Trên mạng ngập tràn tin tức về tình yêu của Hướng Thư, những bức ảnh Hướng Thư cùng ăn cơm trưa cùng một người đàn ông bị chụp chung được tung lên, người đàn ông đưa lưng về phía máy ảnh, Hướng Thư ngồi đối diện với người đó.
Trong nháy mắt Lê Tranh đã nhận ra được bóng lưng của người đàn ông ấy.
Đó là Phó Thành Lẫm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng đã có người nhận ra dưới bình luận.
Tắt trang web đi.
Lê Tranh cầm chiếc gương trang điểm lên, nhìn lại chính mình trong gương, cô đã hóa thành vại chanh từ lúc nào.
Giờ chỉ cần chế biến một chút thôi là cô sẽ thành ly mojito.
Cất gương đi, Lê Tranh đến phòng máy tìm Hà Dập, anh ta đang chỉnh sửa phim.
Nghe thấy tiếng động, Hà Dập quay mặt lại, “Em không nói chuyện với chị gái thêm một lúc à?”
“Chị ấy còn có việc phải làm.” Lê Tranh ngồi xuống bên cạnh Hà Dập, cô không muốn nói nhiều về chuyện của cô “chị gái” này với anh, nói dối với cô là một việc cực hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thầy, để em cắt phim cho ạ.”
Hà Dập nhường ghế lại cho cô rồi ngồi cạnh quan sát.
“Trình độ của em sắp đuổi kịp tôi rồi.”
“Thầy, quá khen rồi ạ.”
Hà Dập theo dõi một lúc cảm thấy hoàn toàn có thể yên tâm để Lê Tranh cắt phim một mình, đây là thực tập sinh khiến anh ta yên tâm nhất từ trước đến nay, bất kể là việc gì chỉ cần hướng dẫn một chút là Lê Tranh có thể hiểu ngay.
“Em có dự định gì cho công việc trong tương lai chưa?”
Anh ta trò chuyện với Lê Tranh.
Lê Tranh bấm vào biểu tượng chương trình mà bọn họ đã đánh dấu trên màn hình máy tính, “Nỗ lực nâng cao kinh nghiệm làm việc và phấn đấu xin được việc ạ.”
Hà Dập cười: “Tôi sợ rằng chỉ sau vài tháng thực tập em sẽ không còn suy nghĩ như bây giờ nữa.”
Anh ta còn có việc bận liền nói với Lê Tranh một tiếng rồi sau đó rời khỏi phòng máy tính.
Phim sau khi cắt xong sẽ được gửi đến phòng lồng tiếng để đợi tới lượt lồng tiếng.
Trong thời gian chờ đợi, Lê Tranh tranh thủ đi vệ sinh. Một số đồng nghiệp trong văn phòng cũng đang ở đó, cùng nhau buôn chuyện về Hướng Thư. “Tôi đã gặp Hướng Thư rồi, cô ấy còn đẹp hơn trong phim nhiều.”
“Đẹp hơn Tiểu Lê không?”
“Da không trắng bằng Lê Tranh.”
Nhìn thấy Lê Tranh đi vào, bọn họ ngừng nói chuyện, gật đầu cười với Lê Tranh.
Một đồng nghiệp lên tiếng: “Tiểu Lê này, em đã có bạn trai chưa?” Có thể cảm thấy câu hỏi có vẻ hơi đột ngột, cô ấy vội giải thích: “Trưa nay em đến căn tin ăn cơm. Buổi chiều, có mấy đồng nghiệp nam từ các chuyên mục khác cứ đi theo chị hỏi thăm em rồi nhờ chị xin Wechat của em. Chị không cho vì chị không rõ tình trạng quan hệ của em thế nào.”
Lê Tranh đành phải nói dối: “Em có bạn trai rồi ạ.”
Chị đồng nghiệp kia liền nói: “Lần sau có liên hoan em nhớ dẫn bạn trai theo nếu không mấy tháng tới em sẽ bị làm phiền cho xem.”
Lê Tranh nói cảm ơn.
Đưa bạn trai đi cùng e là một việc khó với cô.
--
Lê Tranh làm việc đến 8 giờ rưỡi tối mới tan ca, cô cùng với Hà Dập đi xuống lầu.
“Hai ngày nay cảm thấy thế nào? Đã quen với cường độ làm việc này chưa?” Anh ta nhấn giữ thang máy rồi đợi Lê Tranh bước vào.
Lê Tranh mỉm cười, “Vẫn ổn ạ.”
Ra khỏi đài truyền hình, Lê Tranh vẫy tay tạm biệt Hà Dập.
Hà Dập hỏi: “Em sống ở đâu? Để tôi đưa em về.”
Lê Tranh không nói rõ mình sống ở đâu, cô đang sống trong căn hộ của chú mình, khu vực xa hoa bậc nhất thành phố, tấc đất tấc vàng.
Cô uyển chuyển từ chối ý tốt của Hà Dập: “Cảm ơn thầy, cũng không xa lắm đâu, đi bộ là tới thôi ạ.” Căn hộ quả thật ở ngay gần đây, đi bộ chỉ mất mười phút nên cô vẫn thường đi bộ đến đài truyền hình.
Hà Dập cũng không khách sáo nữa, đúng lúc điện thoại reo lên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cuối cùng tắt máy rồi nhét luôn điện thoại vào túi.
Hà Dập giống như một người trưởng bối không bao giờ quên dặn dò Lê Tranh: “Về nhà sớm đi, đừng có thức khuya quá.”
Lê Tranh vẫy vẫy tay, đáp lời: “Tạm biệt thầy.”
Hà Dập mới đi được mấy bước bỗng sực nhớ ra gì đó, quay người lại nói với Lê Tranh: “Ngày mai, tôi trống lịch, em nghỉ một ngày đi. Nhớ mở điện thoại. Nghề này không có ngày nghỉ tuyệt đối đâu. Nói không chừng có tin mới thì lại phải chạy đến hiện trường ngay.”
Không còn gì khác cần nói, anh xoay người và tiến về phía bãi đậu xe.
Lê Tranh nhìn theo Hà Dập, bóng lưng của anh ta có gì đó thật cô đơn.
Cô đã nghe rất nhiều câu chuyện phiếm khi ăn cơm tối, hóa ra Hà Dập và bạn gái anh ta vừa chia tay cách đây không lâu. Bạn gái cũ của anh cũng là một phóng viên trong chuyên mục của bọn họ, thường xuyên xuất hiện trên bản tin, bề ngoài rất xinh đẹp.
Hình như bạn gái cũ cho rằng Hà Dập là người không có tiền cũng như con đường thăng tiến trong nghề nghiệp, ngay sau khi chia tay, cô ta liền cặp kè với một người đàn ông giàu có.
Cô phóng viên đó đi công tác mấy ngày nay vẫn chưa về.
Lê Tranh đi bộ về căn hộ, lúc này cô mới có thời gian kiểm tra điện thoại của mình.
Nửa tiếng trước, Giang Tiểu Nam gửi cho cô một đoạn video, sau đó là một video khác: [Phó Thành Lẫm đáp lại.]
Lê Tranh nhấp vào video, một bóng lưng đàn ông thẳng đứng đập vào mắt cô, anh bị vây quanh bởi rất nhiều các phóng viên tài chính đang tranh nhau đặt câu hỏi về các vấn đề nóng bỏng liên quan đến hội nghị hôm nay.
Anh là người nổi bật nhất trong đám đông, cao hơn hẳn những người xung quanh nửa cái đầu.
Mặc dù thông qua màn hình điện thoại nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng y như cái tên của anh.
Một phóng viên hỏi anh câu hỏi liên quan về mối quan hệ của anh và Hướng Thư,
Phó Thành Lẫm chỉ trả lời đơn giản hai chữ: “Là bạn.” Ngay sau đó anh được cả vệ sĩ hộ tống rời khỏi hội trường.
Video kết thúc.
Những tin đồn bùng nổ trong làng giải trí được khẳng định bảy tám phần là thật, đặc biệt là khi nhân vật chính không trực tiếp phủ nhận tin đồn mà lấy mối quan hệ bạn bè để trả lời.
Lê Tranh chần chừ suy nghĩ vài giây trước khi gửi tin nhắn cho chú mình: [Bạn chú, Phó Thành Lẫm đã có bạn gái chưa ạ?]
Vài phút trôi qua, chú ấy vẫn chưa trả lời cô, có lẽ chú đang bận.
--
Đường từ đài truyền hình về căn hộ không quá xa nhưng hôm nay Lê Tranh lê lết nửa tiếng mới về tới. Giữa đường cô ghé tiệm bánh mì để mua bữa sáng cho ngày mai cũng mất hơn mười phút.
Mải chú ý vào điện thoại cô không để ý thấy một chiếc xe chạy ngang qua mình.
Trong xe, Phó Thành Lẫm nhìn thấy Lê Tranh, cô mặc một chiếc váy dài màu đen, dáng người lộ ra xinh đẹp.
Trợ lý Tăng ngồi ở ghế lái phụ cũng nhìn thấy Lê Tranh, không ngờ cô cũng sống ở đây nhưng nghĩ lại cũng không quá bất ngờ, lúc trước ông chủ đã cùng đi mua nhà với chú của Lê Tranh.
Cùng tầng lầu và là hàng xóm.
Căn hộ này được mua đã vài năm nhưng vẫn luôn bỏ không.
Nếu không phải chỗ ở của ông chủ bây giờ lúc nào cũng có paparazzi nằm vùng thì anh cũng không dọn tới đây.
Paparazzi lúc trước chỉ vì chụp được ông chủ cùng Hướng Thư cùng nhau ăn một bữa cơm mà đưa ra không biết bao nhiêu loại phỏng đoán.
Trong mối quan hệ với Hướng Thư, mặc dù đã được ông chủ làm sáng tỏ chỉ là bạn bè nhưng đám paparazzi vẫn nhiệt tình đeo bám. Cứ chắc chắn một hai ông chủ và Hướng Thư phải có chuyện gì ám muội.
Ngay cả lúc này chiếc xe đang đi cũng thuộc về sếp Tưởng.
Tưởng Thành Duật, chú của Lê Tranh.
Hôm nay, sau khi buổi tiệc tối ở hội nghị kết thúc, vì sợ bị paparazzi theo dõi, Tưởng
Thành Duật liền cho ông chủ mượn xe.
Xe dừng lại, Phó Thành Lẫm xoay người mở cửa xe, qua lớp cửa kính, anh bất ngờ đụng phải ánh mắt quyến rũ của Lê Tranh.
Nhưng hình như Lê Tranh không nhìn thấy anh.
Giây tiếp theo, “cốc cốc cốc”.
Lê Tranh gõ lên cửa sổ xe, cô nghĩ rằng người trong xe là Tưởng Thành Duật, “Chú ơi.”
Cửa xe được mở ra từ bên trong, Lê Tranh bước qua bên cạnh mấy bước để nhường đường.
Khi đôi chân dài bước xuống xe, bóng dáng xuất hiện trong giấc mơ của cô hiện ra, Lê Tranh ngẩn ngơ, những lời làm nũng đang định nói với chú của cô đột ngột dừng lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô và Phó Thành Lẫm đứng cách nhau không xa, mùi rượu vang đỏ êm dịu quyện với hơi thở nam tính trên người anh.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Phó Thành Lẫm là một tháng trước, cô đến gặp chú của mình và Phó Thành Lẫm tình cờ cũng có mặt ở văn phòng của chú ấy.
Sau lần đó không còn gặp nhau thêm lần nào nữa.
Tối qua là lần duy nhất cô mơ thấy anh.
Nhìn thấy anh ngay lúc này, tất cả những hình ảnh của giấc mộng xuân ấy lại hiện ra, trong giấc mơ cô mặc áo trắng của anh, giờ áo anh đang mặc cũng là màu trắng.
Anh đột ngột xuất hiện ở đây thật sự khiến cô không ngờ tới.
Nhưng ngay sau đó, Lê Tranh nhớ ra Phó Thành Lẫm và chú của mình đều vừa tham dự hội nghị tài chính, tiệc tối vừa kết thúc liền trở về, hẳn là còn vội đi nơi khác.
Cô chào như không có chuyện gì xảy ra: “Đã mấy ngày không gặp anh rồi nhỉ.”
Phó Thành Lẫm cũng gật đầu chào hỏi: “Vừa mới tan làm à?”
“Dạ.” Lê Tranh vừa nhìn vào trong xe vừa tự hỏi sao mãi vẫn chưa thấy chú xuống xe.
Phó Thành Lẫm đóng cửa xe, “Chú em hôm nay không qua đây, tôi mượn xe của cậu ấy.”
Lê Tranh gật đầu, Phó Thành Lẫm vì muốn tránh paparazzi nên tối nay mới mượn xe của chú mình. Vừa lúc nãy, chú cô mới trả lời tin nhắn của cô, chú ấy nói rằng Phó Thành Lẫm không có bạn gái.
Chú còn hỏi cô sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện đó, cô chỉ có thể nói dối rằng chỉ là một đồng nghiệp trong lúc buôn chuyện muốn biết.
Ở phía sau xe, trợ lý Tăng lấy vali hành lý của Phó Thành Lẫm ra khỏi cốp xe kéo đến.
Lê Tranh biết rằng Phó Thành Lẫm có một căn hộ tại đây, xem ra anh muốn chuyển đến đây sống một thời gian.
Tối qua, Giang Tiểu Nam kéo cô ra khỏi giấc mộng, gián đoạn ngay tại lúc này.
Anh trở thành hàng xóm của cô.
Phó Thành Lẫm đi qua lấy hành lý, vỏn vẹn chỉ có hai cái vali.
Lê Tranh bước tới mấy bước, giúp anh kéo một cái.
Phó Thành Lẫm đưa tay giữ lại: “Tôi tự làm là được rồi.”
Lê Tranh vẫn không buông tay, cô trưng ra vẻ mặt chân thành nhưng mục đích thật sự lại không trong sáng: “Từ nay chúng ta là hàng xóm, anh không cần khách sáo thế đâu.”
Trợ lý Trạch thấy vậy cũng không quấy rầy ông chủ thêm nữa, bước nhanh quay lại xe rồi nói tài xế cho xe đi.
Lê Tranh đẩy vali cùng với Phó Thành Lẫm đi về hướng căn hộ, cô nghiêng đầu lén nhìn anh. Cùng lúc đó, Phó Thành Lẫm cũng quay sang muốn nói chuyện với cô, tầm mắt lại một lần nữa đối diện nhau.
Cô có một đôi mắt đen và sâu hun hút.
“Em thực tập ở đâu?” Phó Thành Lẫm hỏi.
Lê Tranh kể chi tiết cho anh cô thực tập ở kênh nào thậm chí còn nói anh biết ai là giáo viên hướng dẫn của mình.
Phó Thành Lẫm rất ít xem TV, một phần vì anh không có thời gian. Anh có biết kênh tin tức nơi cô đang thực tập nhưng chưa xem qua bao giờ. “Tại sao em lại muốn trở thành phóng viên tin tức?”
Hình như tất cả mọi người đều nghi ngờ khi nghe nói cô là phóng viên tin tức, ai cũng nghĩ cô sẽ là một phóng viên kinh tế tài chính.
Lê Tranh muốn nhận sự đồng cảm của Phó Thành Lẫm, cô hỏi: “Tại sao mấy năm trước anh với chú em lại thường xuyên đi leo núi ngoài trời bằng tay không? Môn này rất nguy hiểm.”
Phó Thành Lẫm hiểu rõ, cô chỉ đơn giản là thích công việc hiện tại của mình.
Đối với môn thể thao mạo hiểm leo núi bằng tay không này, mấy năm nay anh và Tưởng Thành Duật không còn chơi nữa, để gia đình đỡ phải lo lắng.
Đến sảnh chung cư, bảo vệ đến giúp họ ấn thang máy.
Sau khi hai người bước vào, cửa thang máy từ từ đóng lại, ngăn cách toàn bộ âm thanh ồn ào ở bên ngoài.
Không gian thang máy chật hẹp, ngập tràn vị rượu vang đỏ trên người anh.
Giữa Lê Tranh và Phó Thành Lẫm có hai chiếc vali, mặc dù đứng cách xa anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự áp bức từ chiều cao của anh. Trên cửa thang máy, cô có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không biết anh sẽ ở đây trong bao lâu.
Thật nhanh, thang máy đã dừng lại.
Phó Thành Lẫm ấn nút mở thang máy để Lê Tranh bước ra trước, hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy.
Đến cửa nhà anh, Lê Tranh giao lại vali cho Phó Thành Lẫm, “Ngủ ngon.”
Đi được vài bước, cô bỗng quay đầu lại lắc lắc túi bánh mì trong tay, “Cho anh một nửa, gần đây không có chỗ nào bán đồ ăn sáng, sáng mai anh ăn tạm cái này đi.”
Phó Thành Lẫm từ chối: “Không cần đâu, sáng mai đầu bếp sẽ qua đây.”
Lê Tranh trầm ngâm gật đầu, nếu có đầu bếp ở đây sau này cô có thể qua nhà anh ăn nhờ mấy bữa sáng phong phú. Cô cười cười: “Nhà chú của em không có đầu bếp.”
Phó Thành Lẫm không hiểu được ý tứ trong câu nói của cô, chỉ trả lời: “Chú của em biết tự lo cuộc sống hơn tôi.”
Lê Tranh: “…”
Cọ cơm thất bại.