Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới


Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi nghe tiếng cười không kiêng nể gì của Hề Tân, Lâm Nhiên vẫn cạn lời: “Cười tượng trưng chút thôi là được rồi, làm gì buồn cười đến mức đấy.”Lúc này Hề Tân mới ngẩng đầu lên từ cổ nàng, hắn ta cười kinh quá nên khóe mắt cũng hơi ửng đỏ.


Hắn ta cứ thế dùng ngón tay lau giọt nước mắt kia đi, thấp giọng cười nhẹ nhàng mà mềm nhũn ở bên tai nàng: “A Nhiên, tỷ hư nhé, có bí mật nhỏ gạt bọn ta rồi.”Không đợi Lâm Nhiên mở miệng, hắn ta lại nhanh chóng nói: “Nhưng ta tha thứ cho tỷ.”“Ai bảo A Nhiên đáng yêu như vậy chứ...”Hề Tân lại tiếp tục trượt xuống chẳng khác nào con rắn tinh, nghiêng đầu gối lên đùi nàng, giơ ngón trỏ thon dài chạm vào đôi môi hồng xinh đẹp kia, chớp mắt với nàng, nở nụ cười vô cùng ngây thơ lại ngọt ngào: “...!Về sau đây chính là bí mật nhỏ của ta và A Nhiên, chỉ có hai chúng ta biết thôi nha.”Lâm Nhiên cúi đầu nhìn hắn ta, thành thật nói, không hiểu gì là lãng mạn hết: “Không phải đâu, ta cảm thấy sư phụ cũng đoán được một chút đấy.”Giang Vô Nhai nhìn thì trông như không để ý đến chuyện gì, ngày nào cũng say bí tỉ, là một tên quỷ nát rượu, nhưng Lâm Nhiên biết, trong lòng hắn đều biết rõ, nhìn thấu nhiều ý đồ bị cất giấu.“Sao chỗ nào cũng có huynh ấy vậy hả.”Hề Tân bĩu môi, xoa tay nàng, bực bội lầu bầu: “Phiền chết đi được, miệng lúc nào cũng bô bô giảng đạo lý, cứ mỗi lần làm chút chuyện là lại lải nhải dài dòng.

Nếu có thể đá huynh ấy ra chỗ khác thì hay rồi… Nhưng nếu ta vẫn muốn độc chiếm thì chắc chắn huynh ấy sẽ không đồng ý, vậy nên cứ lôi huynh ấy dùng chung vậy, vậy thì mọi người đều sẽ là đồng loã, ai cũng đừng hòng nói ai...”“Hả?”Lâm Nhiên không hiểu sao trăng gì cả: “Đệ đột nhiên nhắc tới cái gì thế? Cái gì mà dùng chung? Đồng lõa gì cơ?”Hề Tân nghiêng đầu liếc nhìn nàng, sóng mắt lưu chuyển, cười xán lạn: “Không có gì đâu, ta đang suy nghĩ A Nhiên đi ra ngoài rèn luyện thì phải chuẩn bị gì cho A Nhiên đây.”“À, thực ra không cần chuẩn bị gì hết, ta mang theo Phong Trúc là đủ rồi.”Lâm Nhiên bị đánh trống lảng thành công, nghiêm túc suy nghĩ: “Nghe nói trong bí cảnh Vân Thiên có không ít động phủ và linh thảo quý hiếm, bảo vật gì đó thì cứ tùy duyên vậy, còn linh thảo thì cũng có thể hái được một ít...”Hề Tân nghe giọng nói trong trẻo của Lâm Nhiên, ngón tay cuốn lấy đốt xương ngón út của nàng, mỉm cười nhìn mặt bên dịu dàng của nàng chăm chú.A Nhiên dịu dàng, A Nhiên bao dung, A Nhiên giống như biết rất nhiều bí mật nhưng cho tới bây giờ vẫn rất tinh tế không hỏi nhiều, A Nhiên có ánh mắt ấm áp lại sáng ngời đến thế.Trên đời này chỉ có một A Nhiên thôi.Là đứa bé hắn ta tự tay nuôi lớn, nhưng cũng giống như người tỷ tỷ mãi mãi dung túng hắn ta, giống như mẫu thân, lại giống như tình nhân có thể quấn quýt lấy nhau...Nàng thỏa mãn tất cả ảo tưởng của hắn ta đối với nữ tử, trong giấc mơ hằng đêm của hắn ta đều có hình bóng nàng.


Hắn ta sẽ quấn lấy nàng như một con rắn, nàng cắn môi, khóe mắt ửng đỏ, con ngươi lấp lánh ánh nước, thở hổn hển nhìn hắn ta...… Vậy nên sao hắn ta có thể không thích nàng cho được?Hắn ta yêu nàng muốn chết!Sau khi kiếm ý bộc phát, cơn mệt mỏi mãnh liệt kéo đến lôi ý thức của hắn ta chìm xuống biển sâu.Hắn ta vô thức siết chặt ngón tay nàng, sau đó kịp hoàn hồn lại, nhanh chóng buông lỏng ra, nhẹ nhàng nắm khẽ.


Nhìn nàng đang ở ngay bên cạnh, cánh môi hắn ta cong lên rồi mới an tâm từ từ nhắm mắt lại.“...!Vậy đệ có thứ gì muốn ta đem về không? Hiếm khi được một lần ra khỏi tông môn, lúc ta trở về sẽ mang cho đệ…”Lâm Nhiên cúi đầu, thấy Hề Tân gối đầu trên đầu gối nàng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở lên xuống đều đều, rõ ràng đã ngủ say rồi.Bình thường hắn ta luôn cười tủm tỉm, ngay cả khi giả vờ ngây thơ đáng yêu cũng giống như mang theo một luồng lệ khí tàn ác, vừa nhìn đã biết là tên mắc bệnh chiếm hữu đè nén đủ lại cảm xúc u ám, chỉ cần không hợp ý một phát là sẽ phát bệnh ngay.Nhưng bây giờ, lúc hắn ta ngủ say, hàng lông mi vừa dài vừa cong phủ bóng mờ lên bọng mắt, khuôn mặt bánh bao mềm mại phúng phính, cứ như thể hắn ta thật sự chỉ là một cậu thiếu niên ngây thơ, ngoan ngoãn đến lạ thường.Lâm Nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn gà nướng bên kia vẫn chưa chín, nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là dứt khoát lấy ống trúc ra tiếp tục đẽo vỏ kiếm.Vừa đẽo được hai nhát, bóng tối phía đối diện đột nhiên hiện lên một bóng người.Giang Vô Nhai đột nhiên bước tới, kiếm khí lạnh thấu xương quấn quanh thân vẫn còn chưa tản đi, hàng lông mày đang nhíu chặt, khi nhìn thấy Lâm Nhiên bình yên vô sự ngồi ở chỗ đó mới thoáng thả lỏng.Hắn bày ra dáng vẻ tươi cười, sải bước đi về phía nàng, giọng nói trầm thấp: “A Nhiên à, con có thấy Tiểu Tân...?”Ánh trăng tản ra, Giang Vô Nhai mới nhìn thấy Hề Tân đang ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh Lâm Nhiên ngủ thiếp đi, bước chân hắn khựng lại.Lâm Nhiên kinh ngạc nhìn thấy trên quần áo Giang Vô Nhai có mấy vết kiếm xẹt qua: “Sư phụ? Người đi so kiếm với người khác sao?!”Trời ạ, Giang Vô Nhai lại đi so kiếm với người ta ư? Giang Vô Nhai lại có thể hy sinh thời gian uống rượu đi ngủ quý giá để so kiếm với người ta ư?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận