Lười Phải Yêu Anh

Thứ bảy Chủ nhật, Tô Thiên Thiên cũng lười phải gọi
điện cho cô chị họ Âu Dương báo rằng sẽ đến ở, chẳng lẽ đến nhà chị họ kiếm cái
giường để ngủ mà còn cần phải hẹn trước sao?

Chuyện quan trọng hơn là, Chủ nhật, Ôn Nhược Hà hẹn cô
đi xem phim, chuyện này làm cho Tô Thiên Thiên rất khiếp sợ, không chỉ khiếp sợ
với tốc độ của sự phát triển này, kẻ lười như cô có chút không theo kịp, hơn
nữa còn khiếp sợ hơn với chuyện —– cô phải mặc gì?

Chỉ có mỗi một chiếc váy nhìn có vẻ tử tế kia, còn mua
từ bốn năm trước, hôm gặp mặt đã mặc rồi, điều này có nghĩa là, cô phải đi mua
quần áo.

Mấy chuyện hẹn hò ấy mà, thật khiến cho người ta phiền
não.

Không hiểu tại sao, cô bắt đầu thấy nhớ lại mối tình
đầu lười biếng mà đẹp đẽ kia, bởi vì học chung đại học với Ninh Xuyên, cộng
thêm lúc ấy điều kiện của anh cũng không giàu có, cho nên sau khi hai người
thuê nhà chung sau, mỗi ngày hẹn hò đều là cùng nhau ăn cơm tối, sau đó ngồi
trên sa lon xem ti vi.

Có lẽ những cô gái khác chưa chắc đã chấp nhận được
kiểu hẹn hò vừa không tốn tiền lại thiếu sáng tạo như vậy, nhưng mà đối với Tô
Thiên Thiên mà nói, đây mới là cách hẹn hò lý tưởng nhất!

Không cần trang điểm, không cần thay quần áo, thậm chí
ngay cả cửa cũng không cần phải bước ra!

“Người giống như mình, anh ta biết tìm đâu ra chứ?!”
Tô Thiên Thiên không nhịn được phỉ nhổ nói, không phải là cô tự khen bản thân
mình vĩ đại ra sao cao thượng thế nào, trong cái xã hội đồng tiền này, còn có
bao nhiêu cô gái giống như cô, không quan tâm đến vật chất một chút nào, cam
lòng sống đơn giản bình thường? Khụ, mặc dù không loại bỏ một khả năng là tiền
nhà cô, có hơi nhiều đến mức làm cô phát ói.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, Tô Thiên Thiên quả thực không
tiêu xài hoang phí lắm. Ông Tô keo kiệt thành tính, mỗi tháng chỉ cho cô và bà
Tô mỗi người 800 đồng tương đương với mức tiền lương thấp nhất của một sinh
viên đại học, rất rõ ràng, cả hai mẹ con đều góp chung tiền vào để mua thịt ăn hết
cả. Mặc dù ông ấy đem tất cả số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng đều đứng tên của
bà Tô và Tô Thiên Thiên, nhưng mà hai mẹ con họ không được biết mật mã. Có lẽ
cầm thẻ căn cước theo, bọn họ sẽ có được một xấp tiền lớn để tiêu xài, nhưng mà
biến thái ở chỗ, ông Tô sẽ đột xuất kiểm tra hóa đơn, ngay cả lợi tức cũng tính
toán chính xác từng li.

Ông thường xuyên vuốt vuốt đầu của Thiên Thiên, “Ba
chỉ có một đứa con gái là con, về sau số tiền này đều là của con, nhưng mà con
phải học cách tiết kiệm mới được.”

Mỗi khi đến lúc này, trong đầu Thiên Thiên đều hiện ra
hình ảnh lão Grandet lúc trước khi chết khàn khàn kêu lên với Eugenie, “Hãy

trông nom tất cả cho tốt, sang bên kia bàn giao sổ sách lại cho ta!”

Tô Thiên Thiên rùng mình một cái, công bằng mà nói, ba
cô đối xử với hai mẹ con cũng không tệ lắm, so với lão Grandert kia thì tốt hơn
rất nhiều. Ông cảm thấy người ta khi còn trẻ phải trải qua gian khổ thì sau này
mới có thể hưởng phúc, đối với bà Tô, ông vẫn đều tận lực thỏa mãn, ví dụ như y
phục xa xỉ, châu báu trang sức.

Cho nên kẻ bất hạnh là “Người trẻ tuổi” Tô Thiên
Thiên, trước khi mua đồ phải đích thân đến báo cáo, nói rõ xem mua vật gì cần
bao nhiêu tiền, đương nhiên tất yếu là phải so sánh giá cả, hạn sử dụng, số lần
sử dụng, cùng với lợi ích mang lại sau này.

Khẩu hiệu của ông Tô là, giàu thường thì nhờ tiết
kiệm, giàu to thì nhờ vào ông Trời, siêu giàu thì hoàn toàn nhờ vào việc không
tiêu tiền!

Vậy nên đối với quy trình mang tính phức tạp của thứ
dục vọng xa vời với vật chất này, đa số thời điểm, Tô Thiên Thiên không muốn đi
làm những chuyện kiểu này.

Nhưng mà ngày thứ bảy này đúng là ngày tốt, Tô Thiên
Thiên khó khăn nhấc bước, ra cửa mua vài bộ quần áo mới, đối tượng gặp mặt là
con của bạn của ông Tô, ông cũng không muốn con gái mình mất mặt, cho nên rất
hào phóng, mở tài khoản tín dụng cho Thiên Thiên trong ngày hẹn!

Nhưng ông vẫn cần một tờ hóa đơn chi tiết.

Đến hôm Chủ nhật, Tô Thiên Thiên vẫn xinh đẹp như cũ
lên sàn, Ôn Nhược Hà hết sức lịch sự khen ngợi, “Thiên Thiên, em khác hẳn lúc ở
công ty!”

“…” Tô Thiên Thiên gật đầu, còn không phải sao, ở công
ty mặc quần áo đều là 100 đồng từ đầu đến chân, bây giờ nửa người mặc đã tốn
1000 đồng, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, ví tiền lập tức vơi đi một nửa, có
thể giống nhau sao? Cô cúi đầu kéo vạt áo, “Bình thường em không quen ăn mặc
như vậy.”

Ôn Nhược Hà lập tức cười cười, vẻ ngoài hồn nhiên, tác
phong khiêm tốn, thật ra lại là một cô gái có bối cảnh rất trâu bò, sao anh lúc
nào cũng giao du với kiểu người như thế này vậy?

Còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu phim, Tô Thiên Thiên
liền tán gẫu với Ôn Nhược Hà, “Công ty nhà đất Xương Mậu, thì ra ba anh là cổ
đông ở đó à, hình như trước kia khá lâu…” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút,
“Hình như em với ba cũng từng gặp qua, nhà ông ấy cũng có một cô con gái, sau
đó không bao lâu hình như đã phá sản, hay là làm sao nhỉ…”

“Đó chính là bạn tốt của chị họ hai em, Diệp Khinh Chu
đấy, cũng ở bộ sáng tạo của bọn anh.” Ôn Nhược Hà cười nói, lại bổ sung thêm
một câu, “Cũng giống em, không để ý thì khó mà nhìn ra được…”


Thiên Thiên nheo mắt, “Đúng vậy, bộ sáng tạo của anh
toàn là nhân tài…”

“Khụ…” Ôn Nhược Hà nhếch miệng, buông tay nói, “Cho
nên áp lực của anh rất lớn…”

Bộ phim thuộc thể loại nghệ thuật, không có điểm gì
xuất sắc cũng không có chỗ nào khiến người ta khó chịu, nếu nói là có ưu điểm
gì đó, thì là mọi nhân vật đều thích trầm tư, vậy nên Tô Thiên Thiên mới ngủ
thẳng được một giấc, không có cảm giác bị quấy rầy chút nào.

Nghe nói ngủ khi đi xem phim là chuyện không thể coi
là lịch sự được, nhưng mà Tô Thiên Thiên vẫn cảm thấy mình đã làm rất tốt phần
lịch sự ấy, bởi vì cô không ngáy cũng không chảy nước miếng, lấy tư thế hết sức
đoan trang, ngồi tại chỗ của mình, nhắm hai mắt lại, bản lĩnh này đã được rèn
từ bé.

Cho nên đến khi kết thúc, Ôn Nhược Hà nói, “Em xem rất
nghiêm túc nhỉ, không nhúc nhích gì cả.”

Tô Thiên Thiên cũng nghiêm túc nói, “Đúng vậy, bởi vì
nếu đã tốn tiền mua vé, thì không nên lãng phí.”

“Thế….” Ôn Nhược Hà dường như có chút hồi hộp cùng run
rẩy nói, “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi uống trà chiều nhé?”

“Vậy để em mời đi.” Cô mỉm cười nói.

“Sao lại để em mời được chứ?” Ôn Nhược Hà lập tức bác
bỏ.

“Chúng ta thay phiên đi, như vậy mới công bằng.” Tô
Thiên Thiên trả lời, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là tiểu thư nhà giàu,
không thể ngay cả một lần cũng không trả tiền được, hơn nữa Ôn Nhược Hà dù sao
cũng là người ngoài, không thể để cho người ta xem thường được không phải sao?
Chút tiền này, chắc ba sẽ thanh toán.

Lúc đang uống cà phê trong tiệm, Tô Thiên Thiên bắt
đầu nghĩ đến một vấn đề, đó chính là tại sao ở trước mặt Ôn Nhược Hà, cô luôn
cố gắng giữ vững hình tượng Đại tiểu thư của Bất động sản Thiên An, mà trước
mặt Ninh Xuyên, cô chỉ là Tô Thiên Thiên mà thôi, không cần để ý mình mặc gì,
cũng không cần quan tâm kiểu xã giao xem ai sẽ trả tiền như thế này, càng không
cần quan tâm đến hình tượng của mình.

Suy nghĩ thật lâu, Thiên Thiên rút ra một kết luận ——
Phụ nữ mặc đẹp để cho người ta ngắm, chẳng lẽ tên Ninh Xuyên đáng ghét kia lại
đáng để cô phải ăn mặc sao?


Mặc dù chiếm dụng mất ngày cuối tuần đẹp đẽ của cô,
nhưng vì đối tượng là Ôn Nhược Hà, trong đó lại xen lẫn quyền lợi được chuyển
đi nơi khác của Tô Thiên Thiên nữa nên cũng không tính là tồi tệ.

Nhưng mà Tô Thiên Thiên về nhà vẫn lăn ra giường là
ngủ luôn, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn, cũng may thứ hai Ninh Xuyên không
có chuyện gì quan trọng, cho nên dù cô có đi muộn thêm lần nữa thì cũng không
bị khiển trách nghiêm trọng.

….

Tô Thiên Thiên xách va li kéo vào bộ Tài vụ, lập tức
lại trở thành tiêu điểm của mọi người, trong lòng cô tính toán, lát nữa thấy
Ninh Xuyên phải giải thích tình huống như thế nào, hay là cứ lơ đẹp anh ta đi?
Có điều khi cô đẩy cửa ra, cô mới phát hiện ra, so với Ninh Xuyên, bản thân
chẳng là cái gì, càng không cần phải giải thích gì cả.

Bởi vì Ninh Xuyên vậy mà lại mang cả trẻ con đi làm?!

“Đây là…” Tô Thiên Thiên run rẩy khóe miêng, “… tình
huống gì vậy?”

“Như cô đang thấy.” Ninh Xuyên không kiên nhẫn trả
lời, mặc dù Bối Bối coi như cũng nghe lời, nhưng dù sao cậu bé mới chỉ là đứa
trẻ một tuổi, căn bản đây là cái tuổi thấy gì cũng tò mò, cho nên anh không thể
không kẹp chặt thằng bé trong cánh tay, trong tay cầm một con búp bê lắc lắc,
dùng tay phải điều khiển chuột, tra cứu tài liệu trong máy vi tính.

Tô Thiên Thiên dựng hành lý ra phía sau bàn làm việc
của mình, chậc chậc, công khai ôm cả con đến trước mặt cô, mình lại thua rồi!

“Cô làm gì đây thế này?” Ninh Xuyên liếc thấy cái va
li to đùng của cô hỏi.

“Ở chung!” Tô Thiên Thiên trả lời lưu loát, “Sau hôm
kỷ niệm, bọn tôi thấy cả hai có thể bắt đầu ở chung làm quen trước với cuộc
sống hôn nhân.”

Ninh Xuyên nheo mắt, lạnh lùng nói, “Phiền cô đừng có
chiếm cứ không gian phòng làm việc bằng cái vali hành lý của cô.”

“Vậy thì anh càng phải phân biệt giữa công và tư chứ.”
Tô Thiên Thiên phản bác, “Ôm trẻ con đi làm, anh tưởng anh là siêu cấp vú em
chắc!”

Ninh Xuyên hé miệng, rồi lại ngậm lại, hôm nay hình
như anh thực sự không thể nói cô ta được, đành ngậm miệng không nói.

Tô Thiên Thiên lại mặc bộ váy cotton dài tới mắt cá
chân, đĩnh đạc ngồi lên ghế, mở máy vi tính ra, lại không kìm được len lén liếc
nhìn đứa bé kia.

Cô có thể khẳng định, đứa bé này chính là đứa bé cô đã
trông thấy lần trước, hôm nay nhìn kỹ một chút, quả thực là rất giống Ninh
Xuyên, nhất là đôi mắt và cái mũi, gần như là giống y như đúc, không phải người
ta nói con trai hay giống mẹ sao? Thiên Thiên bĩu môi, đúng là quái thai!

Nhưng mà quái thai thì quái thai, thằng nhóc này bộ

dạng trái lại nhìn rất đẹp mắt, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn, không quấy khóc,
chỉ dùng bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy con búp bê trong tay Ninh Xuyên.

Tô Thiên Thiên mở tròn mắt nhìn cậu nhóc, đột nhiên
phát hiện ra thằng bé kia cũng đang nhìn mình, tròng mắt đen nhanh chuyển động,
cười với cô một cái, lộ ra bốn cái răng nhỏ.

Thiên Thiên bị nụ cười của cậu bé làm cho kinh ngạc,
vội vàng rụt đầu lại, giả bộ như không có chuyện gì.

Nhưng Bối Bối lại vạch trần hành vi nhìn lén của cô,
“Đậu Đậu, nhìn, nhìn con…”

Ninh Xuyên ngẩng đầu, Tô Thiên Thiên nuốt nước miếng,
“Tôi không cẩn thận liếc qua thôi.”

“Vừa đúng lúc cô đang rảnh, bế nó giúp tôi đi.” Ninh
Xuyên nói với cô.

“Sao tôi lại phải bế…” Cô dừng lại, dùng giọng nói như
muỗi kêu rên rỉ nốt nửa câu sau, “… con trai anh chứ…”

Ninh Xuyên cũng không để ý nghe lời cô nói, mà quay ra
nói với Bối Bối, “Bối Bối, cậu phải làm việc, con chơi với dì này nhé!”

Mặc dù anh không nghe rõ lời của Thiên Thiên, nhưng mà
lời anh nói, Tô Thiên Thiên nghe rất rõ ràng. “Cậu?”

Bối Bối nhìn trên nhìn dưới Tô Thiên Thiên một chút,
giống như cảm thấy phụ nữ đều không phải là thứ có thể tin tưởng được, vẫn xoay
qua ôm lấy Ninh Xuyên, “Đậu Đậu bế….”

“Anh nói cậu nghĩa là thế nào?” Tô Thiên Thiên tiếp
tục hỏi tới.

“Tôi nói tôi là cậu thằng bé.” Ninh Xuyên một bên vừa
dỗ Bối Bối, còn phải vừa giải thích vấn đề ngu xuẩn kiểu này với cô, thật sự là
rất bất đắc dĩ.

Tô Thiên Thiên há to miệng, “Không phải con trai anh?”

Ninh Xuyên tức giận nhìn cô, “Ai bảo cô thằng bé là
con trai tôi?”

“Không ai cả….” Tô Thiên Thiên lắc đầu, “Nhưng mà rất
giống anh.”

“Con chị gái tôi.” Ninh Xuyên nói, bế Tiểu Bối Bối
qua, “Cô cũng đâu phải chưa gặp chị ấy bao giờ…”

Tô Thiên Thiên có chút ngây ngốc đón lấy đứa bé, thì
ra là con của Ninh San, cô lại nghĩ, người phụ nữ cô nhìn thấy hôm đó… là Ninh
San? Nhưng mà hoàn toàn không giống chút nào!

Lúc cô đang suy nghĩ đến điều này, Tiểu Bối Bối vươn
tay, sờ sờ trên mặt cô một cái, “Quả táo bự…”

Tô Thiên Thiên nhìn dáng dấp xinh xắn của cậu nhóc,
không nhịn được bật cười, cũng không biết rốt cuộc vì sao lại vui vẻ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận