Nếu mà kinh nghiệm ngàn khó vạn hiểm, có thể đổi được
liều thuốc hối hận, để cho tất cả quay lại từ đầu, khụ khụ, chẳng qua đại khái
là loại người lười như Tô Thiên Thiên này chắc sẽ không đi, bởi vì thay vì chịu
khổ vất vả đi tìm thuốc, không bằng cứ lười biếng vô cùng chọc cho người ta
giận điên lên còn hơn.
Tô Thiên Thiên vừa tức giận sửa sang lại đống đồ này,
vừa cáu kỉnh gõ bàn phím, cái gì thế, vốn đã đủ loạn, còn phải phân biệt giữa
nhật trình công tác và tiến độ công tác, vân vân, theo lý mà nói, những thứ này
không lộn xộn đến mức như vậy mới phải….
Cô ngửa đầu ảo tưởng, không phải là… thừa dịp lúc mình
đi ăn cơm trưa, Ninh Xuyên gian tà cười một tiếng, sau đó lôi hết đống giấy tờ
đã chỉnh trang ổn thỏa trong ngăn kéo ra, tráo lên như tráo bài, biến thành một
đống phiền toái đẩy cho mình đấy chứ… Nên nhớ là, chuyện cô ghét nhất trần đời
chính là sắp xếp lại đồ đạc!
Khả năng này… rất lớn đấy!
Vì trận đánh cuộc này của bọn họ, anh ta đã bắt đầu
hành động!
Mà mình thì vẫn còn ngồi đây chờ chết! Tô Thiên Thiên
lập tức tỉnh ngộ, mình nhất định phải tích cực bật lại, nếu không sẽ phải làm
giúp việc miễn phí ba tháng thật mất!
Nhét hết đống ngổn ngang này sang một bên, Tô Thiên
Thiên bắt đầu lật giở sổ tay nhân viên của công ti AM trên bàn, người có chí
lười, mà không có trí tuệ thì cũng không thành công được!
Chiều hôm đó, Ninh Xuyên họp xong, vừa vào phòng làm
việc đã chẳng thấy Tô Thiên Thiên đâu, anh đang muốn nhíu mày, Hân Hân đã vội
vàng đi vào, “Tổng giám, Tô Thiên Thiên nói bị đau tay, xin nghỉ đi bệnh viện.”
“Vậy chuyện tôi giao cho cô ta làm thế nào rồi?” Trong
cái nhìn của Ninh Xuyên, nói ngã bệnh, tuyệt đối là giả vờ! Phải biết là, hồi
đại học Tô Thiên Thiên cả ngày đều lấy cớ ngã bệnh không xuống giường nổi để
trốn học, nguyên nhân sinh bệnh thì càng thêm thiên kỳ bách quái, tụt huyết áp,
huyết áp thấp, nhịp tim quá nhanh, mạch đập quá nhanh, váng đầu hoa mắt, ù tai
nghẹt mũi, hệ tiêu hóa khó chịu, mỏi thắt lưng đau đầu gối, tứ chi tê bại,
nhiễm trùng răng, bựa lưỡi quá dầy, sưng họng….
Liệt kê ra, chính là một quyển sổ tay Những bệnh
thường gặp của người Trung Quốc!
Hân Hân không dám nói lời nào, khỏi cần phải nói, Ninh
Xuyên cũng biết là mình hỏi thừa, vừa bước vào phòng làm việc nhìn một cái, anh
lại càng thêm nổi giận, mấy chậu hoa hoa cỏ cỏ kia vốn đặt trên bàn của trợ lý
đều đã được chuyển lên bàn anh, anh xộc tới nhìn một cái, phía trên còn cắm một
tờ giấy nhỏ, nhìn qua đã biết là do cô lười Tô Thiên Thiên kia cắt từ tiêu đề
quảng cáo trên tạp chí xuống dán lên!
Trên đó viết: Bức xạ của máy vi tính là đệ nhất sát
thủ gây vô sinh cho phái nam thời nay! Nên trồng cây làm vườn nuôi chim cảnh,
ngoài ra còn nên uống thêm thuốc đại bổ!
Ninh Xuyên giật phắt tờ giấy xuống, mất công cô nàng
còn bôi đen cả tên thuốc đi nữa, đúng là không dễ dàng gì!
Hân Hân lưỡng lự đứng ở cửa, nhỏ giọng nói, “Tổng
giám, Tô Thiên Thiên bảo tôi nói với anh một tiếng, cô ấy bị như vậy, là tai
nạn lao động, phải thanh toán tiền thuốc men, không thể trừ vào lương….”
“Tay cô ta làm sao chứ?!” Ninh Xuyên không nhịn được
tức giận hỏi.
Hân Hân nói tiếp, “Lúc viết chữ ngón giữa với ngón trỏ
ngoắc vào nhau, rút gân….”
“….”
Ninh Xuyên đột nhiên nhớ lại buổi tối mùa thu bốn năm
trước, chị anh tới thành phố F để thăm anh, đến tối khi anh đưa chị mình đến
bến xe đường dài, nói với chị, “Chị, chị bỏ công việc đó đi, tiền đi làm của em
đủ nuôi sống bản thân.”
Chị của Ninh Xuyên – Ninh San lớn hơn anh bốn tuổi, từ
khi mười sáu tuổi, bọn họ đã sống nương tựa lẫn nhau, mà phần lớn thời gian, là
nhờ Ninh San cố gắng đi làm nuôi sống Ninh Xuyên. Ninh San dịu dàng cười một
tiếng, “Đợi đến lúc em có thể độc lập, kết hôn, cho chị được sống những ngày
lành đã.”
Anh cúi đầu cười một cái: “Chị thấy Thiên Thiên thế
nào?”
Ninh San cười cười, “Chị chỉ thấy, nếu như chúng ta
vẫn như trước kia, có lẽ hai đứa sẽ phù hợp hơn.”
Xe chuyển bánh, anh phất tay chào chị mình dưới ánh
đèn nê ông của thành thị, nếu như mình còn là mình khi trước, có phải cũng đơn
thuần giống như Tô Thiên Thiên, đơn thuần cho rằng, chỉ cần hai người thích
nhau, thì nhất định có thể kéo dài?
Có lẽ chị anh đã nói rất đúng, anh và Tô Thiên Thiên
hoàn toàn là hai người đến từ hai hành tinh khác nhau, không thể nào giao cảm,
mỗi người một nơi chỉ là vấn đề thời gian, mà hiện giờ thì càng đúng như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ninh Xuyên từ trước đến nay đều
đi làm rất sớm, cũng không để ý đến lúc nào thì bắt đầu vào làm, chỉ mơ hồ cảm
thấy qua một lúc lâu, bên ngoài dần dần không còn tiếng chào hỏi nữa, có lẽ
nhân viên cũng đã tới đủ.
Ninh Xuyên xem xong tài liệu, vươn bàn tay phải, lấy
ngón tay day day giữa hai hàng lông mày, cảm thấy có chút mệt mỏi, ngẩng đầu
muốn bảo trợ lý pha cốc cà phê, chợt nhớ ra, trợ lý bây giờ không phải là Tiểu
Yêu chăm chỉ nữa, mà là cô lười Tô Thiên Thiên, mà lúc này….
Vào làm đã nửa tiếng, mà cô ta còn chưa xuất hiện
trong phòng làm việc.
Muốn chạy làng? Đây là phản ứng đầu tiên của Ninh
Xuyên, quả đúng là như vậy, xem ra trên đời này vẫn có nhân quả luân hồi, ít
nhất, mỗi người cũng được một lần.
Chẳng qua là lần này Ninh Xuyên đã đoán sai, bởi vì
vào lúc mọi người đã làm việc được gần một giờ, Tô Thiên Thiên vừa gặm bánh bao
vừa chậm rãi lết vào phòng làm việc, sau đó nhìn cái mặt đen sì của Ninh Xuyên
nói, “Ninh Xuyên, mặt anh hôm nay sao đen thế, chưa rửa mặt à?” Vừa làm chuyện
xấu, vừa nói lời vô tội, đây chính là chuyện Tô Thiên Thiên hay làm nhất.
Ninh Xuyên giơ tay lên, “Cô đến trễ 45 phút!”
“Sổ tay của công ti có ghi, nếu đi trễ trong vòng một
giờ trừ lương nửa ngày.”
Cô nhếch miệng cười một tiếng, “Trừ đi, tôi cũng chẳng
cần chút tiền lẻ ấy.”
“Nếu đi trễ năm lần…” Lời của Ninh Xuyên mới được một
nửa đã bị cô cắt đứt, “Đi trễ năm lần trở lên, cuối tháng không có tiền thưởng,
tiền thưởng gì đó ấy, tôi vốn cũng chẳng trông mong anh sẽ cho tôi, chẳng qua
là hơi bị lạ đấy, chỉ viết năm lần trở lên, không viết giới hạn cao nhất là bao
nhiêu nhỉ!”
“Tô Thiên Thiên, cô….”
“Tổng giám, anh nói rồi đấy, trừ phi bên Nhân sự khai
trừ tôi, nếu không tất cả theo chế độ quy định, anh không thể khai trừ tôi
được!” Tô Thiên Thiên nhét hết bánh bao vào trong mồm, “Bánh bao của công ti ăn
ngon thật!”
Ninh Xuyên nghĩ, cho dù không nhịn được cũng cố mà
nhịn một lần, Tô Thiên Thiên đi làm còn chưa được 24 tiếng, mà anh đã bắt đầu
hoài nghi hôm qua có phải mình quá xúc động, lại còn nghĩ muốn giày vò cô ta,
xem ra chia tay bốn năm, độ dày của da mặt cô ta, lại luyện ra được một tầng
cảnh giới cao hơn nữa rồi!
Nhìn Ninh Xuyên tức đến mức lỗ mũi không lọt nổi gió,
Tô Thiên Thiên thiếu chút nữa muốn ngửa mắt lên trời cười điên cuồng, nhìn qua,
xem ra đi làm như thế này cũng không tệ lắm, chẳng những khiến cho thân thể
khỏe mạnh, còn có thể giải nỗi nhục nhã bị bỏ rơi khi xưa của mình!
Ninh Xuyên nén giận, cố gắng dời mắt về phía máy tính
của mình, nhưng mà khóe mắt vẫn liếc thấy Tô Thiên Thiên xách tới một cái bọc
lớn, sau khi ngồi xuống, cô lôi từ trong túi ra một cái gối du lịch hình tròn
mềm xốp to đùng, vòng quanh cổ, hai tay khoanh lại, ngủ thẳng trên bàn làm
việc, lười biếng ngáp một cái.
Nhìn đến đây thì Ninh Xuyên thực sự không nhịn được
nữa rồi, “Tô Thiên Thiên! Cô đi chuyển tài liệu cho tôi!”
“Chậc…” Nghiêng đầu bò ra trên bàn, Tô Thiên Thiên hé
mắt nhìn anh, “Anh đúng là không nhìn được người khác rảnh rỗi đấy…”
Ninh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, “Cô tuyệt đối không
phải là người rảnh rỗi!”
Tài liệu phải chuyển đến phòng Sáng tạo ở bên cạnh, là
một bảng hạch toán chi tiêu quảng cáo, Tô Thiên Thiên đang nghĩ hôm qua nói tay
chuột rút lười được một lần, hôm nay còn chưa nói chân đau được, bệnh thường
xuyên quá, giả vờ cũng mệt chết người.
Dù sao Ninh Xuyên cũng đã gần tới bờ vực tức giận,
không nên xô người ta xuống từ trên vách đá làm gì, tránh cho đỡ bị kéo xuống,
đây là triết lý sống của Tô Thiên Thiên, lúc nào cũng khiến cho người ta đứng
bên bờ vực sụp đổ, đó mới là vương đạo!
Quan trọng nhất là, phòng Sáng tạo không xa lắm, còn
có thể tiện đường gặp chị họ hai, tốt nhất là cô đứng đó ì èo chừng một giờ rồi
hãy về, chắc cũng vừa lúc tới bữa trưa!
Tô Thiên Thiên khẽ cười rinh rích, đi về phía bộ Sáng
tạo, lòng nghĩ không biết trưa nay có món gì ăn đây? Nếu mà có chân giò muối
nướng thì tốt, nếu không thì gà xé phay cũng được…
Thói quen khi đi bộ của cô là, lười phải nhìn đường,
lười phải nhìn người, lười phải né tránh, thời buổi này, ai không muốn bị đụng
thì tự đi mà tránh ra, Tô Thiên Thiên không sợ bị đụng, cho nên cô cũng chẳng
thèm nhường đường, chẳng qua là không đúng dịp, hôm nay cũng có người không chú
ý nhìn đường, đột nhiên đụng một cái khiến cô té ngửa trên mặt đất.
Hiếm khi được một lần, cô rất không tình nguyện bị
đụng, bất chấp đau đớn không nhịn được mắng, “Tôi còn chưa ăn cơm đấy, anh đụng
tôi bị thương bị tống về nhà, tôi ăn cái gì được!”
“Thật xin lỗi…” Ôn Nhược Hà vốn là vẫn đang nhìn
đường, kết quả Âu Dương ở trong phòng làm việc đột nhiên lại gào toáng lên,
“Tổng giám, đi qua bộ tài vụ nhớ dặn dò Ninh đại tổng giám, quan tâm đến em họ
em một chút nhá!”
Vậy nên người hiền lành như Ôn Nhược Hà xoay đầu lại
theo bản năng hỏi thăm cẩn thận, “Em họ em tên gì vậy?”
Sau đó “Rầm” một tiếng, hai người tông vào nhau.