Lười Phi Có Độc

“Thật sự là như thế?” Hai mắt mong đợi của Bách Lý Cảnh Nhiên khóa chặt trên người nàng.
“Tất nhiên là như thế.” Ôn Noãn đón ánh mắt của hắn không tránh không né.
Trầm mặc đè nén lan ra giữa hai người, cho đến khi có một giọng nữ lạnh lẽo đánh vỡ nó: “Trại chủ, trải chủ phu nhân mà ta chọn lựa cho ngài, ngài có thể thỏa mãn?” Thủy Ngọc ôm cánh tay bước lên phía trước nói với Bách Lý Cảnh Nhiên.
“Không tệ.” Bách Lý Cảnh Nhiên ý vị sâu xa gật đầu, đưa ánh mắt về phía Thủy Ngọc nói, “Trước mang vị cô nương này về nghỉ.”
“Vâng.” Thủy Ngọc kiêu ngạo khẽ nâng cằm về phía Ôn Noãn, “Đi theo ta.”
Hai nắm tay trong ống tay áo của Ôn Noãn siết chặt, lúc này nàng thật sự muốn hung hăng đánh hắn một trận, hỏi hắn một chút rốt cuộc coi trọng kiểu nữ nhân nào đến mức đáng giá để cho hắn vứt bỏ Ánh Văn chung đụng từ nhỏ đến lớn gần hai mươi năm, nhưng cuối cùng nàng vẫn siết chặt hai quả đấm đi theo sau lưng Thủy Ngọc rời đi, lúc này không phải là lúc đánh hắn, đợi chuyện này xử lý xong, nàng cần phải tính toán tử tế món nợ này với hắn.

“Noãn Bảo.”
Nhưng nàng vừa mới đi không được mấy bước, Bách Lý Cảnh Nhiên bỗng dưng mở miệng gọi, giọng điệu này, vẫn trong dịu dàng mang cười như năm đó, giống như bọn họ vẫn bị vây trong khoảng thời gian xán lạn rực rỡ, bước chân nàng dừng lại theo bản năng, cổ vừa định quay lại thì khựng lại, vung tay ra vẻ tự nhiên vuốt vuốt sau đó lại cất bước đi theo Thủy Ngọc.
Cho dù hắn hoài nghi nàng thì như thế nào, chỉ cần nàng không thừa nhận, hắn có thể làm gì nàng?
Bóng dáng gầy nhỏ biến mất nơi khúc quanh, Bách Lý Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn hình bóng hoa bách nhật mơ hồ trong bóng đêm, đáy mắt giống như có gợn sóng bắt đầu khởi động, thì ra, tất cả trong chốn u minh đều có trời định, ông trời thật từ bi cho hắn một cơ hội có thể làm lại từ đầu, lần này, hắn khẳng định không thể bỏ qua nữa!
Đại hội cao cấp của Hắc Minh trại triệu tập đến họp cả đêm, Bách Lý Cảnh Nhiên ngồi ở vị trí đầu não trên cao, ngồi hai bên trái phải là ba gã phó trại chủ, hội nghị chính thức hàng năm của Hắc Minh trại do Bách Lý Cảnh Nhiên chủ trì như thế chỉ có cuối năm một lần, mục đích quan trọng nhất là tổng kết một năm tình huống công trạng trong trại, quy hoạch phương hướng phát triển một năm mới, mục đích chủ yếu còn lại chính là phát thưởng cuối năm cho các huynh đệ, nhưng giống như hôm nay không phải đầu năm cũng không phải cuối năm mà kẹp ở giữa năm lại đi họp vẫn là lần đầu tiên, vì vậy tất cả phó trại chủ đều không hiểu.
Hữu Nhất dẫn đầu lên tiếng: “Trại chủ, chẳng lẽ công trạng năm nay của chúng ta quá tốt, ngài định phát thưởng cuối năm trước cho các huynh đệ?”
Lời hắn vừa nói ra chính là tiếng lòng của những người khác, trừ Thủy Ngọc ở vị trí đầu tiên bên trái ra, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm vào Bách Lý Cảnh Nhiên ở vị trí thủ tọa, giống như trên mặt hắn dán đầy ngân phiếu trăm lượng, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm vào là có thể vào trong túi mình.
“Nghĩ khá lắm.” Bách Lý Cảnh Nhiên nhẹ nhàng liếc hắn một lần.
Tả Nhị lên tiếng: “Vậy trại chủ có việc gì cứ nói thẳng, đừng tiêu hao gấp gáp trong lòng các huynh đệ như vậy, chẳng lẽ ngài định để các huynh đệ đi đánh cướp quân doanh của Hàn Vương? Chuyện này, mặc dù các huynh đệ không sợ chết, nhưng hành động chịu chết bậc này, trại chủ ngài vẫn phải nghĩ kỹ rồi làm.”
Lời vừa nói ra, mấy người khác nhao nhao mà gật đầu, bây giờ quân doanh của Hàn Vương cách trại của bọn họ không xa, tạo thành uy hiếp nghiêm trọng với bọn họ, mấy ngày trước đây mặc dù một lần không nhịn được đi lùng giết tổ ong vò vẽ, nhưng có lẽ giết không quá lợi hại, ngoài mặt Hàn Vương không có phản ứng gì, nhưng người trong thiên hạ đều biết Hàn Vương không phải là một nhân vật dễ trêu chọc, nếu lại đi lùng giết một lần nữa, không chừng hắn sẽ nợ cũ lẫn nợ mới tính một lần, dẹp luôn trại của bọn họ.

“Trong đầu các ngươi đều nghĩ cái gì?” Bách Lý Cảnh Nhiên cau mày, sâu sắc cảm thấy công phu mấy năm nay đều uổng phí, nhóm ngốc nghếch này quả nhiên không thích hợp hao tổn sức lực đi cải tạo, hắn chỉ chỉ chiếc ghế ở vị trí bên phải ngay dưới chỗ của hắn, nói với Thủy Ngọc, “Về sau, vị trí này do ngươi tới ngồi.”
“Cái gì?” Mấy người hoảng hốt, người thứ ba phía bên phải chợt kêu lên, “Tại sao?”
Mấy người khác phụ họa theo: “Tại sao?”
Tại sao bọn họ phải dưới một nữ nhân!
“Tại sao?” Bách Lý Cảnh Nhiêu cười như không cười nhìn mấy người, lười biếng dựa vào lưng ghế, “Các ngươi đánh cuộc sau lưng ta, ta đây một người trong cuộc còn không truy cứu trách nhiệm, các ngươi ngược lại quên mất sạch sẽ, lại còn ra mặt hỏi ta vì sao.”
“Lão đại, ngài ngài ngài ngài chọn trúng nữ nhân Tả Nhất chọn về?” Hữu Nhị sợ hãi hỏi.
“Cho các ngươi thời gian chuẩn bị ba ngày, ba ngày sau bổn trại chủ đại hôn.” Hắn trực tiếp bỏ qua ánh mắt y hệt gặp quỷ của mấy người, tuyên bố xong kết quả, đứng dậy mà rời đi.

Noãn Bảo, hãy đợi đấy! Bách Lý Cảnh Nhiên nhếch môi nở nụ cười cực kỳ nhộn nhạo.
“Lão đại, ta có thể đại hôn cùng ngày với ngài không?” Giọng Thủy Ngọc đè nén nói.
“Hả?” Bước chân Bách Lý Cảnh Nhiên khựng lại một chút, quay đầu nhíu mày nhìn nàng.
“Ta nhìn trúng ca ca của Mộ cô nương.” Thủy Ngọc nhìn thẳng hắn, kéo ra nụ cười đông


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận