Chẳng qua hiển nhiên là, Ôn Nhược Hà đã nhìn lầm Tô
Thiên Thiên, Ninh Xuyên cũng đã nhìn lầm Tô Thiên Thiên, cho dù là bất cứ ai,
cũng không thể xem thường người lười, bởi vì người lười cũng có tuyệt chiêu
không thể tưởng tượng được.
Ví như Tô Thiên Thiên sau khi ngồi vào vị trí của mình
xong, bắt đầu đổ đầy nước vào bình trà, đặt trên chiếc bếp nhỏ đun sôi, sau đó
xối lên chén trà, khử trùng cho chén, sau đó dùng muỗng múc lá trà bỏ vào ấm,
trà tiếp khách của Ninh Xuyên là Long Tỉnh còn khá tươi, nước trong bình trà
chỉ hơi lăn tăn sủi bọt dưới đáy, Tô Thiên Thiên liền bắc xuống, rót
nước thứ nhất lên lá trà, nước trà nhỏ giọt vào chén, mời khách thưởng
thức hương thơm của trà, sau đó mới đun nước nóng lần nữa, chính thức pha trà.
Ninh Xuyên mặc dù khiếp sợ, nhưng vẫn bình tĩnh đón
lấy chén trà từ Tô Thiên Thiên, trong chén trà tinh xảo xinh xắn, nước trà lóng
lánh trong vắt xanh biếc, mùi thơm xông vào mũi, đổ vào miệng còn nguyên mùi
hương nguyên chất.
Anh nhìn Tô Thiên Thiên đang chuyển chén trà,
chẳng lẽ, bốn năm qua, cô ấy thực sự có thay đổi gì đó?
Lúc khách rời đi còn khen không ngớt miệng tài pha trà
của Tô Thiên Thiên, mà Ninh Xuyên dường như còn kinh ngạc hơn, người đi hết, anh
lập tức quay lại phòng tiếp khách, đã thấy Tô Thiên Thiên lúc trước còn đang
khí thế ngút trời bây giờ lại đang nằm bò trên cái thảm bên cạnh bàn trà, sắc
mặt trắng bệch, ánh mắt rời rạc.
Ninh Xuyên cả kinh, “Tô Thiên Thiên!” Anh lập tức nhào
tới đỡ lấy vai cô, “Này, cô làm sao vậy? Cô không sao chứ?”
Tô Thiên Thiên mấp máy miệng, dật ra những tiếng yếu
ớt, trong lòng Ninh Xuyên hơi nhói lên, thiếu chút nữa gọi người tới cứu mạng,
chẳng qua cũng may là đúng lúc này, Tô Thiên Thiên cuối cùng cũng khó khăn phun
ra được mấy chữ, “Mệt quá, bọn họ không sợ uống nhiều thế không tìm được nhà vệ
sinh à….”
Không hiểu tại sao, Ninh Xuyên đột nhiên cười lên ha
hả, ngay cả chính anh cũng chẳng biết tại sao, Tô Thiên Thiên được anh đỡ dựa
vào trên đùi nhấp nháy mắt, nhìn chân mày nhướn lên của anh, cặp mắt nheo lại
vì cười, khóe miệng nhếch lên, hàm răng đều đặn, còn chưa kịp cười với anh ta,
cô đã thấy đầu mũi cay cay, vội vàng lật người bò dậy, sải bước đi ra ngoài,
“Anh vui vẻ quá nhỉ, mệt chết tôi, hôm nay coi như là lao động ngoài ý muốn,
phải tính tiền công làm thêm giờ một tiếng cho tôi!”
“Aiz, Tô Thiên Thiên!” Ninh Xuyên không nhịn được gọi
cô, “Sao tôi không biết cô từng học qua cái này nhỉ?”
Tô Thiên Thiên hừ qua lỗ mũi, đã khôi phục lại dáng vẻ
lười biếng trước kia, “Anh thì biết quái gì về tôi, hồi đại học tôi vẫn đến hội
quán trà đạo mãi được chưa.”
“Sao lại muốn đi hội quán trà đạo được nhỉ?” Ninh
Xuyên giật mình nói, “Tôi nhớ hội quán trà đạo của đại học F làm gì có học sinh
nào tham gia, gần như là nơi hội họp của mấy thầy cô.”
Tô Thiên Thiên xoay người lại, ngửa đầu lên tự hào
nói, “Đó chính là cái ngu của mấy người, hội quán trà đạo là hội nhóm duy nhất
được ngồi để hoạt động đấy! Không chỉ vậy, mỗi lần sinh hoạt còn có trà bánh
linh tinh để ăn, pha được một ấm trà được ngồi ăn cả một buổi chiều, mấy thầy
cô kia uống trà xong còn phải ngồi thiền mấy giờ, tôi còn có thể chợp mắt một
giấc, còn yên tĩnh hơn ký túc xá!”
Khóe miệng Ninh Xuyên hơi giật giật, “Hội quán trà
đạo, đúng là câu lạc bộ thích hợp nhất với cô!”
“Thực ra thì cũng tàm tạm thôi…” Tô Thiên Thiên trả
lời, “Còn có Hội chăm sóc gia đình, Hội Văn hóa Ấn độ, Hội Thú chơi bài bridge,
Hội nghiên cứu sản phẩm nông nghiệp gì gì đó cũng không tệ…”
“…” Đái khái là mấy hội nhóm linh tinh gì đó ở đại học
F, Tô Thiên Thiên đều tham giả cả, thực ra là với điều kiện của trường đại học
F, mấy hội nhóm này căn bản không cần lo đến kinh phí, đoán chừng chẳng qua chỉ
là nơi để đám người rảnh rỗi nổi hứng mở ra chơi thôi. Chẳng qua là có lẽ mình
thực sự không hiểu rõ Tô Thiên Thiên, dù sao bọn họ quen nhau trước khi nghỉ
hè, lại chia tay vào mùa thu sau khi tựu trường không bao lâu, phần lớn thời
gian, đều là hai người bọn họ ở riêng bên nhau, cái anh nhìn thấy, là Tô Thiên
Thiên vừa nghỉ hè đã nằm lì trong phòng ngủ, không đi làm không đọc sách, ngủ
từ sớm đến chiều.
Mỗi khi Ninh Xuyên nhớ lại quãng thời gian quá khứ
này, anh đều cảm thấy, cuộc sống hơn một trăm ngày kia, chẳng khác nào một
ngày, từ bắt đầu cho đến khi kết thúc, lịch trình trong một ngày chẳng khác
nhau là mấy.
Bởi vì nghỉ hè Tô Thiên Thiên kiên quyết phản đối về
nhà, mà Ninh Xuyên cũng là kẻ không có nhà để về, vậy nên hai người cùng nhau
thuê một gian phòng gần trường học.
Buổi sáng Ninh Xuyên rời giường, làm bữa sáng xong, ra
cửa đi làm, Tô Thiên Thiên ——– ngủ nướng.
Buổi trưa Ninh Xuyên tan làm về nấu cơm, hai người cơm
nước xong, Ninh Xuyên đến thư viện, Tô Thiên Thiên ——— trông nhà.
Sẩm tối Ninh Xuyên quay lại mua thức ăn nấu cơm, ăn
xong cơm tối, Ninh Xuyên bắt đầu dọn phòng, Tô Thiên Thiên ——— xem phim truyền
hình.
Có lúc Ninh Xuyên cũng nghĩ, lúc ấy mình có phải là có
khuynh hướng tự ngược hay không, cuộc sống như vậy mà còn gắng gượng được hơn
một trăm ngày, thật đúng là kỳ tích!
Anh cũng không biết mình thích Tô Thiên Thiên ở điểm
nào, sau này khi ngẫm nghĩ lại một chút, có lẽ là trong hoàn cảnh đó, Ninh
Xuyên rất muốn tìm một người để mình bảo vệ, như vậy mới khiến cho anh có cảm
giác mình không vô dụng, từ nhỏ đến lớn vẫn dựa vào người khác, anh rất muốn
làm một người để người khác dựa vào.
Có lẽ như vậy, trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nếu như anh là một người có năng lực gánh vác, thì mẹ
anh cũng sẽ không tuyệt vọng với cuộc sống này mà nhảy lầu tự tử, mà chị gái
Ninh San cũng sẽ không đến những nơi như vậy để đi làm kiếm tiền nuôi sống anh.
Một Ninh Xuyên luôn khiến cho người ta cảm thấy tài
giỏi khôn khéo, không gì không làm được, thực ra cũng có một quá khứ bất lực và
luôn luôn hối tiếc.
Hôm nay anh lại làm làm thêm giờ theo thói quen, mà Tô
Thiên Thiên chẳng những không làm thêm giờ, càng ỷ lại vào chuyện buổi chiều
pha trà, eo mỏi vai đau chân rút gân muốn xin về sớm, Ninh Xuyên không cho, cô
nàng liền ngồi sau bàn làm việc nhìn anh chằm chằm, tỏa ra “Hào quang của người
lười”, rẹt rẹt rẹt rẹt không ngừng, chẳng qua là Ninh Xuyên cũng coi như không
thấy, hại Tô Thiên Thiên lãng phí nhiều tế bào hơn.
Vừa đến năm giờ ba mươi phút, cô đã xách túi vọt ra
ngoài, không có tí dấu hiệu nào của eo mỏi vai đau.
Người trong văn phòng lục tục về hết, cuối cùng Hân
Hân gõ cửa, “Tổng giám, tôi về trước, lát anh nhớ tắt đèn khóa cửa nhé.”
Chuyện Ninh Xuyên làm thêm giờ thì ai ai ở phòng làm
việc cũng đã quen, ngay cả chính anh cũng đã quen, dù sao về rồi cũng chỉ có
một mình, nhà, thứ này, đối với anh giờ không có chút hấp dẫn nào.
Chẳng qua là cái chữ nhà này, sức hấp dẫn với Tô Thiên
Thiên cực kỳ cường đại, giống như nam châm khác dấu hút nhau vậy, ví dụ như cô
vừa mới bước vào cửa, liền bắt đầu khóc lóc kể lể hôm nay gian khổ thế nào, “Mẹ
ơi, dì Lâm ơi, hu hu hu…. Đi làm mệt quá à….”
“Thật đáng thương làm sao…” Dì Lâm đồng tình bóp tay,
“Đi làm cho người ta là khổ nhất!” Mặc dù có lúc bà cũng cảm thấy mình làm giúp
việc mà chẳng khác nào mợ trẻ….
“Đúng vậy.” Bà Tô vuốt gương mặt tròn trịa của cô,
“Mới đi làm hai ngày, đã gầy như vậy rồi… Nếu như nhất định phải vận động,
chẳng bằng đến công ti nhà mình làm có phải hơn không, ít nhất còn có ba con…”
“Thức ăn ở công ti con ngon hơn chỗ ba nhiều.”
Tô Thiên Thiên nghiêm túc nói, “Nhân viên ăn ở nhà ăn còn được trợ cấp, mỗi
ngày chỉ cần hai đồng là có thể gọi một món mặn một món chay, thêm 1 đồng thì
còn gọi thêm được một món mặn nữa! Toàn là sườn này, gà này!”
“Tiểu thư!” Dì Lâm nghiêm túc nắm lấy tay cô, “Công ti
các cô có tuyển nhân viên vệ sinh không?”
“Dì Lâm, dì chấp nhận vì mấy món ăn mặn mà làm sáu
tiếng đồng hồ sao?” Tô Thiên Thiên nắm lại tay dì ta.
“….” Dì Lâm suy nghĩ một chút, “Thôi tôi ở nhà trông
nom bà chủ vẫn hơn.”
Cha của Tô Thiên Thiên là một người bận rộn, tay trắng
dựng nghiệp, thành ông trùm bất động sản có tái sản hơn trăm triệu, bình thường
chuyện thích làm nhất chính là kiếm tiền, chuyện ghét làm nhất chính là tiêu
tiền, để tốn ít tiền nhất kiềm nhiều tiền nhất, phương pháp của ông chính là
keo kiệt.
Mà cái loại keo kiệt này, cũng chỉ thực hiện khi ông
về nhà.
Bởi vì ông Tô vốn là con nhà nghèo, cưới được bà Tô
vốn là dòng dõi thư hương thế gia, đây là chuyện khiến ông rất tự hào, nhiều
năm như vậy, dù cho ông kiếm được bao nhiêu tiền, tình nghĩa với bà Tô chưa
từng thay đổi, cũng dốc lòng vì gia đình, thứ duy nhất không sửa được, chính là
thói quen keo kiệt đã giữ bao nhiêu năm, ăn thịt trước mặt ông, thì chẳng khác
nào đang cắt thịt ông.
Mặc dù bà Tô rất muốn thay đổi ông, cũng cố gắng thay
đổi ông, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, con người sống là phải được làm
chuyện mình thích, ông ấy thích keo kiệt thì cứ để ông ấy keo kiệt đi, lúc keo
kiệt ông ấy thấy vui là tốt rồi.
Cho nên chỉ cần ông Tô về nhà một lần, cả nhà lại cùng
nhau ăn rau dưa với bánh bao, dù sao thời gian ông ấy đi thì dài, về thì ngắn.
Nghe nói, ở công ti ông cũng như vậy, đi công tác cũng
như vậy, đều giữ vững thói quen ăn uống này, hơn nữa còn phát huy làm vinh dự,
lý lẽ của ông là, “Nếu như đem tiền tiêu vào việc cơm nước để đi làm việc, thì
chuyện gì cũng có thể làm tốt.”
Lời này có hơi nhắm vào một số bộ phận nào đó của
Trung Quốc, nhưng chẳng hiểu tại sao, không ít người trẻ tuổi cảm thấy lời này
của ông rất có đạo lý, rất có tính khích lệ, rất cầu tiến, vậy nên đám thanh
niên phấn đầu gia nhập vào Địa sản Thiên An vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Chẳng qua Tô Thiên Thiên thực sự không thích nổi câu
này, cô không cầu thịt cá, sơn hào hải vị, chỉ xin một chút thịt mà thôi!
Chẳng qua là còn có một người nữa cũng không thích, đó
là Ninh Xuyên, tăng ca xong anh vặn người một cái, đứng dậy vuốt vuốt thắt lưng
đã sắp cứng đờ, thấy trên bàn có một quyển tạp chí kinh tế mới ra, anh đưa tay
lật tạp chỉ ra xem, vừa nhìn đã thấy tiêu đề bài phóng sự kỳ này là:
Từ con nhà nghèo đến tỉ phú, Tô Uyên Hải đã thành lập
ra Đế quốc “Thiên An” của mình như thế nào.
Anh nhìn khuôn mặt hiền hòa mười phần tự tin, khích lệ
không ít những người trẻ tuổi kia, khẽ hừ một tiếng, sau đó ném quyển tạp chí
vào trong thùng rác dưới bàn làm việc, đứng dậy xách cặp, bước ra khỏi phòng
làm việc.