Lười Phải Yêu Anh

“Lưu số điện thoại trên mặt bụi….” Tô Thiên Thiên vừa
ăn sườn, vừa ca cẩm với chị hai họ Âu Dương, “Có vấn đề gì sao?”

Từ lúc Tô Thiên Thiên bắt đầu ca cẩm về công việc vất
vả mấy ngày nay của cô, Âu Dương đã cười đến mức bụng cũng rút gân, “Ôi ha ha
ha…. Ninh tổng giám, thực, thực là khủng….”

Tô Thiên Thiên khinh thường bĩu môi, nhìn chị hai họ
cười đến là vui vẻ như vậy, cô lặng lẽ nhón từng miếng sườn trong đĩa của Âu
Dương sang đĩa của mình, “Anh ta có gì mà khủng, em mới vĩ đại đây này!”

“Với cái loại lười như cô mà anh ta cũng nhẫn được,
đương nhiên là là khủng rồi.” Âu Dương trả lời.

“Chị hai họ…” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Sao chị toàn
nói giúp người ngoài thế!”

“Chị đây là nhắm vào chuyện chứ không nhắm vào người…”
Âu Dương rất lý trí nói.

“Cái gì thế!” Tô Thiên Thiên nổi giận, “Em cho chị
biết, người bỏ rơi em bốn năm trước, chính là Ninh Xuyên!”

“…” Âu Dương đang cúi đầu ăn cơm, vừa nghe thấy câu
này, khụ một tiếng sặc sụa, “Cái, cái gì? Em nói cái thằng heo chó không bằng,
lòng dạ độc ác, biến thái kinh tởm, trời tru đất diệt bỏ em bốn năm trước, là,
tổng giám, tài vụ, Ninh Xuyên?” Những từ hình dung này cô vẫn còn nhớ, thất
tình sẽ vậy, cả một kỳ nghỉ đông Tô Thiên Thiên không nói chuyện với ai, đều là
nhờ có Âu Dương khuyên răn. Đối với đoạn tình này Âu Dương đương nhiên biết,
nhưng mà lại không biết người này thì ra lại là Ninh Xuyên.

“Chính là anh ta!” Tô Thiên Thiên gật đầu cái rụp,
nhìn Diệp Khinh Chu ngồi bên cạnh dặn dò, “Nhưng mà các chị đừng nói cho người
khác đấy, từng có một đoạn quá khứ với cái loại cặn bã kia, em rất nhục nhã!”

Lời của cô còn chưa nói hết, Âu Dương đã đặt đũa
xuống, một chân đạp lên trên ghế, “Thì ra là tên khốn kiếp đó à! Đi, đừng ăn
nữa, chị hai họ thay em ra mặt, đánh cho mẹ thằng đó không nhận ra nó luôn!”

“Âu Dương, cậu…” Diệp Khinh Chu vội vàng kéo cô nàng
lại, “Không phải cậu nói chỉ nhắm vào chuyện chứ không nhắm vào người sao?!”

“Nhắm cái đầu!” Âu Dương đã xắn tay áo lên, “Chuyện
như thế rồi còn nói năng gì nữa, chỉ có thể dùng bạo lực để giải quyết nó mới
bõ cơn tức!”

Tô Thiên Thiên không ngờ phản ứng của chị hai họ lại
mạnh mẽ đến vậy, mặc dù cô cũng oán Ninh Xuyên năm đó bỏ rơi mình, nhưng cô
không muốn làm ầm chuyện này lên để cho mọi người biết, dù sao, bị bỏ rơi ấy,
cũng đâu phải là chuyện vinh quang gì! “Chị không cần đánh để mẹ anh ta không
nhận ra anh ta đâu, ba mẹ anh ta đã mất lâu rồi!”

“Sao?” Diệp Khinh Chu cùng Tô Thiên Thiên Âu Dương
trăm miệng một lời nói, “Em nói cái gì?”

Kéo chị họ hai ngồi xuống, Tô Thiên Thiên nhỏ giọng
nói, “Đúng vậy, chuyện này thì em biết! Mất công em năm ấy còn cảm thấy anh ta
không có được sự yêu thương của người thân, còn muốn làm cho anh ta có cảm giác
ấm áp của gia đình!”

...

Hồi đó Tô Thiên Thiên hỏi anh, tại sao hình như chuyện gì cũng biết làm, nấu
cơm còn ngon như vậy, Ninh Xuyên kể với cô, ba mẹ anh đã mất khi anh được mười
một tuổi, nhưng vì nguyên nhân gì anh không nhắc đến, anh chỉ nói là mình sống
dựa vào sự nuôi nấng của người chị gái lớn hơn mình bốn tuổi.

Cái hôm bọn họ chia tay, Ninh San đến thăm bọn họ, Tô
Thiên Thiên gặp chị ta, thoạt nhìn rất giống một người chị đơn giản mộc mạc,
ngũ quan rất giống Ninh Xuyên, là một mỹ nữ, nhưng khác với loại người nhìn trẻ
hơn so với tuổi thực như Tô Thiên Thiên, Ninh San nhìn qua có vẻ chín chắn hơn
tuổi của cô.

Ninh Xuyên nói, sau khi ba mẹ anh qua đời, họ ở nhờ
nhà chú, thím đối xử với bọn họ chẳng tốt lành gì, lúc Ninh Xuyên mười sáu
tuổi, thím lấy lý do trong nhà không thể gánh vác hai đứa trẻ cùng đi học, muốn
Ninh Xuyên ngừng học, chị Ninh San lúc ấy đã bắt đầu vừa học vừa làm liền bỏ dở
việc học đại học, quay lại đón Ninh Xuyên đi, bắt đầu một thân một mình đi làm
kiếm tiền cho anh đi học.

Ninh Xuyên nói, chị gái đối với anh mà nói, chẳng khác
nào mẹ.

“Thì ra Ninh tổng giám đã khổ sở như vậy…” Diệp Khinh
Chu hít một hơi, “Thật đúng là một câu chuyện cảm động…”

Tô Thiên Thiên thừa nhận, cô cũng từng thấy cảm động,
nhưng bây giờ mà bảo cô cảm động thay cho người yêu cũ, không phải cô có chút
Thánh mẫu quá sao? Chị họ hai Âu Dương dường như vẫn kiên định đứng về phía Tô
Thiên Thiên, “Cho dù như vậy… lúc đó anh ta cũng không thể bỏ Thiên Thiên được,
Thiên Thiên đối xử với anh ta rất tốt! Chưa từng giận dỗi anh ta bao giờ, anh
ta còn dám chủ động nói chia tay!”

“Đúng thế đúng thế…” Tô Thiên Thiên lập tức gật
đầu,”Hơn nữa bây giờ em còn đang cá cược với anh ta….” Dứt lời cô liền kể tỉ mỉ
chuyện đánh cuộc của hai người ra.

“..” Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, “Thế này chẳng
phải là trong hai người thì nhất định sẽ có một người phải làm giúp việc sao?”

“Em ứ thèm làm giúp việc đâu!” Tô Thiên Thiên siết
tay.

Âu Dương rất thực tế nói, “Em yên tâm, cho dù em có
treo bảng ghi làm giúp việc miễn phí, chị đoán cũng chẳng có ai dám thuê em
đâu, nhưng mà Ninh Xuyên mà làm giúp việc ấy,… phì, chắc là nhiều người tranh
cướp lắm!”

“Dù sao em mà thua thì mất mặt lắm!” Tô Thiên Thiên
nghiêm túc nói, “Cho nên lần này, nói gì thì nói, không thể thua được!”

“Nói chuyện gì mà vui vẻ thế!” Một giọng nói quen
thuộc truyền tới, Tô Thiên Thiên ngẩng đầu lên, thì ra là Ôn Nhược Hà cũng tới
nhà ăn, “Ăn cơm cùng nhau à?”

“Dạ.” Diệp Khinh Chu vừa nhìn thấy cấp trên lập tức
đứng lên chào hỏi, “Tổng giám, anh muốn ăn gì? Em mua giúp anh?”

“Không cần không cần…” Ôn Nhược Hà vội vàng khoát tay,
ngồi xuống cạnh bọn họ, “Tôi ăn xong rồi, vừa đi ra thì thấy các cô.” Anh vừa
nói vừa nghiêng đầu hỏi Tô Thiên Thiên, “Công việc dạo này thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Tô Thiên Thiên trả lời.

“Vậy thì tốt.” Ôn Nhược Hà cười một cái, “Thật ra thì
từ từ rồi sẽ quen thôi, con người Ninh Xuyên cũng đâu có tệ.”

“Tổng giám, anh tốt hơn anh ta nhiều.” Âu Dương trả
lời, “Lần nào cũng nghe thấy anh khen người khác tốt.”

Ôn Nhược Hà mỉm cười một cái, “Anh ấy không tệ thật
mà!”

“Em mà được đi làm ở bộ Sáng tạo thì tốt…” Tô Thiên
Thiên thở dài, chống má nói.

“Vậy các cô cứ nói chuyện thong thả, tôi về trước
nhé.” Ôn Nhược Hà đứng dậy, hai tay chống lên cạnh bàn nói, “Đúng rồi, Âu
Dương. buổi chiều nhớ sửa sang lại tài liệu cuộc họp ngày mai nhé, đừng để xảy
ra vấn đề đấy.”

“Ngày mai có cuộc họp quan trọng sao?” Tô Thiên Thiên giương
mắt hỏi.

Ôn Nhược Hà gật đầu, “Đúng vậy, mai là ngày mồng tám,
họp trên tổng công ty, hình như là về việc thẩm hạch kế hoạch của công ty trong
quý ba, bộ tài vụ các em cũng phải đệ trình bản dự tính gì đó thỉ phải.”

“Hội nghị rất quan trọng à…” Tô Thiên Thiên nhìn bóng
lưng đã khuất xa của Ôn Nhược Hà, lẩm bẩm lẩm bẩm.

….

Sáng sớm thứ hai, Tiểu Lý đứng trước cửa biệt thự rút
điếu thuốc thứ ba, ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng cô chủ, rèm cửa kéo dày không
lọt nổi một tia nắng, xem bộ dạng này là quyết tâm muốn cản ánh mặt trời bên
ngoài, nằm ngủ nướng ở bên trong đúng không?

Cô chủ dạo này không phải đi làm rất đúng giờ sao?
Chẳng lẽ hôm nay được nghỉ?

Tiểu Lý lấy lịch trình trong ngày ra nhìn một chút,
không sai mà, gần đây đều đi làm, tuần này chỉ có mỗi ngày Chủ nhật được nghỉ
thôi mà!

Cô chủ chưa rời giường, những người khác trong nhà
đương nhiên cũng sẽ không rời giường, Tiểu Lý lại ngồi vào trong xe. chuẩn bị
cầm điện thoại nhìn giờ, “Lạch cạch” một tiếng, cửa lớn mở ra, Tô Thiên Thiên
lười biếng vặn hông bước ra, “A…. Anh đến rồi à.”

“Cô chủ.” Tiểu Lý vội vàng mở cửa cho cô, ngồi vào
trong xe, “Hôm nay đi muộn rồi, tôi phải lái nhanh một chút may ra tới kịp.”

“Không vội không vội…” Tô Thiên Thiên khoát khoát
tay., “Lái đến ‘Trương Ký’ đí, tôi muốn ăn một vỉ bánh bao, húp chén cháo đã.”

Tiểu Lý nhìn đồng hồ trên xe, đã tám giờ rưỡi, “Cái
này…”

“Hôm nay, không vội đi làm.” Tô Thiên Thiên đắc ý nói,
bắt đầu khúc khích ngâm nga, tâm trạng thoạt nhìn vô cùng tốt, Tiểu Lý không
đoán nổi đây là tình huống gì, không thể làm gì khác hơn là lái xe đến quán ăn
sáng, chờ Tô Thiên Thiên ăn xong bữa sáng, trên đường đi lại dừng lại mua quyển
tạp chí, xong mới lái xe đến cổng công ty, đến nơi đã là chín giờ năm mươi.

Tô Thiên Thiên ợ lên một tiếng no nê, hài lòng bước
vào công ty, Hôm nay Ninh Xuyên có hội nghị trên tổng công ty, chuyện cấp bách
như vậy, Tô Thiên Thiên cô đi muộn, chẳng phải có thể khiến anh ta tức hộc máu
sao? Cô đúng là quá thông minh!

Sự thật đúng y chang những gì cô nghĩ, sáng sớm Ninh
Xuyên đã bắt đầu tất bật chuẩn bị tài liệu đi họp, lúc đó anh mới phát hiện ra,
Tô Thiên Thiên chưa tới làm, mà tất cả tài liệu, đều bị cô ta nhét vào ngăn kéo
khóa lại!

Trong máy tính của Ninh Xuyên chỉ có một số bản thảo
chưa được sửa sang lại, gọi điện thoại cho cô ta, vĩnh viễn là tiếng bíp
chuyển sang tin nhắn, chỉ có thể tìm người gọi điện cho cô ta, một kẻ lười dùng
mật mã như Tô Thiên Thiên lại đặt ra cái mật mã khiến cho tất cả mọi người
không ai giải ra nổi, cuối cùng đành phải bảo người nhanh chóng chỉnh trang lại
đống tài liệu hỗn độn trong máy Ninh Xuyên, vội vội vàng vàng in ra, bận tối
mắt tối mũi.

Chín giờ năm mươi lăm đúng, cách thời gian bắt đầu
cuộc họp còn 35 phút, Ninh Xuyên vội vàng cầm tài liệu đã được sửa sang lại,
bước ra hỏi công ty, vừa đúng lúc thấy Tô Thiên Thiên một bước chia làm hai đi
tới, lờ đờ lượn về phía này.

Sắc mặt anh âm trầm, bước chân vẫn không dừng lại,
nhìn thấy mặt Ninh Xuyên đen xì, Tô Thiên Thiên cười tít mắt nói, “A, ngại quá,
hôm nay tôi lại đi muộn rồi! Nhưng mà hình như chưa quá một tiếng nhỉ… Bây giờ
mới chín giờ năm lăm?”

Ninh Xuyên dừng bước lại, nghiến răng hít sâu một hơi,
“Tô Thiên Thiên…” Anh nói, “Cô vẫn còn là trẻ con à?”

“…” Tô Thiên Thiên giương mắt nhìn anh, trong lòng lộp
bộp một tiếng, sắc mặt Ninh Xuyên, vô cùng vô cùng khó coi, hơn nữa khiến cho
cô nhìn mà trong lòng cũng thấy khó chịu không nói ra nổi, chẳng lẽ lần này, cô
sai rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui