Lười Phải Yêu Anh

Ôn Nhược Hà là tổng giám bộ phận sáng tạo của công ti,
cũng chính là cấp trên của Âu Dương, ở công ti nổi danh là người hiền lành,
người cũng như tên, đối xử với mọi người ôn hòa đến nơi đến chốn, cho nên đối
mặt với tiếng rống to kia của Tô Thiên Thiên, “Tôi còn chưa ăn cơm trưa đấy!”
Anh có hơi ngây ngẩn.

Anh cũng chẳng tra cứu chuyện này đến cùng là ai đúng
ai sai, càng không cân nhắc đến câu nói từ trên trời rơi xuống này của Tô Thiên
Thiên hoang đường đến đâu, mà tiếp tục nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin
lỗi, là do tôi không cẩn thận….”

“….” Tô Thiên Thiên nheo mắt, ba chữ thật xin lỗi này,
chẳng đáng giá, nên nhớ là, trên thế giới này, không phải mỗi câu thật xin lỗi
nói ra đều có thể đổi lấy một câu không sao cả, cũng giống như lúc trước, khi
Ninh Xuyên nói chia tay với cô, cô cũng từng nói, “Thật xin lỗi, có phải em lại
làm phòng bừa bộn rồi đúng không?”

Nhưng thế thì sao, anh không còn giống như lúc trước
nữa, nói một câu không sao cả, sau đó tiếp tục dọn phòng, mà là kiên định nói,
“Chúng ta không hợp, chúng ta không hợp, anh không chịu nổi sự lười biếng cùng
cái tính sa đọa không có một tí cầu tiến nào của em! Anh biết em lười phải dọn
nhà, cho nên mai anh sẽ chuyển đi!”

Sau đó cô lập tức nổi giận, “Anh đi thì đi đi, tôi còn
lười phải tiễn ấy!”

Ôn Nhược Hà thấy cô không nói lời nào, tim rơi lộp
bộp, thôi xong rồi, chẳng lẽ đụng mạnh quá, mất luôn khả năng nói chuyện rồi,
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Anh vừa nói vừa cúi người xuống, Tô Thiên Thiên ngửi
thấy một hơi thở rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đây đến tột cùng là thập
niên nào vậy, cũng bởi vì trên đời này có lắm “anh chàng mắc bệnh sạch sẽ” như
vậy, mới khiến cho những cô gái “Cần cù tiết kiệm” như các cô trở thành cái gì
mà “Gái trạch, gái mục, gái lười*”. Làm ơn đi, nếu mà anh chàng nào cũng đều đi
tất thối một tháng không đổi, Tô Thiên Thiên cô không chừng còn có thể vượt qua
những cô gái Huệ An* trong truyền thuyết, vươn lên làm chiến sĩ thi đua một lần
ấy!

* Nguyên văn là Trạch nữ – 宅女:
hay còn gọi là những cô nàng otaku/cô nàng lập dị, chỉ thích chết dí ở nhà
nghiền truyện tranh, lười giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Những cô gái Huệ An: Chỉ những cô gái ở bộ tộc thiểu
số ở huyện Huệ An, bán đảo phía đông Tuyền Châu Phúc Kiến, nổi tiếng với trang
phục kỳ lạ đặc sắc và tính cần cù chăm chỉ.

“Tôi…” Tô Thiên Thiên cố gắng cựa thắt lưng, đau quá,
hình như lúc ngã xuống đụng phải tường rồi, thật ra thì đây đúng là cơ hội tốt
để lười biếng, cô đang hé miệng, chuẩn bị coi đây là cái cớ, lừa đảo một phen,
nói mình cần nghỉ ngơi chừng nửa tháng gì đó.

Nhưng đúng vào lúc này, chị họ hai Âu Dương đã vọt ra,
chỉ vào Tô Thiên Thiên đang ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi nói: “Con heo
nhà cô, không cho phép giả chết, đứng lên cho chị!”

Tô Thiên Thiên rơi lệ, quả nhiên cái gì mà chị họ chứ,
chẳng nhờ vả được gì cả, có người nhà nào lại quân ta đánh quân mình như thế
sao, huống chi lần này, cô thực sự không giả bộ mà!

Chẳng qua là không đợi cô giải thích, Âu Dương nhoáng
cái đã túm lấy cổ tay cô, xách lên giống như xách một con gà con, kéo Tô Thiên
Thiên dậy, trong nháy mắt đó, Tô Thiên Thiên rõ ràng nghe thấy tiếng cái chỗ từ
ngực trở xuống, từ mông trở lên phát ra một tiếng “răng rắc” chát chúa, sau đó
đứng lên.

“Xem, không phải vẫn đứng được sao, có làm sao đâu!”
Âu Dương vừa nói, vươn tay vỗ bộp một phát ở bên hông cô, Tô Thiên Thiên nghĩ,
coi như trước kia cô giả bộ nhiều quá, nên bây giờ bà chị họ mới nói với cấp
trên là: “Ầy, đây chính là em họ Tô Thiên Thiên của em, không sao đâu, con bé
này từ nhỏ đã háu ăn lười làm, lưng hùm vai gấu, có ngã cũng không sao.”

“…” Tô Thiên Thiên mắt đẫm lệ, mặc dù cô thừa nhận từ
hình dung đầu tiên không có sai, nhưng mà mấy từ sau, chỉ hơi có chút ăn
nhập với cô thôi!

Ôn Nhược Hà nhìn trên nhìn dưới cô, mái tóc do lười
chỉnh trang mặc dù có chút rối tung, nhưng đẹp ở độ dài, cũng coi như có kiểu
tóc. Quần áo mặc dù không thời thượng, nhưng vẫn mang vẻ kinh điển, mặc lên
người trông cũng thanh nhã đúng mực. Mặc dù mặt mộc không trang điểm, nhưng
cũng may làn da cả năm không thấy đến mặt trời, không mụn không sẹo không tàn
nhang. Hình thể mặc dù không phải rất đẹp, nhưng cũng không gầy không béo, coi
như là dáng người tiêu chuẩn, “Khụ, em họ em, hình như không giống lời em nói
cho lắm…”

“Con người không thể nhìn vẻ ngoài!” Âu Dương kiên
định nói, nghiêng đầu hỏi Tô Thiên Thiên, “Tự em nói xem có đúng thế không?”

Nói thật, cô rất muốn mở miệng thanh minh cho mình một
tiếng, nhưng mà vừa nghĩ lại, cô không những phải giải thích mình thực sự là
đụng bị thương, còn phải giải thích nhân tố gia đình ảnh hưởng đến cái sự hết
ăn lại nằm của cô, còn phải giải thích vì cái chuyện mình không phải lưng hùm
vai gấu, đoạn văn này mà nói ra ít nhất cũng phải mấy ngàn chữ, lúc cô ra khỏi
phòng làm việc, còn chưa uống nước thấm giọng đâu, vậy nên nghĩ tới nghĩ lui,
vẫn là dùng một câu đơn giản nhất, để giải quyết cục diện phức tạp này đi thôi,
“Đúng vậy, tôi chính là người như vậy!”

“…” Lần đầu tiên Ôn Nhược Hà thấy có người sau khi bị
chê bai xong còn nói chuyện được như vậy, trong khoảnh khắc, anh liên hệ những
hiểu biết của bản thân về Âu Dương cùng với ấn tượng ban đầu với Tô Thiên
Thiên, thật là, đây hoàn toàn là một cô em gái đáng thương bị chị gái đàn áp mà
không biết phản kháng mà.

“Vậy Tô tiểu thư, vẫn ngại quá, hay là buổi trưa tôi
mời cô ăn cơm vậy.”

Tô Thiên Thiên nghĩ, những lời này, thực sự hơn bất cứ
thứ gì vào lúc này!

Chờ cô ăn uống no say xong rồi mới chậm rãi thong thả
quay lại phòng Tài vụ, mặc dù Tô Thiên Thiên cô cũng không phải là người thích
chiếm lợi lộc từ người khác, ăn trực uống trực, nhưng mà cha cô đã nói qua rồi,
trên thế giới này, chỉ có đứa ngu mới không chiếm lợi, không chiếm lợi làm sao
mà tiết kiệm được tiền, không chiếm lợi thì làm sao mà giàu được, không chiếm
lợi thì Địa sản Thiên An nhà ông biết dựa vào cái gì mà kiếm tiền!

Mặc dù Tô Thiên Thiên vô cùng không thể tiếp nhận được
cái phương pháp bủn xỉn gần như biến thái đấy của cha mình, nhưng mà nghĩ đi
nghĩ lại, trên thế giới này bao nhiêu dân thất nghiệp, đồng bào khó khăn như
vậy, cha cô dù nói thế nào đi chăng nữa, cũng còn nuôi sống được cả nhà. Mặc dù
nuôi cũng chẳng ra cái gì, nhưng mà dù sao cũng có nhà để ở, có cơm để ăn, có
giường để ngủ, làm người thì phải biết thế nào là đủ, cho nên cô rất biết thỏa
mãn, nếu áp lực ngoài xã hội lớn như vậy, bản thân cũng không cần tranh giành
chén cơm với những con người dựa vào công ăn việc làm để nuôi sống gia đình
kia, ngoan ngoãn ở nhà làm một con heo ăn nhanh chóng lớn là được rồi.

Thế nên, Tô Thiên Thiên cảm thấy, nếu trên thế giới
này ai cũng hài hòa giống như cô, như vậy tỷ lệ tội phạm trong xã hội này, rồi
mức độ chênh lệch giàu nghèo gì đó, đều sẽ được giải quyết hết.

Chẳng qua là rất hiển nhiên, người giống như Ninh
Xuyên, chính là một sản phẩm không hài hòa, rõ ràng đã làm đến Tổng giám rồi,
còn liều mạng làm việc, điệu bộ như vô cùng muốn thăng chức, như thế sẽ khiến
cho áp lực của cụ tổng rất lớn đấy!

Nhất là, cực kỳ nghiêm khắc với thuộc hạ, khiến cho cả
bộ tài vụ đều giống gà bị cắt tiết như anh ta vậy, ai ai cũng liều mạng làm
việc, liều mạng thăng chức, điều này khiến cho những người không có việc làm
sao mà chịu nổi chứ!

“Tô Thiên Thiên! Tôi cũng chẳng cần biết bảo cô đi bên
cạnh chuyển tập tài liệu mà lại đến ăn cơm ở phòng ăn làm gì, nhưng mà cô có
thể đừng có quay về rồi thì lại nhìn chằm chằm trần nhà mà ngây người được
không, nhất là lúc trong phòng còn đang có khách!” Ninh Xuyên thực sự không
nhịn nổi nữa, nhưng mà ngại đang có quản lý các bộ ở đây, anh không gầm lên
được, phải giả vờ đứng dậy đi lấy đồ, đi tới bên cạnh Tô Thiên Thiên đang đứng
thất thần ở cửa phòng khách hạ thấp giọng hung tợn ghé bên tai nói.

“Ô!” Tô Thiên Thiên hồi hồn, sau khi ăn xong thì suy
nghĩ vẩn vơ, đây không phải chuyện thường ngày ở huyện sao!

Vậy nên cô bước ra khỏi phòng khách, nhìn Ninh Xuyên
đang định đi vào nói, “Tôi không thấy dụng cụ pha trà ở đâu.”

Ninh Xuyên vươn ngón tay chỉ, cô quay đầu nhìn lại,
trên bàn pha trà có một bình nước, một hộp trà, cùng mấy chiếc chén, Tô Thiên
Thiên không nhịn được phun ra, “Anh bảo tôi pha thứ trà này?”

“Trà này thì làm sao?” Ninh Xuyên trả lời, “Chẳng lẽ
cô cảm thấy chuyện đơn giản như vậy, cũng khiến cô mệt chết?”

“Loại trà này quá không có tính chuyên môn, tôi từ
chối.” Tô Thiên Thiên kiên định nói.

“Bằng người như cô, còn muốn pha loại trà có tính
chuyên môn?” Ninh Xuyên thiếu chút nữa bật cười.

Tô Thiên Thiên nheo mắt, “Hừ…”

“Tôi nhớ dưới ngăn kéo có một bộ dụng cụ trà đạo lần
trước tổng giám Ôn tặng tôi, chẳng qua là không có ai biết dùng cả, Tiểu Yêu
đành bỏ vào ngăn kéo.” Ninh Xuyên mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng căn bản
cũng chẳng trông chờ gì vào việc Tô Thiên Thiên sẽ biết cách dùng, hoàn toàn
nghĩ là cô nàng chỉ làm trò, ý tứ chính là, chỉ bằng cái dạng như cô, tôi cho
cô dụng cụ pha trà, cô biết dùng sao?

Chẳng qua là anh không ngờ tới, Tô Thiên Thiên lập tức
mở ngăn kéo lấy bộ trà cụ tử sa ra, “Thường thôi, tạm thông qua được.”

“Cô đừng có làm hỏng đấy.” Ninh Xuyên không nhịn được
nói, sao anh cứ cảm thấy bộ dạng Tô Thiên Thiên cầm bộ trà cụ kia không phải
như đang muốn đi pha trà, mà là muốn đem cái thứ phức tạp lại phiền toái như
kiểu trà cụ này quăng vào thùng rác vậy.

“Xí, tôi mà làm hỏng, tôi đền anh bộ tốt hơn.” Tô
Thiên Thiên bĩu môi, “Chất lượng thế này, anh có mời tôi làm hỏng, tôi còn lười
phải làm ấy!”

Nói thì nói như vậy, Ninh Xuyên cũng chẳng có kỳ vọng
gì với Tô Thiên Thiên, anh còn chuẩn bị tinh thần tự thân vận động đi pha mấy
chén trà đơn giản để tiếp khách, chẳng qua là lúc này Tô Thiên Thiên đã nhanh
nhẹn bưng bộ dụng cụ pha trà còn nguyên vẹn kia bước vào, đặt xuống bàn.

“A, Ninh Xuyên, anh còn biểu diễn trà đạo chuyên
nghiệp cho chúng tôi nữa cơ à!” Quản lý kế toán của tổng công ti nở nụ cười.

Chẳng hiểu tại sao, Ninh Xuyên vẫn luôn trấn định lại
có chút khẩn trương, anh bắt đầu hối hận mình đã nhắc đến bộ trà cụ kia với Tô
Thiên Thiên, nếu mà làm trò cười cho thiên hạ thì đúng là rất mất mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui