Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm cùng chạy ra ngoài, những người còn lại trong phòng hỗn loạn vài giây.
“Hôm khác lại tụ tập. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp, việc quan trọng là tìm được người.”
Người tổ chức buổi tiệc tối nay đứng lên: “Mọi người giúp hỏi thăm một chút, xem đang xảy ra chuyện gì.”
Có thể khiến Tưởng Thành Duật trở nên lo lắng như vậy, hẳn không phải là chuyện nhỏ.
“Suy cho cùng là chuyện gì vậy?”
“Cậu mẹ nó mới uống có hai ly rượu mà bắt đầu say rồi, không nghe Tưởng Thành Duật nói rằng cháu gái anh ấy mất tích à.”
“Tôi không bị điếc.” Điều anh ta khó hiểu là: “Không phải chỉ là tắt điện thoại thôi sao, bây giờ mấy đứa nhỏ gặp nhau, có lẽ đi đâu đó không tiện nghe điện thoại nên mới tắt máy, rồi tìm lý do nào đó nói rằng mình vô tình để máy ở chế độ máy bay. Đó là những gì chúng ta đã làm khi còn trẻ.”
“Cậu nghĩ rằng ai cũng giống cậu, khi chơi cậu còn chẳng biết ba mẹ mình là ai.”
“...”
Trong gian phòng vẫn râm ran tiếng nói chuyện.
“Nhanh lên, đừng nói chuyện nữa.”
Mọi người thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rút lui, thức ăn trên dĩa dọn ra cũng không kịp ăn, điếu thuốc thắp lên mới hút một hơi, trực tiếp dùng nước trà tưới lên.
“Anh Tưởng lo lắng cho cháu gái của anh ấy, chuyện sốt ruột cho sự an toàn của cháu gái mình thì tôi có thể hiểu được, còn anh Phó kích động như thế làm gì? Ai mà không biết lại tưởng rằng anh ấy không tìm được người mà mình yêu nhất.”
Cả nhóm người vốn dĩ đang ồn ào, đột nhiên im lặng hai giây.
“Vừa thấy là biết sốt ruột giùm cho anh Tưởng.” Có người nói đỡ hộ Phó Thành Lẫm một câu.
Những người còn lại ngập ngừng gật đầu.
Đối với sự lo lắng của Phó Thành Lẫm, mọi người tạm thời cho là vì mối thâm tình giữa anh và Tưởng Thành Duật, mà cháu gái là tính mạng của Tưởng Thành Duật, Phó Thành Lẫm cuống cuồng một chút, cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng vừa rồi Phó Thành Lẫm hơi thất thố, cảm giác như chỉ trong một giây trời đất bỗng sụp đổ, có vẻ như nếu lấy lý do ‘tình bạn’ khó mà có thể giải thích được.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, mọi người vội vã xuống lầu.
- -
Lúc này, trong sân của nhà hàng tư nhân, ba chiếc xe lần lượt lái ra ngoài.
Phó Thành Lẫm không đi xe của mình, vừa xuống cầu thang anh đã mở cửa xe của Tưởng Thành Duật rồi ngồi lên đó.
“Ai gọi cho cậu?”
Tưởng Thành Duật đang nhìn điện thoại di động, “Cận Phong.”
Anh ta đã xác nhận được vị trí chiếc xe của Hà Dập từ Cận Phong, hiện tại ở gần một tiểu khu bất động sản đang phát triển ở khu vực ngoại thành.
Tưởng Thành Duật thông báo địa chỉ cụ thể cho tài xế, “Xem có đường nào gần hơn không.”
Anh ấy lo lắng gọi cho cháu gái mình, đáp lại vẫn là tiếng trả lời tự động.
Phó Thành Lẫm lấy từ tủ lạnh trong xe một chai nước ướp lạnh mở ra uống, một hơi hết gần nửa chai.
Anh biết mình là người ngoài, chuyện của nhà họ Tưởng không đến lượt anh vung tay múa chân, nhưng sự tức giận vẫn không đè nén được: “Lần trước Tranh Tranh nửa đêm bị người ta uy hϊếp, không phải cậu nên mời cho cô ấy một vệ sĩ sao? Tại sao gan cậu lớn thế hả? Tưởng Thành Duật cậu cả ngày làm cái gì! Cậu có thể để chút tâm tư của cậu lên người Tranh Tranh được không!”
Tài xế vội vàng hạ vách ngăn xuống, dám nổi giận với ông chủ, ngoại trừ Lê Tranh ra, Phó Thành Lẫm là người thứ hai.
Những lời chỉ trích của Phó Thành Lẫm, Tưởng Thành Duật chấp nhận toàn bộ, dẫu sao cũng là lo lắng cho cháu gái của anh ấy.
Anh ấy giải thích: “Trước đây đã sắp xếp, khi cháu ấy đến thực tập ở Nam Phong, không còn đi phỏng vấn điều tra, mỗi ngày chỉ đi trên một tuyến đường hai lần, nhiều nhất là đi đón Giang Tiểu Nam, bảo tôi như vậy cháu ấy không được tự do, nên tôi đã cho rút người về.”
Nói ra điều này, anh ấy cũng không thể tự biện minh cho mình, “Tôi thật là thất trách.”
Ai mà biết được cô ấy sẽ đi phỏng vấn cùng với Hà Dập.
Bây giờ anh ấy cảm thấy vô cùng hối hận.
Phó Thành Lẫm cầm điện thoại di động, cách vài phút lại gọi một lần, dù anh biết Lê Tranh sẽ không nhận được, điện thoại di động không ở chỗ của cô, vẫn lần này đến lần khác không ngừng bấm số gọi đi.
Nếu không tìm thấy Lê Tranh, cả anh và Tưởng Thành Duật chắc chắn sẽ gay go.
Ra khỏi thành phố, xe của Cận Phong cùng Tưởng Thành Duật đi cùng một con đường, khoảng cách giữa hai xe không xa.
Cận Phong dẫn Triệu Đồng đi cùng, vào thời điểm quyết định, có lẽ chỉ có Triệu Đồng mới có thể thuyết phục được Lâm Tiêu Vũ.
Anh ta quay đầu nhìn Triệu Đồng, ánh sáng trong xe không ổn định, đèn đường bên ngoài bị hàng cây hai bên che khuất một nửa, ánh sáng lúc sáng lúc tối, anh ta không thể nhìn rõ nét mặt của cô ấy, “Cô đã ly hôn với anh ta chưa?”
Triệu Đồng nhìn chằm chằm vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, cô ấy không nghe thấy Cận Phong nói gì.
“Triệu Đồng?”
Triệu Đồng đột nhiên kinh ngạc, giật mình quay lại, nhị thế tổ chưa bao giờ gọi tên cô ấy, chỉ gọi cô ấy là thư ký Triệu, mà vừa rồi cô ấy còn quên cả phản ứng lại.
Cận Phong nhìn ánh mắt hoang mang của cô ấy, vừa rồi cô ấy không nghe thấy những gì anh ta nói.
Anh ta kiên nhẫn hỏi lại, “Cô đã ly hôn với Lâm Tiêu Vũ chưa?”
Triệu Đồng ngồi thẳng dậy, trong chớp mắt quay lại trạng thái làm việc: “Còn chưa. Đang đợi mở phiên tòa.” Lâm Tiêu Vũ vẫn không ngừng níu kéo, nói rằng anh không thể sống nếu thiếu cô.
Cô ấy chịu đựng đã quá đủ rồi, đã đệ đơn ly hôn.
Cận Phong ôm đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Một lát nữa tôi có thể sẽ đánh Lâm Tiêu Vũ, cô cứ ở yên trong xe đừng xuống dưới. Đánh anh ta một trận nói không chừng ly hôn có thể nhanh hơn.”
Triệu Đồng: “…”
- -
Chín giờ rưỡi.
Lê Tranh đã uống hết ba ly trà lạnh, công tắc điện căn phòng mẫu đã bị gạt xuống, bao trùm căn phòng là một màu đen như mực.
Sân thương không đóng cửa, cô dựa vào lan can nhìn xuống.
Căn phòng mẫu này nằm ở tầng sáu, một tòa nhà đã hoàn thành việc cất nóc giai đoạn ba.
Xem xét thời gian chiếu sáng cả ngày, Thiên Hướng đã chọn tầng này làm căn phòng mẫu thực tế, để bất kể khi nào bạn đến xem căn phòng, trong phòng sẽ luôn luôn ngập tràn ánh sáng.
Giàn giáo và lưới an toàn phía dưới tòa nhà vẫn chưa được dọn dẹp, cô đã nghiên cứu nhiều giờ liền, vẫn không sao tìm được cách an toàn tuyệt đối để thoát khỏi từ ban công tầng sáu.
Tòa nhà phía trước tòa nhà này đã
Vào ban đêm, những tòa nhà này nếu có bị người xấu đánh đập cũng không có bất kỳ ai.
Quang cảnh về đêm cũng không có, chỉ có một vài ánh đèn le lói ở phía xa.
Ở cách đó một con đường có một tiểu khu mới mở rộng, đang đóng cọc.
Cô đã từng cảm giác âm thanh của việc đóng cọc rất ồn ào, nhưng bỗng nhiên cô thấy tiếng đóng cọc cũng rất nhịp nhàng, điều này khiến cô nhận ra rằng xung quanh đây cô không phải là người duy nhất.
Bớt đi chút ít sự sợ hãi.
Cô không biết thầy Hà đang bị nhốt ở đâu.
Lê Tranh nhớ lại những chuyện đã diễn ra từ chiều tới giờ trong đầu một lần nữa, để chắc chắn mình có được an toàn không, liệu đêm nay có phải chỉ có một mình cô trong tòa nhà ba mươi tầng.
Buổi chiều cô cùng Hà Dập bước vào văn phòng kinh doanh, ở đó có người ra đón tiếp một cách lịch sự, sau đó đưa cô và Hà Dập đến phòng họp tại tầng ba, nói rằng hôm nay có bộ thương mại đến kiểm tra về công tác phòng cháy chữa cháy, sếp Lâm không thể rời đi được, chỉ sợ là phải đợi một lúc nữa.
Còn về việc lúc nào kiểm tra và nghiệm thu phòng cháy chữa cháy kết thúc, không thấy ai nhắc đến.
Lúc nhân viên nhìn thấy bọn họ cầm máy quay phim, họ giả vờ như không biết gì, “Các bạn định phỏng vấn về tình hình xúc tiến đầu tư của phòng kinh doanh chúng tôi đúng không?”
Hà Dập mỉm cười, không nói gì.
Nhân viên nói thao thao bất tuyệt: “Cũng có các phóng viên truyền hình ở Hiệp hội doanh nhân Trung Quốc đến phỏng vấn, hiện tại cách cũng không khác gì, không ít thương hiệu lớn đã đến đây. Thương hiệu của bọn họ chủ yếu đánh giá cao tiềm năng ở đây, không cần đợi đến mười năm, công trình này chắc chắn sẽ phát triển.”
“Đây là phần giới thiệu về doanh nghiệp của chúng tôi.”
Cô ấy mang theo một số tài liệu .
Hà Dập không có hứng thú với những thứ này, nhưng cũng để lại cho cô ít mặt mũi, cầm lên một cách nghiêm túc.
Nhân viên rót thêm cho bọn họ hai lần nước trà, sợ bọn họ nhàn rỗi nhàm chán, còn lấy hạt dưa và đồ ăn vặt từ dưới lầu mang lên để Lê Tranh gϊếŧ thời gian.
“Thật sự xin lỗi, trưởng đoàn nghiệm thu còn chưa rời đi.” Cô cười nói: “Sếp Lâm nói rằng nếu mọi người buồn chán quá có thể ra bên ngoài đi dạo, vừa tiện để tháng chín tới đây công ty chúng tôi khai trương có thể làm .”
Mãi cho đến lúc sắc trời không còn sớm nữa, phòng kinh doanh đã hết khách đến xem phòng, nhân viên nói Lâm tổng đang đứng đợi ở phòng mẫu giai đoạn ba, bởi vì giai đoạn ba là đấu thầu hạng mục trang trí nội thất, có rất nhiều công ty sản xuất trong lĩnh vực nội thất gia đình đến xem, sau đó báo giá tốt.
Nghe nói có liên quan đến trang trí nội thất, Hà Dập đi cùng cô qua đó.
Nào có biết đây là một cái hố, chỉ đợi cho trời tối, sẽ lừa bọn cô đi…
Lê Tranh nhìn ra bên ngoài, hôm nay trời đầy mây, mặt trăng cũng không xuất hiện.
Không biết Giang Tiểu Nam có tìm cô không, nói không chừng lớp trưởng còn cho rằng cô trốn mất.
Định mệnh, cô đói bụng.
Đói bụng đến mức đau dạ dày.
Uống nửa ấm trà cũng không no bụng được.
Buổi trưa Giang Tiểu Nam đặt đồ ăn mang đến cho cô, cô chỉ ăn mấy miếng liền vội vàng xuống lầu chờ Hà Dập, nếu biết sớm buổi tối sẽ chịu đói, lúc đó cô đã cố ăn nhiều thêm mấy miếng.
Lúc này cô nhớ chú mình, nhớ cả Phó Thành Lẫm.
Lê Tranh thu lại suy nghĩ của mình, có than thở cũng vô dụng, vừa rồi cô dựa sát vào tấm cửa nghe động tĩnh, ngoài cửa hình như không có ai.
Cô thở dài, bắt đầu hát, tự động viên chính mình.
Sợ bọn họ có thể hiểu được, cô hát bằng tiếng Anh, bài hát được chọn là một giai điệu quen thuộc, tự viết lời.
“Thầy ơi thầy ơi, em đang ở 2046, 0 và 4 đảo ngược đảo ngược, còn thầy thì sao? Thầy có nghe thấy em nói không?”
Cô hát liên tiếp mấy lần, giọng hát càng lúc càng lớn.
Nếu có có ai đó đi qua đây, cô sẽ òa lên khóc và nói rằng cô đã hát vì sợ hãi.
Một lúc sau, chắc chắn không ai tới ngăn cản, Lê Tranh tiếp tục hát hai lần nữa.
Lại chờ thêm vài phút: “Lê Tranh, tôi đang ở phòng chính giữa, kiểu phòng này không tốt lắm, không thông nhau. Kết cấu căn phòng không được đẹp như của em.”
Hà Dập cũng dùng tiếng Anh để trả lời cô.
Hóa ra mọi người đều ở tầng sáu, những cách nhau bởi một vài căn phòng trống.
Lê Tranh nghe thấy kết cấu căn phòng không tốt, bỗng nhiên phụt cười.
“Em có sợ không?”
“Bây giờ không sợ, thầy, em không có việc gì. Lâm Tiêu Vũ chắc là đi uống rượu rồi.”
“Đừng sợ, đợi anh ta quay lại tôi sẽ nói chuyện với anh ta, tôi sẽ đồng ý với mọi điều kiện của hắn.”
- -
Chín giờ bốn mươi lăm.
Tưởng Thành Duật và Cận Phong chia làm hai hướng khác nhau, một đoàn người tiến vào công trường, Cận Phong đã xác định được địa điểm Lâm Tiêu Vũ đang dùng buổi tối, trực tiếp đến đó truy sát.
Lâm Tiêu Vũ cảm thấy hôm nay đã xui xẻo đến cực điểm, trong quá trình nghiệm thu công tác chữa cháy, hai phóng viên không biết sợ trời sợ đất còn muốn tham gia náo nhiệt, phá vỡ cuộc vui của hắn.
Mấy ngày nay không có tiệc xã giao, sau khi uống rượu xong, Triệu Đồng gọi cho hắn, hỏi hắn đang ở đâu, muốn tìm gặp nói chuyện.
Từ lần rời đi không vui ở đồn cảnh sát, Triệu Đồng chưa bao giờ cho hắn một sắc mặt vui vẻ, gọi điện thoại không nghe máy, nhắn tin không trả lời, có chuyện gì thì bảo hắn tìm luật sư đại diện của cô ta.
Đêm nay giọng nói của cô ta không tệ, hắn đoán chắc chắn cô ta có việc muốn nhờ mình, nhưng hắn còn phải ở đây hầu hạ một đám ông lớn, hắn là người chủ trì, không sao rời đi sớm được.
“Anh thật sự có việc không đi được, vợ à, vậy đi, sáng sớm mai anh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em.”
Triệu Đồng trực tiếp cúp điện thoại.
“Hiện tại anh ra đang ở nhà hàng, khẳng định không ở cùng với bọn Lê Tranh.”
Cô ta quay mặt báo lại với Cận Phong.
Cận Phong nhắn Tưởng Thành Duật đi tìm ở công trường, còn anh ta sẽ đến đó chặn Lâm Tiêu Vũ.
Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm đến bãi đậu xe của văn phòng kinh doanh, anh xuống xe nhìn một vòng khu văn phòng, ngoại trừ ánh đèn chiếu sáng trên kính ở tầng một, trên lầu chỉ là một màu tối đen, cửa kính của văn phòng kinh doanh được đóng chặt, ngay cả bảo vệ của bãi đậu xe tạm thời cũng đã tan làm từ lâu.
Con đường phía trước văn phòng vừa được sửa chữa, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy ngang qua.
Phó Thành Lẫm chạy tới cửa chính khu công trường, mấy người còn lại theo sát phía sau.
“Cậu đi đâu vậy?” Tưởng Thành Duật đuổi theo anh.
Phó Thành Lẫm vừa chạy thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại một cái, “Tranh Tranh chắc chắn không ở trong khu văn phòng kinh doanh, chỗ đó chỉ có ba tầng, không thể nhốt được cô ấy và Hà Dập, hai người bọn họ có thể dựa vào cửa sổ để nghĩ cách xuống dưới.”
Điện thoại di động của Tưởng Thành Duật vang lên, bạn của anh gọi điện tới, giám sát an ninh cho thấy, Lê Tranh và Hà Dập vào văn phòng kinh doanh của Thiên Hướng, sau đó không thấy đi ra ngoài.
“Có thể báo cảnh sát rồi.”
Tưởng Thành Duật vừa chạy vừa nói chuyện, thở hồng hộc, nói từng câu đứt quãng: “Bên này nằm dưới sự quản lý của đồn cảnh sát thị trấn, lực lượng cảnh sát của họ có hạn, chờ cho cảnh sát dân sự làm nhiệm vụ tới điều tra rõ ràng, tôi đã sớm tìm được người, lúc nào cần nhất định sẽ báo lại, cảm ơn.”
Phó Thành Lẫm đã tới cổng công trường, cổng lớn đóng lại, phòng an ninh đèn bật sáng, có hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo an đang ngồi bên trong, nói chuyện phiếm.
Bước chân Phó Thành Lẫm dừng lại một nhịp, anh nhìn thấy tấm biển có dòng chữ ‘Tập đoàn Hướng Phi’, lần trước ở trên xe Tưởng Thành Duật có lần đã nhắc đến bất động sản Thiên Hướng, nhưng lúc đó suy nghĩ của anh cơ bản không nằm ở đó.
“Đây là một tiểu khu được phát triển bởi công ty bất động sản của Hướng Phi à?”
Tưởng Thành Duật: “Chắc vậy.”
Anh loáng thoáng nhớ lại trước đây đã từng nghe nói bất động sản Thiên Hướng là công ty con của bất động sản Hướng Phi, vừa nãy anh đã không nghĩ đến mối liên hệ này.
Chủ tịch của tập đoàn Hướng Phi chính là bác của Hướng Thư, ba của Hướng Thư cũng là một trong những cổ đông lớn của Hướng Phi.
Phó Thành Lẫm gọi điện thoại cho ba Hướng Thư, nhưng không ai trả lời.
Anh gọi điện thoại thẳng cho Hướng Thư, tối nay Hướng Thư có một cảnh quay đêm, điện thoại di động đang ở chỗ trợ lý.
Điện thoại không liên lạc được, Phó Thành Lẫm đẩy cửa phòng an ninh, vừa rồi bảo an chỉ lo nói chuyện, không để ý có người ở cửa.
Khu vực này tạm thời vắng vẻ, tiểu khu chưa được bàn giao, buổi tối ngoại trừ công nhân làm việc ở công trường, thì không có ai lui tới.
Hai nhân viên bảo an sửng sốt, chậm rãi đứng lên, “Tìm ai?”
Phó Thành Lẫm cho người lấy điện thoại di động của bọn họ, để tránh cho bọn họ đưa tin mật báo.
“Kiểm tra một chút việc giám sát cổng mấy giờ vừa rồi.” Anh ra lệnh cho các vệ sĩ đi cùng.
Hai nhân viên bảo an theo bản năng tiến về phía trước để ngăn chặn, bị người bên cạnh ấn trở lại.
“Tôi đi vào tìm.” Tưởng Thành Duật đã mang theo người đi vào.
Vừa rồi bạn của anh ấy nói, theo camera giám sát không nhìn thấy Hà Dập và Lê Tranh đi ra từ văn phòng kinh doanh, văn phòng kinh doanh còn có một cánh cửa sau, bình thường được khóa lại, cửa sau dẫn đến lối vào công trường giai đoạn ba.
Phó Thành Lẫm nóng lòng muốn xem camera giám sát, nói không chừng còn phải mất một lúc nữa, anh nhìn bảo an: “Lúc chạng vạng hoặc lúc trời đã tối, người của các anh dẫn theo một người đàn ông và một cô gái vào đây, giờ họ đang ở đâu?”
Bảo vệ bối rối chớp mắt, rõ ràng là đang chột dạ, “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, chỗ này là công trường xây dựng, người bên ngoài làm sao vào được.”
Ánh mắt nhạy bén của Phó Thành Lẫm dường như có thể trực tiếp xông tới đánh người, anh cố gắng kiềm chế để không nóng nảy, không động thủ với hai người có chút lớn tuổi này, “Tôi biết các anh không hiểu chuyện gì, chỉ làm việc theo lời của ông chủ, tôi cho các anh thêm một cơ hội nữa, bọn họ đang ở đâu.”
Anh gằn từng chữ một, mỗi chữ đều mang theo ý lạnh.
Hai nhân viên bảo an đã được dặn dò, bất cứ ai đến hỏi đều nói không biết, nếu chẳng may lỡ miệng, công việc này cũng chẳng còn.
Bọn họ vẫn lắc đầu, không sao nói rõ ràng.
“Sếp Phó, tìm thấy rồi, cô Lê và anh Hà đi qua cửa chính lúc 19:02, khi đó cô Lê và Hà Dập vừa đi vừa trò chuyện, hai người còn đội mũ bảo hộ, đi trước bọn họ có một nhân viên dẫn đường, chắc chắn là bị lừa đến đây.”
Phó Thành Lẫm cố gắng lấy lại bình tĩnh, Lê Tranh và Hà Dập vì sao lại chủ động đến đây? Khẳng định không phải đến để phỏng vấn tại công trường.
Bọn họ đến để điều tra về vấn đề hệ thống sưởi sàn của căn phòng mẫu.
Chỉ có một khả năng, người nhân viên nói rằng Lâm Tiêu Vũ đang ở công trường phía bên này. Người chịu trách nhiệm của bên A, nếu không có việc gì sẽ không có mặt tại công trường.
“Bên này có căn phòng mẫu thực tế đúng không? Nằm ở tầng nào?”
Ánh mắt lạnh thấu xương của anh như đâm thẳng vào người nhân viên bảo vệ.
Bảo vệ không phải là không muốn nói, chỉ lo sợ không giữ được công việc, “Tôi không biết, chúng tôi chỉ giám sát ra vào cửa, có biết bao nhiêu nơi để đi, cũng không quan tâm đến việc căn phòng nào là căn phòng mẫu.”
Phó Thành Lẫm không thể nhịn được nữa, không đá người, chỉ là đạp một chân vào chiếc bàn trong phòng an ninh.
‘Két - -’ tiếng chân bàn trượt trên nền bê tông, sắc nhọn chói tai, tưởng như xuyên vào đâm thủng màng nhĩ. Chiếc bàn dài đập vào tường, đổ ầm một cái vỡ tan tành.
Đồ đạc trên bàn lắc lư ngã nghiêng, ly thủy tinh cũng đổ xuống, cả một chén đầy trà chảy ra ngoài, ‘choang’ một tiếng, chiếc ly lăn xuống đất.
Vỡ tan tành từng mảnh.
Một đống thủy tinh pha lẫn với nước trà.
Bảo vệ nuốt nước bọt xuống, từng thớ thịt trên khuôn mặt không khỏi lo lắng run lên.
“…tòa nhà 24, lầu sáu.”
Tưởng Thành Duật dẫn theo một vài người đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, để quan sát tòa nhà nào và tầng nào có ánh sáng.
Tiểu khu này quá rộng lớn, kéo dài cả một dãy phố.
Họ không dám lớn tiếng gọi tên Lê Tranh, sợ Lâm Tiếu Vũ vẫn còn cho người canh giữ bọn cô, đến lúc đó hắn sẽ xuống tay với bọn cô.
“Thầy ơi, hình như em thấy bên hai tòa nhà bên trái có bóng người.”
Bọn họ sợ là người của Lâm Tiêu Vũ, nhanh chóng ngừng cuộc trò chuyện.
Âm thanh của tiếng đóng cọc đã nhấn chìm cuộc trò chuyện của bọn cô.
Những người đó chính là nhóm người của Tưởng Thành Duật.
“Tranh Tranh!”
“Tranh Tranh!”
Hai tiếng gọi liên tiếp.
Lê Tranh ngây người, lẽ ra cô bị đói mà ngất đi, sao lại nghe được giọng nói của Phó Thành Lẫm.
Sau khi chắc chắn Phó Thành Lẫm chỗ này chỉ có Lê Tranh và Hà Dập, lớn giọng hét lên, “Không cần sợ, tôi sẽ đến ngay.”
Ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Tưởng Thành Duật, “Tranh Tranh, là chú, chú sẽ lên tầng sáu ngay đây, đừng sợ.”
Lê Tranh đưa đầu nhìn ra khỏi ban công, hướng về ban công phòng chính giữa, “Thầy ơi, em không nghe nhầm chứ?”
Hà Dập: “Không, là bọn họ.”
“Chú ơi, cháu đói bụng!” Cô hét lên một tiếng về phía dưới lầu, giọng nói của cô như nghẹn lại.
Phó Thành Lẫm dẫn người đi lên thang máy trước, Tưởng Thành Duật còn ở tòa nhà bên cạnh, không đến nhanh bằng Phó Thành Lẫm.
Cuối cùng cũng có điện.
Lê Tranh bật đèn, nhìn kỹ sự thông sáng của căn phòng này, quả thật cũng không tệ lắm.
“Ầm - ” Cô nghe thấy âm thanh như tiếng máy cắt, cánh cửa rung chuyển.
Đạp cửa cũng tốn nhiều thời gian và công sức, loại khóa vân tay này trong chốc lát cũng không mở ra được, biện pháp nhanh nhất là dùng máy cắt đi phần khóa, trực tiếp phá cửa.
“Tranh Tranh, xong ngay lập tức đây.”
Giọng nói khàn khàn của Phó Thành Lẫm bị tiếng máy cắt điện bao trùm, anh lấy tay lau mồ hôi chảy từng dòng trên trán.
Lê Tranh vội vàng mở túi lấy ra gương trang điểm, trông bản thân rất thảm hại.
Cô dặm lại son đỏ, buộc lại mái tóc dài của mình một chút.
Cô vừa nhét son môi vào lại túi, ‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra.
Lê Tranh đứng cách cửa một bước, Phó Thành Lẫm chỉ cần bước một bước là tới, giang rộng cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, anh như nói với chính mình: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Lê Tranh không biết rằng cô vì ba giờ đồng hồ vừa rồi quá sợ hãi, cần được an ủi, hay bởi vì quá đói mà không còn chút sức lực nhấc tay lên.
Dù sao thì cô cũng không đẩy anh ra.
Cô nhẹ nhàng dựa trán vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập dữ dội.
Vòng tay vững chắc và ấm áp này, đã thuộc về cô trong chốc lát.
“Ông chủ Phó, em không sao.”
Phó Thành Lẫm trong lòng vẫn chưa hết lo sợ, quên cả việc phải buông cô ra.
Đoàn người đi theo rút ổ cắm điện, gấp gáp sang phá ổ khóa bên kia cho Hà Dập.
Lúc Tưởng Thành Duật đến nơi, vừa vào cửa liền thấy hai người đang ôm nhau.
Cái miệng đang mở ra định nói chuyện của anh ấy đành ngậm lại, rút lui về phía sau.
Ra tới hành lang, “Tranh Tranh, Tranh Tranh.”
Anh ấy giả vờ như mình còn chưa đến nơi, để nhắc nhở bọn họ.
Phó Thành Lẫm định thần lại, lập tức buông cô ra, sờ sờ đầu cô, lấy mắt kính của cô đeo lên.
“Chú ơi!” Lê Tranh suýt chút nữa vì vui mừng mà bật khóc, giang tay ra.
Tưởng Thành Duật ôm chặt lấy cô, “Làm chú sợ muốn chết, sau này cháu đi đâu phỏng vấn có thể nói với chú một tiếng không, hả? Cả tòa nhà mấy giờ đồng hồ không có điện, cháu có sợ không?”
Lê Tranh lắc đầu, “Không sợ, lá gan cháu to lắm.”
Cô sờ thử lưng áo của chú mình, áo sơ mi ướt đẫm.
Phó Thành Lẫm đứng ở đây hơi dư thừa, “Tôi sang bên kia xem Hà Dập một chút.”
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cận Phong, thông báo đã an toàn.
Nghe điện thoại là thư ký Triệu Đồng, “Sếp Phó, xin chào, sếp Cận hiện không tiện nhận điện thoại, anh ấy đang băng bó ở bệnh viện, vừa rồi xảy ra xô xát với Lâm Tiêu Vũ, ba người bị thương, cũng may, không nghiêm trọng lắm.”
Triệu Đồng dừng lại một chút, “Lúc bắt đầu đánh nhau, có một người trong phòng đã báo cảnh sát, sếp Cận đánh người, lát nữa còn phải đến đồn cảnh sát khai báo.”
“…”
Trong điện thoại, giọng nói Cận Phong đột nhiên vang lên, “Các cậu mua chút đồ dinh dưỡng bổ máu đến thăm tôi đi.”