Lười Phải Yêu Anh

“Bất động sản Thiên An”, Ninh Xuyên gõ xuống khung tìm
kiếm mấy chữ này, nhấn enter, anh mới phát hiện ra, cho dù những gì được nhìn thấy
ngày hôm nay, hoặc là câu nói “Cao ốc quốc tế cũng là ông ấy xây….” kia của Tô
Thiên Thiên cũng không đủ để nói cho rõ, nhà của Tô Thiên Thiên giàu đến mức
nào.

Anh ngỡ mình đã tìm được một sinh viên nghèo như mình
ở đại học F, lại bi kịch phát hiện ra, Tô Thiên Thiên rất có khả năng là một
trong những người giàu nhất đại học F.

Mặc dù… anh nghiêng đầu nhìn Tô Thiên Thiên đang vùi
mình trong chăn vừa ăn khoai tây chiên vừa xem phim hoạt hình cười rinh rích,
cô ấy quả thực khiến người ta khó mà nhìn ra.

Đối với sự thật này, kinh ngạc mất mấy ngày rồi cũng
đón nhận, bởi vì giống lời Tô Thiên Thiên đã nói, “Nhà em có tiền thì sao, cũng
đâu phải của em, huống chi anh trừ không có tiền ra, cái gì cũng tốt hơn em!”
Vậy nên anh thực sự thấy tự tin, tự tin anh có thể thay đổi được những năm
tháng quá khứ mù mịt kia của mình, bắt đầu một cuộc sống mới, cùng với chị gái
Ninh San, cùng với cả Tô Thiên Thiên nữa.

Chẳng qua là chuyện gì đã xảy ra sau khi Tô Thiên
Thiên bị gọi đi hôm đó, cô chưa từng nhắc đến, chỉ nói mẹ cô lén mang cho cô
bao nhiêu đồ ăn ngon như vậy.

Về phần lần đầu tiên chạm mặt với Tô Uyên Hải, cảm
giác được không khí chẳng tốt lành kia, Ninh Xuyên cũng nhanh chóng quăng ra
sau gáy, bởi vì chẳng còn mấy ngày nữa là vào năm học.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó bản thân đúng là đủ ngu ngốc,
không được mấy hôm chị gái Ninh San cũng đến thăm anh, biết tình hình của Tô
Thiên Thiên, ngay cả người chưa từng nhìn thấy mà chỉ được nghe qua như chị
cũng nói, anh và Tô Thiên Thiên không phù hợp, mà bọn họ còn tưởng rằng, khoảng
cách vĩnh viễn không phải vấn đề, bởi vì anh tin, mình sẽ làm được tốt hơn.

Bắt đầu từ năm mười một tuổi, Ninh Xuyên đã biết, mình
đã thành một kẻ bị người ta xem thường, cho nên anh cố gắng làm mọi chuyện đều
tốt nhất, dùng những phương thức khác để lấy lại lòng tự ái của bản thân, để
cho kẻ khác không dám coi khinh anh, nhưng khi cái bạt tai kia hạ xuống, đã
đánh tan tất cả tự ái của anh.

Vì vậy anh nói, “Tô Thiên Thiên, chúng ta chia tay

đi!”

Sau khi chia tay, anh đổi ý định ở lại trường vì sự có
mặt của Tô Thiên Thiên, chuyển sang một trường đại học ở một địa phương khác,
một quãng thời gian dài, ở trong trường học đến đi lại anh cũng phải cẩn thận,
chỉ sợ gặp phải cô, chỉ có đến tối mới tới thư viện, mỗi ngày đều đến phòng ăn
sớm hơn để mau cơm, tránh tất cả những cơ hội có thể đụng phải Tô Thiên Thiên.

Nhưng may thay, anh thực sự không thấy cô đến một lần,
sau đó anh đến vùng khác, hai người thực sự không còn gặp lại nữa.

Nhưng trên đời này, thực sự có duyên phận sao? Khiến
bọn họ sau bốn năm xa cách lại gặp nhau lần nữa.

Nghĩ đến những chuyện này, anh cười tự giễu một tiếng,
trên đường xe cộ qua lại không dứt, dưới ánh đèn nê ông nhiều màu sắc, xe của
anh, cùng với xe của Tô Thiên Thiên, càng đi càng xa...

...

“Cô chủ….” Tiểu Lý trên xe gọi cô một tiếng, “Sao cô
đột nhiên lại tới đây làm vậy?”

“…” Tô Thiên Thiên suy nghĩ một lát, vấn đề này biết
trả lời sao đây, chẳng lẽ lại nói là cô lười đến phát bệnh, không thể không đi
làm sao? Vậy không được, quá mất mặt, vậy nên cô sâu xa nói, “Ngày nào cũng ở
nhà, cuộc sống trôi qua thực tầm thường vô vị, rất trống rỗng, rất cô quạnh,
rất lạnh lẽo…”

Tiểu Lý thấy trong xe bốc lên một trận gió lạnh, không nhịn được hắt hơi một
cái, “Cô chủ, bà chủ bảo….”

“Bảo gì?” Tô Thiên Thiên vò vò đầu, “Đúng rồi, đang
yên đang lành, sao mẹ tôi lại bảo anh đến đưa đón tôi chứ?”

“Bà chủ nói…” Tiểu Lý dường như rất tò mò, nhưng lại
không dám hỏi nhiều, “Bác tôi cũng bảo…”

“Bảo gì hả?” Cô mất kiên nhẫn hỏi, một vấn đề mà bắt
cô hỏi đến mấy lần, muốn cô mệt chết sao!


Tiểu Lý chốt hạ tư tưởng, “Họ nói cô lại bị thất tình,
cho nên bảo tôi đi đưa đón cô, tránh để cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”

“Phụt….” Tô Thiên Thiên phụt ra, người nhà cô là cái
thể loại quái vật gì thế, một ông bố ruột không cho cô ăn thịt, một bà mẹ ruột đang
yên đang lành lại rủa cô thất tình, cô, cô là con ruột của họ sao!

Tiểu Lý thấy sắc mặt cô thay đổi, giải thích, “Tôi
cũng tò mò lắm ấy, cô chủ ngày nào cũng ở nhà, cửa còn chằng bước ra, làm gì có
tình mà thất? Cho nên bọn tôi đều cảm thấy chắc là mấy ngày cô đi làm, đã yêu
một cách nhanh chóng, sau đó lại nhanh chóng thất tình, cho nên bà chủ bảo tôi
tới coi xem, đối tượng làm cô thất tình là ai.”

“….” Tô Thiên Thiên nghiến răng, “Cho đến giờ chưa
từng có nhân vật như vậy tồn tại!”

Chẳng lẽ cô phải thừa nhận, bạn trai của mối tình đầu
có lực ảnh hưởng lớn với cô đến vậy, khiến cho cô bốn năm không quên, không xua
đi được, chưa từng nói chuyện yêu đương lần nữa, mà giờ vừa gặp lại đã thiên
lôi đánh xuống thành địa hỏa* rồi sao?

* chỉ trạng thái kích tình yêu đương
nồng nhiệt của nam nữ như sấm sét đánh xuống khiến mặt đất bùng lửa.

Nên biết là, nhớ nhung sau khi chia tay, không gọi là
nhớ nhung, mà gọi là không biết tự trọng! Người ta đâu có nhớ đến cô, cô nhớ
cái P* ấy!

* P = mông (từ mạng)

Tô Thiên Thiên không ngờ rằng, mình PK* với Ninh
Xuyên, lại khiến cho người nhà hiểu lầm, nếu thực sự để mẹ cô biết được, tên
bây giờ, với cái tên trước kia, đều là một thì thể diện của cô biết vứt vào đâu
đây!

* PK = player killer, nôm na thì là đồ
sát (game)

Tiểu Lý ngày ngày đưa đón cô, khó tránh khỏi sẽ phát

hiện ra một chút đầu mối, giờ cô nhất định phải tốc chiến tốc thắng, trong thời
gian ngắn nhất khiến cho Ninh Xuyên tức vô hạn, tức đến mức anh ta không nhịn
được nữa mà khai trừ mình, tất cả sẽ kết thúc.

Đây không những là lao động chân tay, mà còn phải động
não suy nghĩ! Vậy nên vì cuộc chiến tôn nghiêm, mỗi ngày Tô Thiên Thiên đều mệt
mỏi vô cùng, bắt đầu nhai thuốc viên đại bổ, cái gì mà EX chứ, quả nhiên là
phiền toái nhẩt!

...

Hôm nay, đã được hai tuần kể từ khi bắt đầu cuộc sống
đi làm, lời đồn đại về Tô Thiên Thiên đã lan ra khắp ngõ ngách trong công ty,
ngay cả chi hai họ Âu Dương cũng được nghe, Diệp Khinh Chu lại càng bị dọa cho
sợ chết khiếp, “Trời ạ, tìm người của BOSS lớn đến chịu khổ thay cho mình, toi
rồi toi rồi, để BOSS biết, không biết sau khi bị khai trừ xong, mình có tìm
được việc nữa không đây?”

Khóe miệng Âu Dương co rút, “Lính nhảy dù? Phía trên
có người? Nằm vùng? Điều tra bí mật?” Mấy thứ này nghe qua làm gì có một xu
quan hệ nào với cô lười Tô Thiên Thiên kia chứ!

Trong phòng làm việc, Tô Thiên Thiên nhận điện thoại
xong, ngáp một cái, dạo này vì không muốn tạo cơ hội cho Ninh Xuyên bới móc,
mỗi ngày cô đều phải dậy sớm, buồn ngủ chết mất!

“Đọc cho tôi số điện thoại vừa nãy.” Ninh Xuyên nói.

“À…” Tô Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn số điện thoại
mình vừa mới lưu lại, “8658…”

Mới nói một nữa, di động của Ninh Xuyên lại đổ chuông,
anh giơ tay ý bảo Tô Thiên Thiên ngừng nói đã, cô chép miệng, đứng dậy đi rót
trà, bên tai thỉnh thoảng truyền đến giọng nói của anh, nghe qua thì tâm trạng
không tệ, lúc thì “Vậy tự chăm sóc bản thân cho tốt”, hay là “Rảnh rỗi em sẽ
đến thăm chị”, nếu không thì là, “Vậy chị đến thăm em đi!” *

* bên TQ chỉ có ta – ngươi thôi nhé,
đoạn này lọt vào tai chị Thiên Thiên sẽ thành anh – em hết

Tô Thiên Thiên nhíu mày, chằng lẽ tên này, giờ đã có
tình mới?

Cô hừ một tiếng, cho dù có, khẳng định là cũng đáng
ghét giống như anh ta! Cô tức giận bê cái chén ra, đã thấy Ninh Xuyên vốn đang
ngồi tại chỗ mình nghe điện thoại giờ đã thong thả bước đến bên cạnh bàn cô,
một cánh tay nhàn rỗi còn di đi di lại trên cái bàn làm việc trống không của
cô, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, nhìn qua đúng là cái tướng phát xuân!


Tô Thiên Thiên khinh bỉ nhìn anh ta một cái, ngồi lại
chỗ mình, lại thấy tay Ninh Xuyên vẫn còn lúc ẩn lúc hiện trước măt cô, thực
muốn cầm cái vỉ đập ruồi đập cho một phát, mắt đảo qua nhìn, cô thét lên,
“Ôi!!!”

Ninh Xuyên đang nghe điện thoại bị tiếng thét của cô
làm cho sợ đến bắn ra một bước, trợn mắt nhìn cô một cái, lại nói với người ở
đầu dây bên kia, “Không sao, bên cạnh có một cô trợ lý đầu óc không được ổn
định…”

Thật ác độc mà! Đám lửa nhỏ trong lòng Tô Thiên Thiên
bùng lên, thật vô sỉ! Đây chính là bộ mặt thật của đàn ông, lúc thích người ta
thì bảo cô là ngây thơ đáng yêu, lúc không thích, thì bảo cô là “Đầu óc không
ổn định”!

Ninh Xuyên không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của cô, vội
vàng cúp điện thoại, nhìn cô hỏi, “Cô gào lên cái quỷ gì thế!”

Tô Thiên Thiên chẳng thèm nhìn anh ta, chỉ vươn ngón
tay chỉ vào bàn làm việc của mình, “Anh xem anh làm chuyện tốt gì đây!”

Ninh Xuyên nhìn xuống, thì ra là vừa rồi anh không chú
ý, nửa cái mặt bàn vốn được để mấy chậu hoa hoa cỏ cỏ kia sau khi bị Tô Thiên
Thiên ném đi, bởi vì lâu không có ai quét dọn, phía trên có một tầng bụi khá
dày, tay anh vừa mới quệt đi quệt lại trên đó, khiến cho bụi bặm bị quệt bừa
bãi, “Eo…” Anh lập tức chán ghét nhìn ngón tay đầy bụi của mình, “Cô ngày nào
cũng nằm ngủ trên cái bàn này, không sợ bẩn à!”

“Tôi ngủ nửa bên này là được rồi, mà tôi cũng có cọ
mặt lên đấy đâu!” Tô Thiên Thiên phản bác, cô ngủ rất cẩn thận được chưa! Vừa
nói vừa đứng lên, tức giận tố cáo, “Anh đừng có nói tôi, anh xem anh đi, di
loạn hết cả lên, xóa luôn cả số điện thoại tôi vừa ghi lại rồi kia kìa!”

“…Cô, cô nói cái gì?” Ninh Xuyên hoài nghi lỗ tai mình
có phải có vấn đề hay không.

Tô Thiên Thiên chỉ vào số “8″ còn chưa bị xóa đi trên
mặt bàn, “Anh xem, tôi toàn ghi số điện thoại ở trên đấy! Giờ mất sạch rồi, tự
anh đi mà gọi điện thoại hỏi lại đi!”

“…” Đầu ngón tay Ninh Xuyên bắt đầu hơi run rẩy, “Tô
Thiên Thiên. cô ngày nào cũng ghi số điện thoại lên trên cái tầng bụi này
sao!!!”

“Có vấn đề gì sao?” Tô Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt
to, nhún vai buông tay hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận