rất buồn bực, làm gì có tâm trạng mà học thêm, muốn trở về để biết trước tương lai nên phiền muộn không thôi.
Đã qua nửa thu, thời tiết chuyển lạnh. Ngồi bên bờ, gió nhẹ mang theo hơi nước thổi đến làm tôi phải ôm lấy hai tay.
Hòn đảo xa xa giữa hồ, ẩn hiện mờ ảo đình các, cây cầu, đây là một nơi thích hợp để giải trí. Năm 1999, có nhiều thứ chưa xuất hiện ở thị trấn nhỏ này, cho nên hòn đảo nhỏ này trở thành địa điểm du lịch được nhiều người lựa chọn. Hơn nữa, muốn đến đảo phải chèo thuyền, làm cho cuộc du ngoạn thêm phần vui vẻ, kịch tính.
Thuyền chạy bằng điện không nhiều lắm, hơn nữa giá hơi mắc. Đa số mọi người đều chọn thuyền chèo tay, giá rẻ không nói, mà còn làm cho người ta cảm thấy thư thái. Điều mà những chiếc thuyền điện chạy mô-tơ rầm rầm không thể có.
Đã gần đến hoàng hôn, thứ ánh sáng màu cam phảng phất và mềm mại chiếu xuống, ánh lên mặt hồ một mảng màu đẹp mắt. Tốp đôi tốp ba thuyền chèo lưỡn lờ trên hồ, tạo nên một bức tranh mang vẻ đẹp thơ mộng.
Nếu đã trùng sinh sao không cho tôi được đến một gia đình bình thường?
Nhìn cảnh đẹp, lòng tôi càng thêm u sầu. Không vì điều gì, chính là nhìn người trên thuyền, trong lòng lại vô cùng ghen tỵ.
Đó là một gia đình ba người! Người bố ra sức chèo thuyền, trên mặt là nụ cười vui vẻ, người mẹ ngồi đối diện, ôm trong lòng một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, mỉm cười nhìn chồng. Hạnh phúc như vậy, ấm áp như vậy, hoà thuận như vậy, sao lại cách tôi xa xôi dường ấy.
Nhắm mắt lại, có nỗi chua xót đong đầy nơi khoé mắt. Thì ra dù tôi có nguỵ trang như thế nào đi nữa, nỗi ảo tưởng trong trái tim, vẫn dễ tổn thương như vậy, tận trong tâm hồn tôi đều mong mỏi một hạnh phúc. Kể cả tình yêu của ba - điều không thể trở thành sự thật.
“Hiểu Quân” Tôi mở mắt ra, nghĩ đến có người gọi mình.
“Tào Hiểu Quân! Ở đây! Ở đây!” Nhìn về hướng ấy, thấy có một cánh tay huơ huơ. Một con thuyền chạy bằng điện, có bốn bóng dáng thanh xuân.
“Qua bên này này! Thuyền không thể ngừng ở chỗ đó.” Hạng Thiếu Luân lớn tiếng hô, tay chỉ về một hướng, vẻ mặt tươi cười. Người bên cạnh hắn là Đặng Thiện Ý. Đối diện bọn họ là Thiệu Kì Hàn và Thôi Thiến.
Tôi đứng lên, tay làm hình cái loa: “Tớ có việc! Đi trước nhé!”
“Này! Này!”
Tôi đứng dậy, leo lên xe rời khỏi nơi này.
Giọng của Hạng Thiếu Luân dần dần bị gió thổi đi, càng lúc càng xa. Đang độ tuổi thanh xuân, sao tâm của tôi lại chua xót đến vậy?
Tay tôi nắm chặt tay lái, chân bỗng thấy nặng nề, xe chậm rãi đi về phía trước. Gió thổi bay đi nỗi phiền toái của tôi, tâm tình dần dịu lại.
Ha ha, vì sao khi thấy Hạng Thiếu Luân ở cùng với Thôi Thiến, tôi lại thấy không thoải mái?
Bởi vì tôi không thích nữ sinh kia. Bởi vì hình như bọn họ trông rất vui vẻ. Bởi vì tâm tình của tôi thật tệ.
“Két”
Tiếng thắng xe chói tai kéo tôi hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn, thấy nhiều hình thánh giá trên chiếc xe đạp trước mặt.
Tôi cuống quít dừng lại, điều chỉnh hơi thở xong há mồm mắng: “Cậu bị bệnh hả?”
Hắn duỗi chân ra, bước xuống xe, nhìn tôi: “Hiểu Quân, cậu làm sao vậy?”
Tôi xoay tay lái đổi hướng, chân đạp mạnh, xe vụt lên phía trước, không quên nói lại một câu: “Hôm nay đừng làm phiền tớ.”
Hắn đuổi theo, nhấn chuông, dùng giọng nói thanh thuý hỏi tôi: “Ngày mười một cậu có kế hoạch gì không?”
“Hạng Thiếu Luân, tớ thật sự có việc, bọn họ còn đang chờ cậu kìa.” Tôi nhìn hắn, trên mặt đang kìm nén sự tức giận.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Đều đến đây.”
Tôi hít sâu một hơi, dừng xe lại.
“Đến đảo à? Vì sao không đi tiếp?” Tôi quay đầu hỏi.
Đặng Thiện Ý vẻ mặt sáng lạn: “Trên đảo cũng không tệ lắm, cậu có muốn đi không?”
“Lần khác đi.” Tôi đảo mắt nhìn Thiệu Kì Hàn và Thôi Thiến: “Tôi có việc, đi trước, mọi người đi tiếp đi.”
“Ngày mười một có kế hoạch không?” Thiệu Kì Hàn ôm ngực hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không muốn đi đâu cả.”
“Tớ đã nói là cô ấy sẽ không đi mà.” Thôi Thiến đứng phía sau hắn mở miệng.
“Nếu có việc thì cậu đi trước đi, ngày mai có thể học bù chứ?” Đặng Thiện Ý nhìn tôi.
“Mười giờ, tớ ở nhà chờ cậu.” Tôi xoay người, bắt đầu đạp xe: “Đi trước.”
“Đợi chút.” Tay lái bị Hạng Thiếu Luân bắt lấy, hắn cười xấu xa nhìn tôi: “Hiểu Quân, đi leo núi Thái Sơn đi! Được không?”
Tôi trừng mắt với hắn, không nói lời nào. Hắn buông tay lái ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tôi lái xe đi, chỉ là tâm tình mơ màng, rẽ vào một đường ngay ngã ba, hướng về nhà.
Hết chương 7