Lưỡi dao dịu dàng

Ngay khi Lê Tranh trở lại văn phòng, cô còn chưa kịp lấy túi thì đã bị các đồng nghiệp vây quanh, lối đi vốn rộng rãi ở giữa văn phòng thì nay chật ních người.

“Tiểu Lê, bạn trai của em thật sự là Cận Phong sao?”

Đến tận lúc này, một số người vẫn chưa thể tin được.

“Hai người đã ở bên nhau được bao lâu rồi? Che giấu kín kẽ ghê nha.”

“Đúng vậy. Nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ không giấu giếm, chỉ hận không thể dán tờ giấy lên trán, muốn tuyên bố với cả thế giới, bạn trai của tôi là Cận Phong.”

Tiếng cười vang lên không ngừng.

Từ Sướng chợt nhớ đến bài viết tối hôm đó Lê Tranh đăng lên vòng bạn bè, “Cận Phong có vẻ nấu ăn rất giỏi, xuống bếp nấu ăn cho tiểu Lê của chúng ta, còn vẽ một chiếc bánh sinh nhật trong lòng bàn tay.”

Dường như bây giờ cô ấy đã giải thích được Lê Tranh lúc ấy vì sao lại kích động, đặt trường hợp này lên một người đàn ông bình thường, xuống bếp chẳng có gì phải ngạc nhiên, ngày lễ nhỏ sẽ nấu một bữa cơm ở nhà rồi ăn cùng nhau, tiết kiệm hơn nhiều so với ở nhà hàng.

Nhưng với một người giàu có như Cận Phong, thứ anh ta không thiếu là tiền, bất kể là điều bất ngờ hay lãng mạn gì, bất kể là sơn hào hải vị nào, tiền đều có thể mua được.

Điều đáng quý chính là anh ta tự nguyện rời khỏi thân phận cao quý của mình để vào bếp, nấu một bữa cơm sinh nhật cho người con gái mà anh ta thích.

“Khó trách lần trước Cận Phong có scandal với Hướng Thư, anh ta còn nhất quyết thanh minh, nói rằng không có quen biết riêng tư với Hướng Thư. Hóa ra là sợ cô gái nhỏ của chúng ta không vui.”

“Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy trên hotsearch còn đăng ảnh chụp Cận Phong đang ôm một cô gái, suy đoán rất lâu cũng không đoán được là ngôi sao nào, hóa ra là ở ngay trước mắt chúng ta.”

Mọi người bàn tán xôn xao, câu chuyện đều liên quan đến Lê Tranh.

Bình thường các cô ấy không có nhiều chuyện như vậy, có thể vì hôm nay Cận Phong đột nhiên xuất hiện, đụng vào dây thần kinh buôn chuyện của mọi người.

Lê Tranh bất đắc dĩ mỉm cười, đau đầu buốt.

“Mọi người đều không đi nữa đúng không?”

“Giờ là mấy giờ rồi? Không cần ăn nữa đúng không? Buôn chuyện có thể khiến các cô no à?”

Tổng biên tập ở trước cửa văn phòng hét lên hai câu.

Lúc này mọi người mới miễn cưỡng tản đi.

- -

Hôm nay Cận Phong không tự lái xe, anh ta không chỉ mang theo tài xế mà còn có thêm mấy vệ sĩ, anh ta vẫn luôn đeo khẩu trang suốt một tuần sau khi bị đánh, lần này anh ta nhớ rất lâu.

Anh ta mở cửa xe cho Lê Tranh, chờ cô ngồi vào trước rồi anh ta mới đi vòng từ đuôi xe sang phía bên kia của chiếc xe.

“Chú của em đã cho anh bao nhiêu lợi ích vậy?” Lê Tranh nghiêng đầu nhìn anh.

Rõ ràng người nợ ân tình là cô, những bây giờ người đi theo phục vụ lại là anh ta.

Cận Phong ngồi khoanh chân, ngồi dựa vào ghế một cách thoải mái, lúc này mới nói: “Một xu cũng không đưa, anh là người có thể dùng tiền mua được sao?”

Về nguyên nhân vì sao anh ta cho Tưởng Thành Duật chút mặt mũi, “Sự hợp tác giữa Nam Phong với GR, là do chú của em giới thiệu, mấy tháng nay rất bận rộn.”

Trước đó Nam Phong lâm vào thời kỳ phát triển bế tắc, chủ tịch Cận đã rất lo lắng, sau khi gia nhập vào tập đoàn GR, hai bên đã đạt được những hợp tác chiến lược, mở ra hình thức phát triển mới.

Với ân tình dành cho Tưởng Thành Duật, đương nhiên không thể chuẩn bị một bộ trang sức phiên bản giới hạn dành cho Lê Tranh là có thể huề nhau.

“Khi chưa quen biết em, anh có thể hạ mình đến tặng quà sinh nhật cho em.” Cận Phong cười, “Đừng nói bây giờ đã quen biết, em lại còn là cô nhóc đáng thương. Nếu không giúp em, thì không đành lòng.”

Lê Tranh ‘haha’ hai tiếng, “Đừng có bày đặt sử dụng khắp nơi mà chỉ biết có hai câu thành ngữ.”

Bây giờ bình tĩnh lại, cô vẫn có chút băn khoăn, “Củ cải lớn ngốc nghếch, lần sau anh đi tán tỉnh với ai đó, hoặc là anh cùng bạn gái đang ở trên hotsearch, anh không phải sẽ làm em mất mặt sao? Em không muốn trở thành chủ đề tám chuyện của người khác.”

“Không cần lo,” Cận Phong trấn an cô, “Nếu có tìm thì anh sẽ giữ thái độ khiêm nhường. Hơn nữa, người mà em kết hôn sau này nhất định sẽ chung một tầng lớp, tất nhiên sẽ biết anh chỉ là hộ tống em như công chúa, sẽ không ảnh hưởng chuyện yêu đương rồi kết hôn của em.”

Về phần bạn học và đồng nghiệp của cô, anh ta suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: “Anh định lợi dụng em để tẩy trắng cho bản thân một chút, thiết lập lại hình ảnh một người đàn ông có nhân cách tốt và sống tình cảm. Sau này nhất định sẽ không có tin tức nào về chuyện tình cảm được đăng lên, chờ đến khi em tìm được bạn trai, em có thể công khai ‘đá’ anh.”

Lê Tranh không nói nên lời.

- -

Nhà hàng được đặt riêng cho bữa tối hôm nay cách đài truyền hình không xa, nơi này là một chỗ thật sự yên tĩnh.

Con đường có chút hơi ngoằn ngoèo, phải rẽ bảy lần tám lượt mới đến nơi.

Nếu để cho cô lái xe, cô sẽ không tìm được đường đến đây nếu không có dẫn đường.

“Chủ của nhà hàng này là ai vậy?” Lê Tranh nhìn quang cảnh trong sân, hỏi Cận Phong.

Nhà hàng thấp thoáng ẩn mình ở một khoảnh vườn xanh ngắt. Trong sân có mấy cây hòe đã lâu năm, đang đúng mùa nở hoa xum xuê, những chùm hoa hòe trắng muốt bay trong gió.

Từng đợt từng đợt hương thơm tỏa ra trong sân.

Ánh nắng hoàng hôn còn chưa kịp tắt, rơi xuống tạo thành một tầng vàng óng trong sân.

Cận Phong mở cửa xe đi xuống, Lê Tranh cũng xuống xe.

Ngang qua nóc xe, anh ta nói: “Chủ nhà hàng này là chị gái của vợ Phó nhị.”

Có chút khó nói, Lê Tranh biết đó là ai. Nhưng khi nhắc đến Phó nhị, cô không thể lý giải được vì sao lại nhớ đến Phó Thành Lẫm, chỉ cần là người hay bất cứ thứ gì liên quan đến anh, cô đều có thể nghĩ về anh.

Cận Phong đóng cửa xe, “Trong tầng lớp này có hai truyền thuyết, em có biết là gì không?”

Lê Tranh sao có thể biết được, “Truyền thuyết gì cơ?”

Cận Phong: “Truyền thuyết kể lại là các ông chủ lớn và đại tiểu thư, đi công tác hay ở lại khách sạn đều mang theo đầu bếp riêng.”

“Cái còn lại là gì?”

“Truyền thuyết kể rằng tất cả thức ăn nước uống của cháu gái của Tưởng Thành Duật, mỗi ngày đều phải vận chuyển hàng không đồ mới nhất, phải thật tinh khiết.”

“...”

Lê Tranh nhìn Cận Phong, “Ai đã bịa ra chuyện này vậy? Em ngày nào cũng ăn ở căn tin trường. Sau khi đi thực tập, thậm chí buổi sáng em còn phải ăn bánh mì.”

Lê Tranh nghĩ đến các đồng nghiệp đang ở trong phòng riêng chờ cô đến để buôn chuyện, đầu lại bắt đầu đau, “Em ở ngoài sân hít thở một lát rồi vào sau.”

Cận Phong hoàn toàn không coi mình là người ngoài, “Vậy thì anh sẽ đến đó trước, em xịt chút nước hoa hay gì đó đi, ở đây cây cối rậm rạp nên nhiều muỗi lắm.”

Lê Tranh chỉ về phía sân chơi dành cho trẻ em ở phía nam góc sân, “Em qua phía bên kia ngồi, bên cạnh được đốt cuộn nhang muỗi.”

Cận Phong thuận theo cô, cất bước đi vào nhà hàng.

Phòng riêng lớn dành cho bữa tối ở tầng một, mọi người lần lượt đến, tổng biên tập và Từ Sướng đã ở đó, nhìn thấy Cận Phong liền lịch sự chào hỏi, hỏi thăm vì sao Lê Tranh còn chưa vào.

Tất cả cảm giác lạnh lùng trước nay của Cận Phong đều bị xóa bỏ trước các đồng nghiệp của Lê Tranh, cái vẻ cao cao tại thượng không quan tâm đến ai ngày thường cũng không còn nữa.

Khi nhắc đến Lê Tranh, giọng nói của anh ta cũng nhẹ nhàng hơn: “Cô ấy nói cảnh quan trong sân rất đẹp, nên còn ở ngoài đó chụp ảnh.”

Vừa rồi bọn họ đang nói về ngày sinh nhật của Lê Tranh, Cận Phong đã xuống bếp nấu ăn, tổng biên tập đã hơn bốn mươi tuổi, con trai của cô ấy đang học đại học, đừng nói đến nấu ăn, con trai cô ấy hầu như trước nay còn chưa từng vào bếp.

Cô ấy nhìn thấy vẻ mặt nhiều cảm xúc phức tạp của Cận Phong về ‘đứa con nhà người ta,’ không khỏi thở dài: “Thật sự không thể so sánh được, mẹ của cậu làm thế nào dạy dỗ cậu ưu tú như vậy.”

“Tổng biên tập quá khen rồi, bình thường tôi không xuống bếp nhiều.” Cận Phong chột dạ, dù sao thì những món ăn đó đều do Phó Thành Lẫm nấu, bánh sinh nhật trong lòng bàn tay cũng do Phó Thành Lẫm vẽ, anh ta lại trực tiếp hưởng thành quả của người khác, có vẻ không chân chính lắm, tuy rằng anh ta cũng không cảm thấy hổ thẹn.

Tại chiếc bàn mà Cận Phong đang ngồi, Phùng Xán cũng ngồi đó, cô ta ngồi chếch chỗ anh ta ở phía đối diện, lơ đễnh cắn hạt dưa, thỉnh thoảng tán gẫu với đồng nghiệp một hai câu.

Thỉnh thoảng, cô ta lại liếc nhìn Cận Phong, ánh mắt ảm đạm.

Cận Phong hôm nay đến đây chuyện phiếm với bọn họ, không phải là ăn no không có việc gì làm, vừa lúc các cô đang nói về đề tài bữa ăn hôm sinh nhật, anh ta bóng gió nói một câu, “Nếu không biết nấu ăn thì không được, cũng không có quà tặng nào để tặng cho công chúa, những món quà chung chung không có ý nghĩa, hay một cái gì đó mà cô ấy thích, ba mẹ tôi đã dành tặng trước rồi.”

Khi giọng nói cất lên, cả căn phòng riêng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh trong vài giây.

Phùng Xán đột nhiên ngẩng đầu lên, Lê Tranh đã từng gặp ba mẹ của Cận Phong rồi sao?

Cuộc nói chuyện trong phòng riêng lại tiếp tục diễn ra.

Không chỉ riêng Phùng Xán mà ngay cả tổng biên tập cũng cảm thấy, Cận Phong và Lê Tranh sẽ không kéo dài được lâu, các cô đã thấy quá nhiều, thời gian duy trì tình yêu mặn nồng của loại con nhà giàu này, không dài hơn hoa quỳnh là bao.

Nhưng đối với những người đã gặp qua ba mẹ thì lại khác.

- -

Lê Tranh ở trong sân nhỏ, không biết rằng vị nhị thế tổ này lại vạ miệng.

Tuy rằng Cận Phong không phải là nói dối, bộ trang sức kia đúng thật là ba mẹ của anh ta mua, hơn nữa giá cả còn rất đắt đỏ.

Lê Tranh chơi trò chơi xếp gỗ trong khu sân chơi cho trẻ em một lúc, sân chơi nhỏ hoàn toàn bằng gỗ này được chủ nhà hàng xây dựng cho con trai của mình.

Đứa nhỏ hôm nay đang ở trong nhà hàng, thấy lãnh thổ của mình bị người lạ chiếm đóng, vội vã từ trong nhà lao ra, trong tay cầm chiếc bánh quy đang ăn nửa chừng, theo sau lưng là mấy người trông đứa nhỏ.

Nghe tiếng bước chân dồn dập, Lê Tranh quay mặt lại.

Một cậu bé khoảng hơn một tuổi đang nháy mắt với cô, nhìn thấy vẻ đẹp vượt trội của cô, cậu bé tạm thời cho cô mượn một món đồ chơi để chơi cùng.

Lê Tranh cười với cậu bé, nhẹ giọng hỏi: “Nhóc con, em bao nhiêu tuổi?”

Cậu bé đưa ngón trỏ lên, ngón tay nho nhỏ không đưa thẳng được.

Lê Tranh nhìn đứa nhỏ dễ thương, cậu bé rất giống mẹ của mình, “Em tên là gì?”

Cậu bé cố gắng nuốt chiếc bánh quy đang ăn xuống, giọng búng ra sữa trả lời: “Bảo Bảo.”

Lê Tranh trêu chọc cậu bé, “Chào Bảo Bảo, chị cũng tên là Bảo Bảo.”

Bảo Bảo đột nhiên mở to đôi mắt, nghi ngờ nhìn về phía Lê Tranh, giống như đang nói, sao lại như vậy, vì sao chị ấy lại trùng tên với mình?

Lê Tranh nhìn đứa bé đáng yêu này, không thể không nhớ lại những giấc mơ hỗn độn trước đây.

Cô đã không dưới một lần tưởng tượng rằng, sau này nếu cùng Phó Thành Lẫm có một đứa con, nhũ danh của con cô sẽ là Phú Hào.

Giờ đây ngay cả những giấc mơ giữa ban ngày cũng đã bị đẩy xuống vực sâu.

Nụ cười nơi khóe miệng của Lê Tranh nhạt đi một chút.

“Chú ơi!” Ánh mắt Bảo Bảo sáng lên, nhìn thấy người quen nhưng không chạy qua, cậu bé vẫn còn chưa hiểu rõ vì sao chị gái trước mặt lại có tên gọi giống mình.

Lê Tranh không biết cậu bé đang gọi ai, cô quay đầu nhìn lại, Phó Thành Lẫm đang đứng cạnh chiếc xe trên bãi đậu xe, khoảng cách giữa cô và anh khoảng năm sáu mét.

Sắc trời vẫn còn chưa tối hẳn, cô có thể nhìn thấy nét biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Thực ra cũng không có biểu cảm gì, từ trước đến nay nét mặt vui mừng của anh chưa từng xuất hiện, cho dù rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô ở đây, loại bất ngờ này cũng sẽ không tồn tại trên mặt anh quá một giây.

Lê Tranh gật đầu, sau đó quay người tiếp tục chơi với các khối gỗ.

Cậu bé là một đứa bé ngoan, ngôi nhà có sập xuống thì có thể xây dựng lại, chỉ cần muốn, có thể xây nên nhiều lâu đài, bất kể có sập cũng không sợ.

Bảo Bảo cũng ngồi xổm xuống để xây một ngôi nhà cùng với Lê Tranh, cậu bé chưa bao giờ tự mình xây ngôi nhà cao như vậy, vì thế cậu bé trở thành người giúp đỡ Lê Tranh, đứa nhỏ đưa những khối gỗ trong tay mình cho Lê Tranh.

Trên bãi đậu xe bên kia, ý nghĩ đi qua đó của Phó Thành Lẫm một lần nữa dừng lại.

Một cô gái 20 tuổi chơi cùng với một đứa trẻ một tuổi, thế nhưng lại rất hòa thuận.

Phó Thành Lẫm đi tới cửa nhà hàng, bước lên một bước rồi quay lại.

Trên người anh không mang theo thuốc lá, cũng không có thói quen hút thuốc, trong khoảng thời gian này vì môi bị thương không thể hút thuốc, cũng được xem là từ từ bỏ thuốc.

Ngay cả tài xế hay là người chịu trách nhiệm về sự an toàn của anh, cũng không hút thuốc lá.

Phó Thành Lẫm bước ra cổng phía ngoài sân hỏi mượn bảo vệ trực ban điếu thuốc, nhân viên bảo vệ mất tự nhiên, anh ta biết những người thường xuyên đến đây, “Anh Phó, để tôi mua cho anh gói thuốc như anh vẫn hút, thuốc tôi thường hút chỉ sợ anh hút không quen.”

“Không sao đâu.”

Bảo vệ lấy một điếu thuốc, một gói mười tệ, Phó Thành Lẫm rút ra một điếu, tự mình bật lửa. Chiếc bật lửa màu xanh đậm, vẫn luôn nằm trong túi.

Bên cạnh gốc cây hòe có một thùng rác để hút thuốc, Phó Thành Lẫm bước đến và châm một điếu thuốc.

Khi hút được một phần ba điếu thuốc, Lê Tranh vô tình ngoảnh mặt lại, đột nhiên ngẩn ra. Trong ánh hoàng hôn, nhuộm sắc đỏ tươi, một làn khói trắng bay lên, người đàn ông với bóng lưng thẳng đứng với một tay đút túi.

Bóng lưng của anh đối diện với cô, Lê Tranh liếc nhìn thêm vài lần.

Trong sân lại có một chiếc xe khác tiến vào, nhưng Lê Tranh không để ý.

Hướng Thư và Quan Tử Viên người trước người sau xuống xe, không chú ý đến Lê Tranh đang chơi với đứa nhỏ, chỉ thấy bóng một người đang ngồi xổm, còn cho rằng đó ai đó mang trẻ con đến nhà hàng chơi.

“Ồ, hôm nay thật là vinh dự, sếp Phó của chúng ta tự mình ra cửa nghênh đón.” Hướng Thư đeo kính râm lên, sợ chốc nữa bước vào nhà hàng sẽ bị nhận ra.

Phó Thành Lẫm phủi nhẹ muội thuốc, trong miệng vẫn còn khỏi, không nói gì.

Quan Tử Viên cũng quen biết Phó Thành Lẫm nhưng không thân như Hướng Thư, tất nhiên cũng không thể nói chuyện thoải mái như Hướng Thư được, cô ta mỉm cười: “Đã lâu không gặp. Người bận rộn thì gặp một lần cũng không dễ dàng.”

Phó Thành Lẫm nghiêng đầu, chậm rãi nhả khói ra rồi ra hiệu cho các cô ấy vào trước.

Ở phía bên kia, Bảo Bảo cố gắng nhét từng khối gỗ vào tay Lê Tranh.

Sự chú ý của Lê Tranh đang đặt trên ba người đứng cách đó không xa, cho đến khi Bảo Bảo ra sức kéo mạnh tay áo cô xuống, Lê Tranh mới chợt bừng tỉnh lại, “Cảm ơn bé.”

Cô nhận lấy một khối hình trụ, lại không biết đặt ở vị trí nào thì thích hợp.

Cận Phong gọi điện thoại thúc giục cô: “Công chúa, chơi chưa chán sao? Mọi người đến gần đông đủ rồi, nhanh vào đây thôi.”

“Được rồi, vào ngay đây.” Cô đã ở bên ngoài gần hai mươi phút, nếu vẫn chưa đi vào thì rất kỳ cục.

Lê Tranh chào tạm biệt Bảo Bảo, Bảo Bảo còn tặng cho cô một món quà chia tay.

Một chiếc bánh quy ăn dở dang.

Lê Tranh vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, miễn cưỡng bước về phía nhà hàng.

Phó Thành Lẫm vẫn đang hút thuốc ở đó, nơi mà anh đứng hút thuốc là con đường duy nhất cô có thể đi, khoảng sân này quá lớn, cô không có cách nào để đi vòng xung quanh sân.

Lê Tranh muốn nhanh chóng bước qua Phó Thành Lẫm, “Đến ăn tối với bạn học sao?” Phó Thành Lẫm xoay người, lên tiếng hỏi cô trước.

Lê Tranh dừng bước chân lại, “Liên hoan với đồng nghiệp.”

Cô đem nửa cái bánh quy còn lại cho vào miệng, không có mùi vị của bánh quy, có thể đồ ăn ban đầu cậu bé là loại không có gia vị.

“Anh đến ăn tối cùng bạn bè à?” Cô phát hiện tất cả những câu hỏi đặt ra đều vô nghĩa.

Phó Thành Lẫm “ừm” một tiếng, “Đồng nghiệp không làm khó em chứ?”

Lê Tranh do dựa nửa giây mới nhận ra rằng anh đang nhắc đến Phùng Xán, cô lắc đầu, “Cảm ơn.”

Không còn lời nào để nói, cô vẫy vẫy tay chào.

Phó Thành Lẫm dập điếu thuốc, trực tiếp ném vào thùng rác, sau đó đi vào nhà hàng.

Phòng riêng nơi Lê Tranh ăn tối cách cửa không xa, chỉ đi vài bước chân đã tới, cửa vừa mở ra, tiếng ồn từ bên trong vang lên, cô không quay đầu lại nhìn Phó Thành Lẫm, đổi tay đóng chặt cửa lại.

Mọi âm thanh đều bị ngăn cách, lối đi trong nhà hàng trong nháy mắt im bặt.

Phó Thành Lẫm đi thẳng lên lầu, căn phòng mà anh đi vào yên tĩnh hơn hẳn, những người đến sớm hơn bày bài ra chơi, thỉnh thoảng cười nói rồi trêu chọc nhau.

Nhìn thấy Phó Thành Lẫm đến, liền nhường lại vị trí cho anh.

Phó Thành Lẫm không có hứng thú, rót một ly nước rồi ngồi bên cạnh xem bài.

Hướng Thư lấy một ít trái cây ăn, vừa ăn vừa gật đầu, hỏi Phó Thành Lẫm có muốn ăn không, “Lâu rồi em không ăn loại nho ngọt thế này, anh có muốn ăn một chút không?”

Nhắc đến nho, Phó Thành Lẫm nghĩ ngay đến điều gì đó, anh cầm lấy một quả.

“Ngon không?” Hướng Thư đẩy khay trái cây đến trước mặt anh.

Phó Thành Lẫm không cảm thấy vị ngọt, hương vị cũng bình thường, anh không muốn ăn nữa.

“Tử Viên.” Hướng Thư lại ăn một quả nho khác, “Sao cậu vẫn còn chơi, rốt cuộc là đánh bài quan trọng hay là kiếm tiền quan trọng? Cậu không phải muốn tham khảo trực tiếp ý kiến đầu tư của sếp Phó của chúng ta sao? Hiện tại anh ấy đang rảnh cậu hỏi nhanh đi, đừng có cơm nước xong rồi mới nhớ đến.”

Quan Tử Viên ngẩng đầu, nhìn về hướng Phó Thành Lẫm.

Cô ta còn chưa kịp nói thì Phó Thành Lẫm đã lên tiếng: “Cô cứ tiếp tục đánh đi, không ảnh hưởng gì. Cô muốn hỏi về việc quản lý quỹ, tôi sẽ giới thiệu vài người với cô, họ chuyên nghiệp hơn tôi.”

Anh đã nói như vậy rồi, Quan Tử Viên tìm cho mình bậc thang đi xuống nói: “Vâng ạ, sau này sẽ đến chỗ anh để tìm hiểu thêm, nhân tiện mở một cái tài khoản.”

Lúc này người phục vụ đi vào, đồ ăn sẽ được mang lên chậm năm phút, tôm hùm đất xào cay còn chưa nấu xong.

“Không thành vấn đề.” Hướng Thư đã quen với việc đồ ăn được phục vụ chậm trễ trong nhà hàng này, tất cả nguyên liệu nấu ăn ở đây đều được chuẩn bị trong ngày.

Phó Thành Lẫm uống một ngụm nước, “Em lại gọi tôm hùm đất?”

“Đúng thế, em gọi hai phần, anh không ăn được thì không cho người khác ăn à.”

Phó Thành Lẫm không ăn nó là vì, không thích bóc vỏ.

Cận Phong cũng khó chịu vì phải tự tay bóc vỏ tôm hùm đất, các món ăn trong phòng riêng của họ nhanh chóng hết sạch, vài nồi tôm hùm đất được dọn ra, mùi thơm cay nồng tràn ngập khắp gian phòng.

Anh ta đã quan sát rất lâu, trong phòng riêng không có phục vụ bóc vỏ tôm.

“Tự mình bóc à?” Anh trầm giọng hỏi Lê Tranh.

Lê Tranh trả lời: “Nếu không thì sao? Thuê phục vụ bóc vỏ tôm sẽ phải trả thêm tiền, chi phí bóc vỏ tôm đủ để gọi thêm hai phần tôm nữa, tại sao không tự mình làm?”

Cô chọn một con tôm hùm đất ở trên dĩa, dùng miệng mút hương vị bên ngoài của nó, định bóc vỏ tôm bằng miệng, ăn được càng nhiều thịt càng tốt.

Cận Phong nhìn bộ dạng bóc vỏ tôm chật vật của cô, quyết định hy sinh ngón tay của mình, mang găng tay dùng một lần trình diễn một màn người đàn ông ấm áp trước mặt rất nhiều đồng nghiệp.

Cận Phong bóc vỏ tôm bằng tay không quá thành thạo, hơn nửa giờ trôi qua, anh ta không làm bất kỳ điều gì khác, chỉ cần bóc vỏ tôm hùm đất cho Lê Tranh, ngón tay sắp bị chọc thủng.

Lê Tranh có chút ngượng ngùng, “Gần đủ rồi.”

Cận Phong cởi găng tay ra, trầm giọng nói: “Em có muốn ăn thì anh cũng không bóc nữa.”

Có một tin nhắn đến trên điện thoại di động, là một người bạn đã gửi tin nhắn cho anh ta, trên màn hình hiện lên hình ảnh con tôm hùm đất, [Cậu có muốn ăn hay không, gói cho cậu một ít nhé?]

Cận Phong: [Phòng riêng nào vậy?]

Bạn anh không suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp gửi tên phòng riêng, sau khi gửi xong lại cảm thấy không đúng, [Có nghĩa là gì? Cậu sẽ đến đây à? Cậu có đi cùng với công chúa của cậu không?]

Cận Phong không quay lại, anh ta lấy một đôi găng tay dùng một lần mới rồi đeo vào, chạm vào một vài chiếc vỏ tôm hùm đất trên dĩa, chiếc găng tay trong suốt lập tức được phủ một lớp dầu cay màu vàng.

“Anh đang làm gì vậy?” Lê Tranh ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Cận Phong: “Anh đi ra ngoài hút một điếu thuốc, sẽ quay lại ngay.”

Phòng riêng trên tầng đang nói chuyện cười đùa, bỗng có tiếng cửa được mở ra từ bên ngoài.

Tất cả mọi người cùng nhau nhìn sang.

“Vãi thật, cậu tới thật đấy à!”

Hướng Thư có chút ân oán với Cận Phong, lúc trước cô ấy bị tai nạn xe, cô ấy đã nhờ người tìm mối quan hệ với Cận Phong để hòa giải riêng, thế mà anh ta còn phớt lờ, rồi cuối cùng còn phát biểu tát vào vào mặt cô ấy.

Cô ấy cụp mắt, không để ý đến Cận Phong.

“Cậu cũng đang ăn ở đây à?” Đầu óc của bạn anh lúc này mới bình thường, nếu không làm sao chẳng cần tới ba phút đã xuất hiện, thậm chí có bay cũng không nhanh như vậy.

“Sao cậu cũng đeo găng tay vậy?” Bạn anh không thể tin được, “Không phải cậu tự mình bóc đấy chứ?”

Trên bàn vẫn còn một chỗ trống, Cận Phong không chút do dự liền ngồi xuống, “Tôi đi ăn liên hoan với công chúa, bóc tôm cho cô ấy suốt một buổi, tay sắp gãy rồi.”

Phó Thành Lẫm đang uống rượu, nhìn thẳng qua.

Người bạn: “Nếu mọi người đã cũng ăn tối ở đây, cậu dẫn công chúa sang đây ăn cùng đi, lát nữa mọi người muốn đi quán bar chơi, càng đông càng vui.”

Vừa lúc nhìn thử xem công chúa rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Cận Phong lấy một con tôm hùm đất khác rồi thong thả bóc vỏ, “Muốn gặp công chúa là phải yết kiến, đâu phải ai muốn gặp là gặp?”

Những người còn lại yên lặng nghe họ nói chuyện, ngoại trừ Phó Thành Lẫm, ai cũng tò mò muốn biết công chúa là ai, người nào có thể khiến Cận Phong một mực bảo vệ, hơn nữa còn tình nguyện cúi đầu xưng thần.

Người bạn tự rót cho mình một ly bia: “Cậu càng nói tôi càng tò mò, công chúa rốt cuộc trông thế nào?”

Cận Phong khẽ nâng mí mắt, “Công chúa chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất, cao quý nhưng quyến rũ, không ai có thể so sánh được.”

“Thôi dẹp đi, có bạn gái của cậu mà cao quý quyến rũ hả? Chỉ là gu thẩm mỹ của cậu thôi, tôi hiểu rồi.”

Người bạn suy nghĩ một chút, “Nhưng cô ấy có thể khiến cậu ăn bánh mì và bóc vỏ tôm, hẳn là cô ấy sẽ đẹp hơn những cô trước đây một chút.” Lại không chắc chắn lắm: “Khó mà nói được, không chừng đó là một vẻ đẹp khác.”

Cận Phong: “Cậu chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp như vậy đâu.”

Người bạn uống cạn ly rượu, nói ra một câu thiếu suy nghĩ, “Đẹp hơn cả ảnh hậu Hướng của chúng ta à?”

Hướng Thư bị kéo vào chiến trường không khói lửa.

Cận Phong cười cười không nói gì, mãi cho đến khi anh ta bóc xong con tôm hùm đất trong tay, cho vào miệng, lúc này mới lên tiếng: “Trước mặt ảnh hậu Hướng mà tùy tiện nhận xét ngoại hình của cô ấy, thật bất lịch sự, không có chừng mực.”

“Con mẹ nó, thật chua ngoa.” Người bạn khoát tay, “Lại còn chừng mực, cậu mà biết chừng mực sao?”

Hướng Thư được mệnh danh là nữ thần quốc dân của Trung Quốc, ngoại hình thuộc hàng bậc nhất giới giải trí. Cô ấy không phiền nếu mình bị đem ra so sánh với người khác.

Nhưng giọng điệu của Cận Phong thực sự khiến cô ấy không thoải mái.

Cho dù là ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, thì vẫn ở trong cùng một nhóm bạn bè chung, cô ấy bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, hào sảng nói: “Không sao đâu.”

Ngay cả khi không có chuyện gì, Cận Phong cũng lười đem Lê Tranh ra so sánh với cô ấy.

“Cũng có thể tôi thấy công chúa đẹp vì mắt tôi có “bộ lọc”.” Cận Phong nhìn Phó Thành Lẫm, sau đó chuyển hướng cuộc trò chuyện của mình, “Sếp Phó đã từng nhìn thấy công chúa, hãy để cậu ấy nhận xét, công chúa trông có đẹp hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui