Lưỡi dao dịu dàng

Đầu tháng tám, Phó Thành Lẫm và Tưởng Thành Duật có buổi gặp mặt trực tiếp ở hội quán, trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn, có liên lạc qua điện thoại một lần, vẫn là chuyện đầu tư.

“Tranh Tranh dạo này thế nào rồi?”

“Không rõ lắm, mỗi lần tôi gọi điện thoại cho cháu ấy, cháu ấy chỉ nói hai câu lấy lệ rồi cúp máy.”

Hai người cùng nhau chạm ly rượu, uống cạn tâm tư.

Tưởng Thành Duật uống rượu mạnh, tối qua Phó Thành Lẫm có buổi xã giao uống không ít rượu, dạ dày nóng ran cả một đêm, đến bây giờ vẫn chưa thoải mái, chỉ gọi một ly đồ uống.

Phó Thành Lẫm vốn còn có nhiều chuyện muốn nói, những lời đó theo ly nước đá nuốt xuống.

Tưởng Thành Duật buồn bực, “Tranh Tranh ngày càng xa cách với tôi, níu kéo cũng không được. Trước khi xảy ra việc này, chuyện gì Tranh Tranh cũng nói với tôi, kể cả cháu ấy lúc trước yêu thầm cậu.”

Đối với anh ấy, cô sự tin tưởng vô điều kiện, đêm đó trong phòng bệnh, xuất hiện một vết nứt, anh ấy vẫn nhớ rõ câu nói lạnh như băng cô nói lúc đó ‘ai bảo cháu nợ chú’.

Lúc cô còn là một đứa trẻ, anh ấy là cả thế giới của cô, bây giờ không còn nữa.

“Ngoài miệng con bé nói tha thứ cho tôi, không tức giận, nhưng thật ra con bé không thèm nói chuyện với tôi nữa, bây giờ một cuộc điện thoại sẽ không vượt quá hai phút.”

Tưởng Thành Duật đưa ly rượu cho nhân viên pha chế bên cạnh, yêu cầu bỏ thêm một ít đá.

Phó Thành Lẫm lắc ly rượu, trong ly của anh vẫn còn đá viên.

Chất lỏng màu hổ phách khiến những viên đá trong suốt như pha lê.

Mấy hôm nay những lúc không bận bịu anh sẽ suy ngẫm lại một chút, “Ngày đó trước tiên chúng ta nên hỏi Lê Tranh suy nghĩ như thế nào.”

Tưởng Thành Duật: “Đừng nhắc đến nữa.”

Chuyện đã đến nước này, cho dù nói thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì.

Phó Thành Lẫm buông ly rượu xuống, gọi điện thoại cho Hướng Thư.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh đi thẳng vào vấn đề, “Vấn đề hệ thống sưởi sàn sẽ được xử lý như thế nào?”

Hướng Thư hỏi một đằng trả lời một nẻo “Sếp Phó, anh định làm giám sát sao?”

Thật ra cô ấy cũng không biết xử lý thế nào, dù sao phương án giải quyết cô ấy đã nói với ba của mình, sau đó đều là ba của cô ấy giao lại cho các quản lý của Thiên Hướng.

“Trả lời trọng điểm.”

Hướng Thư ăn ngay nói thật: “Trọng điểm chính là, em không biết. Ngày nào em cũng quay phim, em cũng không phải người phụ trách của Thiên Hướng. Yên tâm đi, với những việc đã hứa với em, ba em sẽ không thất hứa.”

Hướng Thư đang học thuộc lời thoại, lát nữa cô ấy có một cảnh quay quan trọng.

Cô ấy muốn nắm bắt cảm xúc của lời thoại thật tốt, cô ấy còn phải suy nghĩ kỹ một chút, không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm.

“Em không phải tìm cớ để cúp điện thoại của anh, em đang quay phim, khi nào xong việc em sẽ gọi điện cho ba em, bảo ông ấy yêu cầu Thiên Hướng bên kia đưa tiến độ sửa chữa rồi báo cáo lại cho anh.”

Cô ấy nói với giọng thương lượng: “Sếp Phó, anh thấy như vậy có được không?”

Phó Thành Lẫm: “Tôi không phải là cổ đông của Thiên Hướng, không cần phải báo cáo với tôi, nhìn vào tiến độ cũng không thể hiện được bất cứ điều gì, những thứ hình thức đó không có ý nghĩa. Tôi đã đảm bảo với Lê Tranh rằng vấn đề sưởi sàn sẽ được giải quyết tốt, đảm bảo sự hài lòng cho tất cả các chủ hộ.”

Hướng Thư cầm tập lời thoại quạt quạt, Lê Tranh là cái tên tựa như tia nắng độc giữa buổi trưa đứng bóng, khiến người ta nóng đến mức phát hỏa.

“Hiện tại cô ấy vẫn còn nhìn chằm chằm không buông tha sao? Lại thúc giục anh nữa à?”

“Cô ấy không nhàn rỗi để nhìn chằm chằm ai cả. Tôi đã hứa, không cần ai phải thúc giục.”

Hướng Thư để tâm tư trong bụng, “Biết anh phải kẹt ở giữa khó xử, trong lòng ba em cũng hiểu rõ, sẽ không qua loa cho xong.”

Phó Thành Lẫm cúp điện thoại, “Cậu có biết tại sao ngay từ đầu Lê Tranh lại muốn làm phóng viên tin tức không?”

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Thành Duật.

“Cháu ấy nói muốn trở thành phóng viên, người trong nhà cho rằng cháu ấy đã xem phim truyền hình về phóng viên, rồi nhất thời nhiệt huyết dâng trào.”

Sau đó khi điền vào nguyện vọng, Lê Tranh vẫn không thay đổi ý định, một lòng muốn điền vào chuyên ngành báo chí, cả nhà nều nuông chiều cô nên cô muốn điền thì sẽ điền.

Phó Thành Lẫm vẫn có một điều vẫn luôn chưa nghĩ ra, “Buổi sáng hôm đó tôi đến đưa bữa sáng cho Tranh Tranh, nói chuyện với cô ấy dưới lầu một lát, cô ấy khóc.”

“Cái gì?” Tưởng Thành Duật kinh ngạc đến mức quên cả uống rượu.

Phó Thành Lẫm quen biết Lê Tranh không phải một hai năm, từ trước đến nay chưa từng nghe nói cô khóc, ngày đó cô rơi nước mắt trước mặt anh, anh không nói được trong lòng mình có cảm giác gì.

Tưởng Thành Duật nghe thấy cháu gái khóc, buồn bực uống một ngụm rượu mạnh.

Cô đã phải chịu biết bao nhiêu tủi thân mới có thể khóc trước mặt Phó Thành Lẫm.

“Vì sao lúc ấy Tranh Tranh lại khóc?”

Phó Thành Lẫm lắc đầu: “Nói đến việc người hiền lành lại không có vốn liếng để bảo vệ quyền lợi khó khăn đến mức nào, cô ấy nói cô đã nhìn thấy qua. Có những người cùng đường phải dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ quyền lợi của họ. Tôi không biết những gì cô ấy nói là đã nhìn thấy là trong kỳ thực tập, hay là từ lúc trước, sau đó cô ấy khóc rồi rời đi.”

Tưởng Thành Duật giật mình, “Không biết có liên quan đến chuyện mười năm trước hay không.”

Anh ấy chưa bao giờ từng nghĩ về điều đó.

Phó Thành Lẫm nhìn về phía anh ấy, “Chuyện gì vậy?”

Tưởng Thành Duật hoàn hồn: “Chuyện là hơn mười năm trước, vừa lúc nghỉ hè, Tranh Tranh mỗi ngày đều đến phòng vẽ tranh, ngày đó tan học trùng hợp gặp một người phụ nữ trung niên nhảy lầu, nguyên nhân cụ thể tôi không rõ lắm, Nghe tài xế của Tranh Tranh nói, người phụ nữ kia nhảy từ tầng trên cùng, hơn hai mươi tầng, phòng vẽ của Tranh Tranh ở tòa nhà bên cạnh. Người phụ nữ nhảy xuống đã biến mất, trước khi người phụ nữ nhảy có người đa gọi cảnh sát, nhưng không đợi cảnh sát đến. Tranh Tranh lúc ấy đã phải tư vấn tâm lý một thời gian dài.”

Phó Thành Lẫm: “Chuyện sau đó thì sao?”

Tưởng Thành Duật: “Tôi không biết nữa.”

Khi đó anh ấy du học ở nước ngoài, hàng ngày chỉ có thể dựa vào điện thoại để quan tâm đến cháu gái của mình, sau này tất cả mọi người trong nhà muốn tránh sự kiện đó, nên cô đã thay đổi phòng vẽ tranh.

- -

“Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”

“Mười hai tuổi, vừa qua sinh nhật mười hai tuổi không mấy ngày.”

Cận Phong lái xe trên đường cái, mở cửa sổ, gió giữa mùa hè làm rối tung mái tóc của anh ta.

Lê Tranh chống tay lên tay vịn cửa xe, nâng má nhìn cảnh đêm bên ngoài xe. Cô phát hiện cảnh đêm ở Bắc Kinh rất huyền diệu, khi cô hạnh phúc, cảnh đêm rực rỡ mê người.

Khi cô buồn, ánh đèn cũng cảm thấy cô đơn.

Giang Tiểu Nam gọi đó là cảm giác thân thuộc.

Cận Phong liếc nhìn Lê Tranh một cái, “Cho nên lúc đó em quyết định làm phóng viên?”

Lê Tranh lắc đầu: “Lúc đó em còn nhỏ, không biết sau này muốn làm gì, cũng không biết rằng các phóng viên đôi khi còn có thể giúp họ bảo vệ quyền lợi.”

“Chính là…Năm em mười hai tuổi, đó là lần đầu tiên em biết nỗi buồn là gì, thật sự khổ sở.”

Sau mười năm trôi qua, lần đầu tiên cô nhắc lại chuyện này với một ai đó.

“Di kia trước khi nhảy còn hướng xuống lấu hét một tiếng, để xin người khác nhường một chút, dì ấy sợ nhảy xuống sẽ dọa những người khác, rơi trúng người nào đó.”

“Em không biết tình huống là gì, lúc ấy rất nhiều người đều nhìn thấy trên mái nhà có người, còn thuyết phục dì ấy. Sau đó, dì ấy liền nhảy xuống.”

“Dì ấy chết ngay trước mặt em, cách nhiều nhất chỉ sáu bảy mét.”

Cận Phong một tay giữ vô lăng, nhìn con đường phía trước, một tay khác duỗi qua xoa xoa đầu cô, không nói lời nào.

Lê Tranh: “Không sao đâu.”

Cô nằm dựa trên cửa sổ xe, không biết mình đang nhìn cái gì.

“Dì ấy là người nơi khác, chồng dì ấy đã gặp tai nạn ô tô khi làm việc ở đây, dì ấy thật sự không có tiền, người thân ai có thể mượn đều đã mượn.”

“Tình huống cũng không khác biệt lắm so với lúc chiếc xe thử nghiệm của Nam Phong các anh va chạm với ông cụ Cốc, chẳng qua ông cụ Cốc không nghiêm trọng đến mức đe dọa tính mạng, gia đình ông ấy là người địa phương, con cái có thể giúp đỡ được.”

Nói đến ông cụ Cốc, Cận Phong có chút ấn tượng.

Không có tiền khám bệnh, liền nhờ truyền thông giúp đỡ, lúc ấy Hà Dập và Lê Tranh đã phát sóng tin tức này.

“Dì kia một mình ở bệnh viện chăm sóc chồng, trời xa đất lạ, không có tiền, ngày nào cũng hỏi chồng về việc xử lý vụ tai nạn ô tô, chờ đến lúc hết hy vọng, cũng không còn tiền để trả viện phí cho chồng, dì chạy đến công ty của hung thủ, chắc chắn không ai để ý đến.”

“Có lẽ trong nháy mắt đó, không nhìn thấy hy vọng, cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nên đã dùng phương pháp cực đoan, giải thoát cho chính mình và chồng.”

“Nếu em không phải tận mắt nhìn thấy, sẽ không hiểu được, làm sao có thể vì mấy trăm nghìn mà đưa mạng sống của mình đến đường cùng.”

“Sau này, sự kiện này được đưa tin, em không xem được, là những anh chị trong phòng tranh của em nói chuyện rồi em nghe được. Dì ấy còn có một người con trai, năm đó vừa tốt nghiệp cấp ba, thi đại học điểm rất tốt, điểm số chỉ vừa có được vài ngày.”

“Anh ấy không còn mẹ nữa.”

“Em không biết anh ấy bây giờ thế nào, cũng không biết ba của anh có còn sống hay không.”

Cận Phong không biết nên an ủi cô như thế nào, “Em có thật sự lột vỏ tôm hùm đất thay anh không đấy?” Từ gương chiếu hậu anh ta nhìn vào mấy vết khâu lúc trước, không có một sợi tóc nào cả, “Nghe nói ăn nhiều tôm hùm đất, tóc sẽ nhanh dài ra.”

Lê Tranh: “…”

Cười chảy nước mắt.

Loại người này, cho dù không khí có buồn bã đến đâu cũng có thể bị anh ta phá vỡ trong vòng một giây.

Hà Dập gọi điện thoại đến, hỏi cô và Cận Phong khi nào thì về đến nhà hàng.

Lê Tranh gạt bỏ những cảm xúc còn dư lại, nhìn bảng chỉ đường, “Còn phải mất khoảng hai mươi phút nữa, thầy, thầy và Giang Tiểu Nam đã đến chưa?”

“Còn chưa tới, chắc là sẽ nhanh hơn tụi em vài phút.”

Tối nay Hà Dập mời khách, thực hiện lời hứa trước đó, mời Cận Phong ăn tôm hùm đất. Sinh nhật anh ta là vào thứ hai tuần sau, nên hôm nay cùng nhau ăn mừng trước.

Giang Tiểu Nam buổi tối tăng ca, Hà Dập sẽ qua bên đó rồi đưa cô ấy cùng sang đây.

Từ Sướng đến từ sớm, ở trong phòng riêng bật điều hòa ăn dưa hấu đợi bọn cô.

Hà Dập cho rằng có thể đến sớm hơn Lê Tranh vài phút, ai ngờ được ở ngã tư bị tắc đường một lúc, Lê Tranh và Cận Phong lại đến bãi đậu xe của nhà hàng sớm hơn bọn họ.

Giang Tiểu Nam nhìn thấy Lê Tranh, hạ cửa sổ xuống gọi cô.

Lê Tranh và Cận Phong đồng thời quay đầu lại, khi nhìn thấy mọi người, bọn cô đứng lại ở ven đường, chờ bọn họ tới rồi cùng nhau đi vào.

Hà Dập dừng xe lại, Giang Tiểu Nam từ trong túi lấy ra món quà sinh nhật đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, “Thầy Hà, sinh nhật vui vẻ. Một món quà nhỏ, một chút tấm lòng của em.”

Khi cô ấy nói ra lời này, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Hà Dập nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, “Lê Tranh chắc là đã nói với em rồi, sinh nhật giữa các đồng nghiệp thì chúng tôi thường không tặng quà sinh nhật, chỉ ăn một bữa cơm chúc mừng là được, đến tham dự chính là nể tình rồi.”

Hà Dập nhận lấy, “Cảm ơn em.”

“Không chê là được rồi.” Cô ấy không biết lỗ tai của mình của đỏ lên hay không, đẩy cửa xe ra, “Em đi tìm Lê Tranh trước.” Đóng cửa lại rồi nhanh như chớp chạy vụt đi.

Hà Dập mở quà ra, một tấm thẻ nhớ chuyên dụng cho phóng viên như bọn anh, loại quà này là thiết thực và chu đáo nhất, có chút quá đắt, mấy ngàn tệ.

Phía bên này, Giang Tiểu Nam chạy tới ôm lấy Lê Tranh, theo quán tính đẩy Lê Tranh ra xa nửa mét.

Lê Tranh nhìn Giang Tiểu Nam từ trên xuống dưới, váy tiên nữ, váy này sáng nay cô đã thấy Giang Tiểu Nam mặc, nhưng kiểu tóc không giống buổi sáng, vừa nhìn đã thấy nó được chăm chút kỹ lưỡng.

Làm móng tay.

Trang điểm tự nhiên tinh tế.

“Phòng của cậu, được bổ sung rất phong phú nha.” Lê Tranh cười nhếch mép trêu chọc cô ấy.

Cái gọi là tăng ca của cô ấy tối nay, thật ra là chạy đi làm tóc, nhân tiện làm móng tay.

Cận Phong cố ý đi chậm lại, chờ Hà Dập.

Bốn người lần lượt đi vào nhà hàng.

Mọi người đến đông đủ, Từ Sướng mở bánh và cắm nến lên.

Từ Sướng đã mua bánh sau khi tan làm, sáu tấc, buổi tối không dám ăn đồ ngọt, chỉ là có ý nghĩa.

“Đến đây, cầu nguyện một điều ước.” Cận Phong lấy ra một chiếc bật lửa rồi thắp lên ngọn nến.

Lê Tranh bỗng nhiên nhớ lại đếm sinh nhật của mình, suy nghĩ còn chưa kịp tan biến, cô lập tức bị kéo trở về.

Hà Dập chưa bao giờ tin những chuyện này, nhưng anh vẫn ước, anh trực tiếp nói ra, “Hy vọng mọi người đều khỏe mạnh bình an, mong cho ba tôi mạnh khỏe hơn.”

Anh ấy thổi nến.

Giang Tiểu Nam đứng bên cạnh đợi tự mình cắt bánh, “Thầy Hà, anh vẫn chưa ước gì cho bản thân.”

Hà Dập mỉm cười: “Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.”

Giang Tiểu Nam trong lòng bổ sung cho anh ấy một điều ước: Sớm tìm được một cô con dâu, họ Giang, tên là Tiểu Nam.

Cô ấy vui vẻ nhanh chóng cắt bánh kem, cắt một miếng nhỏ, chọn một ít trái cây, nói lời chúc sinh nhật đầu tiên, “Thầy Hà, chúc mừng sinh nhật, ngày càng đẹp trai.”

Lê Tranh và Từ Sướng đưa mắt nhìn nhau cười, cười mà không nói gì.

Chính Giang Tiểu Nam cũng không biết rằng, tâm tư của cô ấy đã lộ ra hết rồi, không ai không biết.

Trong buổi tiệc, không ai nhắc đến chuyện công việc, có Cận Phong ở đây, bữa ăn này rấy thoải mái.

Tối nay anh ta chỉ động đũa, không cần động tay, người khác vừa lột tôm hùm đất vừa nói chuyện.

Lê Tranh đã thay đến đôi găng tay thứ ba, cô liếc mắt nhìn Cận Phong, “Anh không ăn đồ ăn gì khác được sao?”

Cận Phong cầm điện thoại di động chụp ảnh cách cô làm thế nào lột tôm hùm đất, “Không được, bóng ma tâm lý nhất định phải được bồi thường bằng tôm hùm đất, nếu không sợ rằng sẽ đi theo anh cả đời.”

Từ Sướng đột nhiên nhắc đến Triệu Đồng, “Thư ký Triệu nói với tôi hôm nay cô ấy đã ly hôn, buổi chiều đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn. Rốt cuộc cũng thoát được khỏi bể khổ.”

Cận Phong bỗng ngẩng đầu lên, “Ly hôn?”

Lê Tranh khẽ nói: “Thư ký của anh không có mặt ở công ty, anh không biết sao?”

Cận Phong: “Còn tưởng phải mở phiên tòa chứ.”

Lê Tranh lột một con tôm hùm đất nhỏ, vừa định tự mình nếm thử một con, còn chưa đưa đến miệng đã bị Cận Phong gắp đi.

Lê Tranh cầm lấy một con, cũng không bóc vỏ ra, trực tiếp cho vào miệng nếm thử hương vị, “Bắt đầu từ tối nay, lột tôm hùm đất là điều sợ hãi nhất của em.”

Giang Tiểu Nam nói chuyện phiếm, “Vậy điều sợ hãi thứ hai thì sao?”

Lê Tranh: “Khi tớ ở một mình ở phòng 2046, tớ không nhìn thấy tín hiệu bí mật của thầy Hà. Căn phòng quá tối, sợ tới mức quần áo của tớ đều ướt đẫm. Tớ đập hai tay lên ban công, không dám quay đầu lại, cảm giác tới sẽ có cánh tay kéo tớ đi ngay khi tớ quay lại. Vài giờ đó quá khó khăn.”

Cận Phong lưu đoạn video ngắn này lại, đăng lên vòng bạn bè.

Anh ta ăn một miếng bánh kem, sau vài phút, anh gửi lên vòng tròn bạn bè tin thứ hai trong tối nay, chỉ có hai từ:

How nice!

Không bao lâu có một người bạn cáo già để lại tin nhắn:

[Cậu chơi trốn khỏi mật thất à? Tôi lớn như vậy rồi còn chưa trải qua, nghe nói rất khủng khϊếp.]

[Sao cậu chỉ chụp mỗi tôm hùm đất, không chụp công chúa?]

[Giọng nói này thật dễ nghe, không làm người dẫn truyền hình thật đáng tiếc.]

Phía dưới còn có vài động thái:

[Đêm nay có chuyện vui gì vậy?]

[Cậu kết hôn với công chúa à?]

Cận Phong không trả lời một tin nhắn nào, thả điện thoại xuống, đeo găng tay vào, nói cùng Lê Tranh: “Xem ra em cũng có bóng ma tâm lý, anh sẽ bóc cho em.”

- -

“Sợ tới mức quần áo của tớ đều ướt đẫm. Tớ đập hai tay lên ban công, không dám quay đầu lại…” Trong hội sở quán bar có chút ồn ào, Phó Thành Lẫm đặt bên tai nghe đi nghe lại hai lần.

Phòng 2046, thật ra là 2406, đó chính là căn phòng mẫu mà Lê Tranh đã bị nhốt đêm đó.

Lúc ấy anh ôm cô vào lòng, trán cô không còn mồ hôi, có lẽ khi đó cô đã sớm ra ám hiệu cùng với Hà Dập, chiếc áo thể thao tay ngắn ướt đẫm của cô đã được gió thổi khô từ lâu.

Sau khi giải cứu Hà Dập, họ cùng nhau đi thang máy xuống lầu dưới.

Trong thang máy, Lê Tranh còn hát bài hát tiếng anh mà cô tự sáng tác vài lần, anh và Tưởng Thành Duật vẫn cho rằng cô và Hà Dập đã biết vị trí của nhau ở đâu.

Tưởng Thành Duật còn hỏi cô, có phải sợ lắm không.

Cô lắc đầu, nói rằng nó rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Bọn họ còn cho rằng cô thật sự không sợ hãi như vậy.

Tưởng Thành Duật buồn bực uống ngụm rượu cuối cùng, đây đã là ly thứ tư của tối nay.

“Không được uống nữa.” Phó Thành Lẫm đem ly của anh đặt sang một bên.

Tưởng Thành Duật vốn còn định uống nữa, “Cậu lên phòng riêng trên lầu đi, tôi không qua đó.”

Phó Thành Lẫm nhìn đồng hồ, “Bây giờ mới chín giờ rưỡi, cậu về liền sao?”

“Tôi sẽ đi gặp Tranh Tranh.”

“Tôi đưa cậu đến đó.”

Tưởng Thành Duật khoát tay, “Tôi có tài xế. Hơn nữa, Tranh Tranh không muốn nhìn thấy cậu, lần này con bé không đùa đâu, bây giờ ngay cả tối cũng không thèm để ý.”

Phó Thành Lẫm cầm âu phục đứng dậy, “Tôi có thể lái xe.”

Lái xe của Tưởng Thành Duật của Tưởng Thành Duật tới, Phó Thành Lẫm không uống rượu, anh chịu trách nhiệm lái xe.

Tưởng Thành Duật tuy rằng uống khá nhiều rượu, nhưng tửu lượng còn chưa tới mức say, hai người dọc đường còn cùng nhau trò chuyện không ít chi tiết về đầu tư vào công nghệ sinh học.

Đến tầng dưới của căn nhà thuê, ban công trên lầu ba tối đen như mực, hai cửa sổ đều không có ánh sáng, Lê Tranh và Giang Tiểu Nam vẫn chưa về.

Bên cạnh bồn hoa, hai còn mèo hoang lười biếng nằm uể oải, hôm nay trên sân không có thức ăn cho mèo, không biết là đã ăn xong hay là chưa ai cho ăn.

Có lẽ vì uống rượu, trong xe ngột ngạt, anh muốn ra ngoài hít thở.

Phó Thành Lẫm sợ Lê Tranh đột nhiên trở về, không xuống xe, hạ cửa số xe xuống, tiếp tục nói chuyện với Tưởng Thành Duật.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi cuộc gọi của Hướng Thư, Phó Thành Lẫm nghĩ rằng cô gọi nói cho anh biết về tiến độ sửa chữa hệ thống sưởi sàn, liền nghe máy.

Hướng Thư nói với giọng lo lắng, “Anh có biết tổng giám đốc La của tập đoàn báo chí không?”

“Có biết, không quen thân, có chuyện gì vậy?”

“Vấn đề của bất động sản Thiên Hướng vẫn bị đưa tin, nghe nói tối nay sẽ phỏng vấn, vậy chắc chắn sẽ không được đăng tin lên báo vào ngày mai, nếu là báo ngày kia, tối mai việc sắp chữ mới được hoàn thành.”

Một khi bị đăng tin lên báo giấy, không còn cơ hội xoay chuyển đường sống nữa.

Phó Thành Lẫm: “Không phải bên em đã giải quyết vấn đề này từ lâu rồi sao, tại sao lại có người tìm phóng viên để vạch trần?”

“Cái này em nào biết, em cũng là nhìn thấy trong nhóm gia đình, ba của em và sếp La chưa từng qua lại, tập đoàn báo chí cũng không phải là phương tiện truyền thông bình thường, em còn tưởng anh có quen thân.”

Hướng Thư trong lòng âm thầm thở dài, “Vậy anh giúp em hỏi một chút, xem có ai quen biết không?”

Phó Thành Lẫm ‘ừ’ một tiếng, cúp điện thoại.

Nếu nói là quen thân với sếp La, đó chính là Tưởng Mộ Quân, ba của Lê Tranh.

Anh ném điện thoại lên bảng điều khiển.

||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng |||||

Tưởng Thành Duật vẫn nhìn về phía ngã tư, không thèm để ý đến những gì Phó Thành Lẫm vừa nói.

Hai phút sau, một chiếc xe việt dã rẽ vào, Cận Phong thường lái chiếc xe đó.

Tưởng Thành Duật quay đầu lại nói với Phó Thành Lẫm trong xe: “Tranh Tranh về rồi.” Anh ấyđi vòng qua đầu xe để đợi Lê Tranh xuống xe.

Cận Phong đưa mắt liếc qua ghế lái của chiếc ô tô màu đen, xe được dán màng phim, dưới ánh đèn đường phản chiếu, anh ta không thấy được tài xế là ai, nhưng có thể khiến Phó Thành Lẫm đứng ở bên ngoài xe nói chuyện phiếm, khẳng định không phải là lái xe bình thường.

“Công chúa, chú của em đến rồi.”

“Gì cơ?”

Lê Tranh đang thì thầm với Giang Tiểu Nam, không nghe rõ Cận Phong nói gì.

“Xe của Tưởng Thành Duật, người khác cũng ở đó.”

Giang Tiểu Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tiểu Lê, cậu nói cậu là cái mạng gì, sao lại có chú đẹp trai vậy, nếu đổi lại thành tớ có một người chú có tiền như thế, tớ cả ngày sẽ chỉ ăn no rồi chờ chết.”

Cận Phong dừng xe lại, hai cô gái ngồi ở ghế sau xuống xe, anh ta cũng xuống xe chào hỏi Tưởng Thành Duật. Nhưng anh ta không vội vàng qua đó, đến cốp xe tìm một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu.

Lê Tranh vui vẻ trở lại, trước mặt Giang Tiểu Nam, cô vẫn đối xử bình thường với Tưởng Thành Duật: “Chú đến đây khi nào vậy? Sao không gọi điện thoại trước cho cháu?”

Trái tim mà Tưởng Thành Duật ôm chặt cuối cùng cũng rơi xuống: “Vừa mới đến.”

Anh ấy nhẹ nhàng ôm cháu gái của mình, đau lòng nói: “Sao cháu lại gầy thế này?”

Lê Tranh: “Không có, cháu vẫn còn béo.”

Tưởng Thành Duật thấy cháu gái và Giang Tiểu Nam trong tay mỗi người đều cầm một hộp đồ ăn, “Có món gì ngon thế?”

“Đồ ăn đóng hộp cho mèo, tối nay là một ngày tốt lành, cho mèo thêm một bữa ăn.”

Tưởng Thành Duật gật đầu, cũng đi theo đến bồn hoa.

Hai con mèo đã quen với Lê Tranh và Giang Tiểu Nam, thấy người đến vội vàng đứng dậy, giũ lông trên người, nhảy xuống sân, cọ cọ vào chân hai người.

Sau đó, nó còn kêu meo meo hai tiếng.

Lê Tranh mở hộp đồ ăn cho mèo, ngồi xổm xuống: “Meo meo, lại đây ăn đi, sinh nhật vui vẻ.”

Giang Tiểu Nam vừa rồi trên đường còn nói rằng, không biết sinh nhật của con mèo là ngày nào, chọn ngày không bằng đụng phải ngày, liền chọn luôn hôm nay.

Phó Thành Lẫm không hề chớp mắt, từ gương chiếu hậu nhìn Lê Tranh đang cho mèo ăn, đột nhiên trong gương tối sầm lại không nhìn thấy cái gì. Hóa ra Cận Phong đã treo chiếc mũ lưỡi trai của mình lên gương chiếu hậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui