Lưỡi dao dịu dàng

Sau lời thổ lộ như dốc hết tâm can của Lê Tranh, cả văn phòng rơi vào im lặng một lúc lâu.

Tay cô ra đầy mồ hôi, thậm chí còn khiến chiếc bật lửa cô đang nắm cũng bị ướt, may mà trong túi cô có một chiếc quạt nhỏ, thỉnh thoảng cô mở lòng bàn tay thổi qua hai lần.

Những hạt mồ hôi lăn dài trên lưng cô.

Lê Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, phá vỡ sự ngượng ngùng: “Hoàng hôn hôm nay đẹp quá, chắc rằng ngày mai vẫn không có mưa.”

“Ừm, ngày mai trời sẽ nắng.” Phó Thành Lẫm miễn cưỡng trả lời. Anh chưa bao giờ rơi vào thế bị động như vậy, bị động đến mức đến sắp xếp một câu hoàn chỉnh để nói cũng không làm được.

Đã nhiều năm như vậy, những người phụ nữ thích anh, theo đuổi anh, đủ các kiểu phụ nữ chủ động nhào vào ngực anh, cũng không thiếu những cái ôm, nhiều đến độ tên là gì anh còn không nhớ nỗi.

Anh chưa từng cho ai một cơ hội đặc biệt, để nói ra hết tình cảm của mình với anh.

Đơn giản là vì lãng phí thời gian.

“Sếp Phó, anh có nước đá không?”

‘Có.” Phó Thành Lẫm đặt chuột xuống, đi đến tủ lạnh lấy nước cho cô.

Chuột bị cầm lâu đã được bao phủ bởi một lớp hơi nước nhàn nhạt.

Lê Tranh còn không thể tự lo được cho mình, không chú ý gì đến con chuột, lợi dụng lúc Phó Thành Lẫm đứng dậy, lau mồ hôi trên cổ mình, trên trán có một lớp mồ hôi.

Phó Thành Lẫm cầm lấy hai chai nước ướp lạnh, mở nắp chai đưa cho Lê Tranh, khi anh bước đến bên cạnh để mang nước cho cô, anh liếc thấy cả mảng váy sau lưng cô ướt đẫm.

Anh quay lại chỗ ngồi, tự mình vặn chai nước.

Lê Tranh nhìn sang ly nước bên cạnh, trong dó vẫn còn nửa cốc nước.

Anh khẽ nâng cằm lên, lơ đễnh uống nước ướp lạnh, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, sau vài giây mới nuốt xuống, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống.

“Tranh Tranh,” Phó Thành Lẫm nhẹ nhàng vặn lại nắp chai, “Tiếc nuối của em, tôi không cách nào để bù đắp, tối nay tôi sẽ mời em ăn tối.”

“Ừm, không cần đâu.” Lê Tranh cố gắng nặn ra một nụ cười, “Buổi tối em phải giảm cân, không ăn nhiều được.”

“Cảm ơnh an.” Sau một vài giây, cô lại nói thêm một câu đầy sự khách sáo.

“Phó Thành Lẫm,” Lê Tranh gian nan mở lời sau khoảng thời gian im lặng, “Em đã thích anh từ rất lâu rồi.” Rốt cuộc sau khi vòng vo cả mười tám vòng, cô cũng đã nói ra được mục đích chính của chuyến đi của mình.

Câu nói đơn giản nhưng chứa cả sức nặng ngàn cân, đè nặng trĩu lên đầu cô, khiến cô đến thở cũng khó khăn.

Trái tim cô có chút dao động, nhìn thẳng vào mắt Phó Thành Lẫm.

Chờ đợi sự phản hồi từ anh.

Cô cũng muốn bắt được khoảnh khắc có sự khác thường nào đó trên khuôn mặt anh, chẳng hạn như anh cũng thích cô.


Phó Thành Lẫm vốn lăn lộn trong thương trường đầy sóng gió lâu ngày, đã luyện được cho anh một trái tim sắt đá, gặp chuyện bất ngờ không kinh ngạc, không thay đổi sắc mặt không biết từ lúc nào đã trở thành một loại bản năng.

Ngay cả bạn bè anh cũng cười rồi mắng: Con mẹ nó khi nào thì cậu mới thất thố một lần hả? Liệu tôi có cơ hội nhìn thấy cảnh đó trước khi chết không?

Phó Thành Lẫm nhìn Lê Tranh, lặng lẽ nhìn vào mắt cô, anh thấp giọng trả lời: “Cảm ơn em.”

Lời cảm ơn này là để đáp lại cho việc cô thích anh.

Tim cô như bị dao cứa, lại như trút được gánh nặng.

Lê Tranh bỗng nhiên nở một nụ cười nhợt nhạt, cố giữ lại chút thể diện cuối cùng: “Không cần khách khí.”

Bị từ chối, đây là số mệnh cho chuyện tình yêu thầm kín của cô.

Từ lâu cô đã biết kết quả sẽ như vậy.

Nhưng lúc này anh trực tiếp từ chối cô, giống như cát bụi đã được lắng xuống, cô không còn suy nghĩ gì nữa.

“Ông chủ Phó,” Lê Tranh cũng giống như những người yêu thầm khác, luôn luôn muốn biết: “Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?”

Phó Thành Lẫm không trả lời.

Lê Tranh uống vài ngụm soda, cầm cái chai lên xem xem, “Nước của nhãn hiệu này rất ngon.”

Câu hỏi vừa rồi cô hỏi anh, cứ như thế trôi qua.

Khi hỏi xong cô cũng cảm thấy đó chỉ là điều vô nghĩa.

Dù anh có nói mình thích kiểu người nào, cô cũng không thể đau hơn được nữa.

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần tối sầm đi, ánh hoàng hôn lộng lẫy cũng không còn nữa.

Phó Thành Lẫm lại xắn tay áo lên trên vài lần nữa, cố gắng tập trung sự chú ý vào máy tính.

“Em quay về đây, đã làm phiền anh lâu như vậy rồi.” Lê Tranh đem chiếc quạt nhỏ bỏ vào túi, chậm rãi đeo lên lưng. Khoảng lưng ướt đẫm phía sau được chiếc ba lô che khuất.

Phó Thành Lẫm đứng lên, “Để tài xế đưa em về.”

Lê Tranh từ chối: “Không cần phiền phức.”

Phó Thành Lẫm đưa cô ra ngoài, đề cập đến vấn đề sở hữu cổ phần của GR: “Lúc nào rảnh, em cứ trực tiếp đến tìm trợ lý Tăng.”

Lê Tranh ngừng bước chân, quay sang đối mặt với anh, “Cổ phần của GR, em không cần nữa.”

Phó Thành Lẫm dừng lại, cuối cùng gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.


“Lúc đó chú tặng nó cho em, em đã rất vui mừng vì có thể đến công ty với tư cách cổ đông để tìm anh, em còn muốn tham gia đại hội cổ đông, xem anh lúc phát biểu ở cuộc họp sẽ trông như thế nào.”

Lê Tranh cởi ba lô xuống.

“Có lẽ…đến đại hội cổ ĐSng năm chúng ta đều đã có người mà mình thích. Cổ phần có hay không, cũng không còn ý nghĩa gì.”

Cô nhìn thẳng vào anh giây lát, “Ông chủ Phó, anh cúi đầu xuống, em có lời muốn nói nhỏ với anh.”

Phó Thành Lẫm thoáng chút do dự, ở đây chỉ có hai người bọn họ, không có lời gì bí mật mà phải tới gần như vậy mới có thể nói được. Xem như tâm trạng của cô lúc này không tốt, anh theo lời cô cúi xuống: “Muốn nói với tôi chuyện gì?”

Lê Tranh dùng cả hai tay ôm chặt lấy cổ anh, dùng sức kéo anh, cố gắng tới gần chút nữa.

Phó Thành Lẫm suýt chút nữa không đứng vững, bị cô kéo đi theo tới phía trước nửa bước, anh đột nhiên nhấc tay phải lên lướt qua đỉnh đầu cô chống lên cửa, mới có thể lấy lại thăng bằng.

“Tranh Tranh.” Tay trái anh nắm lấy cánh tay Lê Tranh, lớn tiếng ngăn cản cô.

Lê Tranh không có hành động vượt mức nào nữa, ghé sát vào tai anh thì thầm: “Giấc mơ mà em đã từng nhắc đến hai lần, thực ra mọi chi tiết em đều nhớ rõ. Trong giấc mơ,...”

Hơi thở ẩm ướt nóng hổi của cô phả vào tai anh, ở tư thế này hai người gần như đang ôm nhau, Phó Thành Lẫm kìm nén quay mặt sang hướng bên cạnh, cố gắng cách xa cô.

Lê Tranh uy hϊếp anh: “Nếu còn động đậy, em sẽ hôn anh ngay.”

“...” Phó Thành Lẫm lần đầu tiên bị người khác uy hϊếp.

Anh không có cách nào khác đành phải thỏa hiệp: “Em có chuyện gì thì nhanh nói đi.”

Hai người đang ở trong một tư thế mờ ám, khiến anh rất giày vò.

Lê Tranh khẽ thở ra, chính bản thân cô cũng hồi hộp, “Ở trong giấc mơ,...” cô lại tiếp tục lời mình vừa nói: “Anh đang sắp hôn em, thật đáng tiếc chưa kịp hôn thì bị điện thoại cắt ngang, đành thức dậy từ giấc mơ.”

Giọng cô càng nhẹ nhàng hơn, “Ông chủ Phó, sau này không biết còn có cơ hội gặp mặt nhau không, cũng không biết em còn có thể mơ thấy anh lần nào nữa không, có lẽ là không. Em muốn hôm nay có thể bù đắp cho những hối tiếc cho giấc mơ của mình.”

Lời nói nghe thật đường hoàng.

Phó Thành Lẫm nhận ra được cô đang làm gì, quá muộn ngăn cô lại, vì cô đã quay đầu, dán lên môi dưới của anh, sau đó ngậm nó trong miệng mình.

Nụ hôn này giống như một cơn mưa giông chiều tháng sáu, sấm sét ầm ầm, xé toang lớp mây đen nghìn nghịt thành một cái hố thật sâu.

‘Á…’ Phó Thành Lẫm kêu lên một tiếng đau đớn, lúc còn chưa kết thúc, Lê Tranh lại hôn lên môi trên của anh, khi cô dùng sức để cắn, mắt cô hơi nheo lại.

Mùi máu tươi tràn ra trong khoang miệng của hai người.

Anh đau, cô còn đau hơn.

Tất cả tình yêu cũng như suy nghĩ cô dành cho anh, đều kết thúc ở đây.


Phó Thành Lẫm siết chặt cổ tay cô, muốn kéo cô ra nhưng lại từ bỏ, mặc kệ để cô trút bỏ phiền muộn.

Lê Tranh không muốn cắn nữa, nếu cô còn cắn nữa, không chừng cô có thể cắn đứt một mảnh môi của anh, cô chậm rãi nhả ra, nhưng hơi không nỡ, lại nhẹ nhàng hôn lên.

Đều là vị mặn.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

‘Cốc cốc cốc’, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên thật không đúng lúc.

Sự chấn động từ tấm cửa truyền đến cánh tay đang chống lên cửa của Phó Thành Lẫm.

Lê Tranh cuống quít buông Phó Thành Lẫm ra.

“Sếp Phó?” Đó là giọng của trợ lý Tăng.

Lúc Lê Tranh vào đây trợ lý đã nhìn thấy, nếu cô trốn đi sẽ chứng tỏ cô có chuyện mờ ám muốn che giấu, ở đây cũng không có tiền bạc gì, không kịp suy nghĩ gì, cô nhón mũi chân hướng về phía sô pha chạy đến.

Cô thở hổn hển, “Trợ lý Tăng, đến ngay.”

Lê Tranh lấy khăn giấy trên bàn lau miệng, ánh mắt ra hiệu cho Phó Thành Lẫm đi vào phòng nghỉ bên trong, môi anh vẫn còn đang chảy máu, không nên gặp người khác.

Sau cơn giông và sấm sét, chính là cơn mưa tầm tã, không thể nào ngăn được.

Phó Thành Lẫm chưa từng chật vật như vậy trước đây, bước nhanh đến phòng nghỉ.

Lê Tranh lấy chiếc gương trang điểm ra từ trong túi xách, xem xét, thấy sắc mặt không có gì bất thường, liền cất gương vào lại túi xách rồi đi mở cửa.

Cửa mở ra, ngoại trừ trợ lý Tăng còn có khuôn mặt như thiếu nợ của Cận Phong.

Lê Tranh giải thích với trợ lý Tăng: “Sếp Phó đang ở trong phòng nghỉ nghe điện thoại, vừa mới đi vào xong.”

Trợ lý Trạch không đến tìm Phó Thành Lẫm, mà là Cận Phong quay lại, muốn chào hỏi ông chủ.

Chiều nay các giám đốc điều hành cấp cao của GR cùng tập đoàn Nam Phong đã có một cuộc họp, gần cuối cuộc họp, Phó Thành Lẫm rời đi trước còn những người khác vẫn tiếp tục.

Mười phút trước khi cuộc họp kết thúc, căn cứ khoản tiền kiếm được tạm thời không khiến mặt mũi bị xé rách, Cận Phong đến đây để nói chuyện lịch sự với Phó Thành Lẫm, người mà anh ta không thể nào hiểu được.

Kết quả lại vô tình gặp cô phóng viên nhỏ.

Khi cô phóng viên nhỏ này nói dối, cũng không chớp mắt.

“Thật đúng là đến đâu cũng có thể đụng phải cô.”

Lê Tranh nhếch mép: “Tôi cũng cảm thấy mình thật xui xẻo.” Cô thấy trong tay anh ta đang cầm chìa khóa xe thể thao, hình như anh ta tự mình lái xe đến.

Những vị tổng giám đốc như anh ta thường sẽ có tài xế lái xe, anh ta chính là một sự khác biệt mới lạ, lần trước anh ta gặp tai nạn xe với Hướng Thư và cô gái đi xe đạp điện, anh ta cũng tự mình lái xe.

“Vì sao anh lại tự mình lái xe?”

Cô muốn kéo dài thời gian để Phó Thành Lẫm xử lý vết thương trong phòng nghỉ, cô ban đầu không biết nên nói gì.

Cận Phong: “Bởi vì kỹ năng lái xe của tôi rất tốt.”


Lê Tranh không nói nên lời.

Trợ lý Tăng nhận thấy bầu không khí giữa Cận Phong và Lê Tranh có gì đó không đúng, chắc rằng không đơn giản như anh ấy nhìn thấy.

Anh ấy lấy lý do đang bận, muốn tránh mặt đi

Sau lưng có tiếng bước chân, Lê Tranh quay người nhìn lại.

Phó Thành Lẫm dùng khăn giấy che miệng từ phòng nghỉ bước ra, tay kia của anh trống rỗng, không hề mang theo điện thoại di động.

Điện thoại được đặt bên cạnh máy tính, từ góc nhìn này Cận Phong có thể trông thấy nó.

Vì vậy Cận Phong biết rằng vừa rồi Lê Tranh đã nói dối.

Ở đây không có người ngoài, Cận Phong cũng lười giả mù sau mưa, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Phó Thành Lẫm, thậm chí anh còn có chút hả hê, “Sếp Phó, bị thương đấy à?”

Phó Thành Lẫm lạnh lùng nói: “Không có gì.”

Vết máu vẫn còn rỉ ra bên ngoài, khăn giấy ướt đẫm.

Cận Phong dùng giọng điệu quan tâm: “Tốt hơn vẫn nên phải chú ý. Hay là gọi bác sĩ đến xem qua một chút?”

Lê Tranh: “…”

Cô lại đeo ba lô lên, “Em đi về đây.”

Phó Thành Lẫm gật gật đầu, hỏi lại: “Về bằng cách nào?”

Không đợi Lê Tranh trả lời, Cận Phong tự mình nói, ánh mắt dừng lại trên người Lê Tranh, “Vì cô biết nhận ra những sai lầm của mình và sửa chữa, tôi sẽ đặc biệt chở một chuyến.”

Lê Tranh không thể phản bác lại, cô chủ động nhắn tin nhắc nhở anh ta chú ý đến dư luận về chiếc xe thử nghiệm, thế nào mà lại thành nhận ra sai lầm và biết sửa chữa.

“Sếp Phó, anh làm việc đi, tôi sẽ đưa Lê Tranh về.” Cận Phong quay lại bộ dạng một tổng giám đốc đứng đắn.

Lúc Lê Tranh ra đến cửa không kìm được quay đầu lại nhìn Phó Thành Lẫm, không ngờ Phó Thành Lẫm cũng vừa lúc đang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau.

Có hàng ngàn lời muốn nói cuối cùng lại trở nên im lặng.

Cô vẫy vẫy tay với Phó Thành Lẫm, rồi đóng cửa lại.

Phó Thành Lẫm vân vê tờ khăn giấy trong tay, trên đó đều là máu, anh trực tiếp ném vào thùng rác.

Chợt có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Phó Thành Lẫm rút thêm mấy tờ giấy che lên môi, còn chưa kịp nói mời vào, cửa đã được từ bên ngoài đẩy ra, chính là Lê Tranh vừa đi đã quay lại.

Trong tay cô cầm theo chiếc bật lửa màu xanh đậm, “Suýt chút nữa thì em quên mất.”

Phó Thành Lẫm không biết cô đã quên điều gì.

Lê Tranh đặt chiếc bật lửa lên bàn làm việc, “Hôm nay mục đích chính là đến trả lại chiếc bật lửa, cảm ơn anh, bây giờ vật đã được trở về với chủ của nó.”

Cô không nán lại, liền cất bước đi, vội vã chạy nhanh ra ngoài.

Lần này, cô không quay đầu lại nhìn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận