Lười Phi Có Độc

“Không đi.” Sở Hoan vừa nghe phải đi gặp Quân Dập Hàn, lập tức hoảng sợ lắc đầu. Lần trước bị phạt hắn len lén trốn đi, hiện giờ chủ động đưa tới cửa, hậu quả có thể tưởng tượng được, hắn mới không ngu như vậy.
“Không đi cũng được.” Ôn Noãn cười đến cực kỳ hiền hòa, “Ta để tam ca ngươi tự mình tới đón ngươi.”
“Tam tẩu.” Sở Hoan khóc không ra nước mắt nhìn nàng, không hiểu vì sao rõ ràng là mình hưng sư vấn tội nàng, sau mấy câu nói, lại trở thành nàng muốn dẫn hắn đi gặp tam ca. Hắn tỏ vẻ đau khổ nói, “Tam tẩu, tẩu không thể nhẫn tâm như vậy, ban đầu nghe tam ca hưu tẩu, đệ quyết định chủ ý cưới tẩu nuôi tẩu nửa đời sau, đệ đối xử tốt với tẩu như vậy, tẩu nhẫn tâm đưa đệ trở lại bên cạnh tam ca chịu phạt sao?”
“Ta cũng chỉ dẫn ngươi đi gặp tam ca của ngươi, sao lại biến thành ta dẫn ngươi tới bên cạnh hắn chịu phạt rồi? Có phải ngươi làm chuyện gì sai không?” Ôn Noãn dở khóc dở cười tỏ vẻ không biết hỏi.
“Đệ…” Sở Hoan nhất thời á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ muốn hắn nói cho nàng biết khi tam ca phái người hộ tống hắn hồi kinh thì hắn lén trốn đi, sau đó khi ở Ngọc Nữ môn bị tam ca bắt tại trận, lúc chịu phạt lại lén trốn đi tiếp? Đây là chuyện mà kẻ ngu mới có thể làm, hắn lại không ngốc.
“Ngươi như thế nào?”
“Ha ha, không có việc gì.”
“Vậy còn không mau đi thu dọn đồ.”
“Nếu không tam tẩu đi trước đi, đệ theo sau.”
“… Ngươi vẫn muốn ta thông báo cho tam ca ngươi tự mình tới đón ngươi?”
“Không cần, đệ sẽ đi.” Sở Hoan cúi gằm đầu thua trận, yên lặng xoay người đi về phòng, trong đầu nhanh chóng chuyển động nghĩ các biện pháp thoát thân.
Hắn vừa mới đi chưa được hai bước, lại nghe tiếng chuông thanh thúy vang dội giữa không trung, đập vào mắt chính là một bóng dáng màu đỏ rực vung roi đột nhiên đánh tới, trong miệng quát lên, “Tiện nhân, nhận lấy cái chết.”
“Tam tẩu, cẩn…” Sở Hoan kinh hãi, quay đầu vừa định nhắc nhở Ôn Noãn, kết quả chữ “Thận” còn chưa nói ra khỏi miệng đã há hốc miệng kinh ngạc quên lên tiếng.
Tam tẩu của hắn, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, mấy vệt sáng bạc thoáng qua, Vu Nguyệt Lăng nha đầu chết tiệt liền lập tức như con chim đáng chết từ giữa không trung rơi xuống mặt đất ngã chổng vó, ngã thật sự khiến lòng người hả hê. die nda nle equ ydo nn
“Tiện…” Vu Nguyệt Lăng giãy giụa đứng dậy, vừa định mắng tiếp, lại thấy trước mắt lóe lên ánh bạc, cổ họng cũng không phát ra được tiếng nữa, tay nàng che cổ họng hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn Ôn Noãn.
“Nếu lại nói ra lời bất kính nữa, cẩn thận ta để cho ngươi cả đời này không thể phát ra tiếng được nữa.” Ôn Noãn mỉm cười nói cực kỳ lạnh nhạt, nhưng nghe vào trong tai Vu Nguyệt Lăng lại giống như năm tia sét đánh xuống tứ chi lạnh lẽo. Nếu không phát ra tiếng được nữa, chẳng phải nàng sẽ thành kẻ câm sao? Nàng đường đường là một công chúa tại sao có thể là một kẻ câm!
Vu Nguyệt Lăng liều mạng lắc đầu, chỉ vào cổ họng mình, ý bảo nàng không bao giờ nói nữa, để cho nàng ta bỏ qua cho nàng.
“Ba ngày sau tự có thể khôi phục.” Ôn Noãn không để ý tới nàng ta nữa, chuyển sang nhìn Sở Hoan đang vẻ mặt sùng bái nhìn nàng nói, “Còn không mau đi thu dọn.”
“A.” Sở Hoan bất đắc dĩ trả lời.
Sau khi Sở Hoan thu dọn đồ đạc xong đi về phía Mạnh Cô Nhiễm cáo biệt, lại bị Thanh Nham báo cho biết hắn hiện không còn ở trong phủ. Vì vậy hắn chỉ có thể thất vọng dặn dò Thanh Nham đợi đến khi Mạnh Cô Nhiễm trở lại chuyển cáo giúp hắn, chăm sóc tốt cho tiểu Bạch thay hắn, hắn nhất định sẽ trở lại tìm Mạnh đại ca vân vân, sau khi chuyển lời xong, lúc này mới cẩn thận mỗi bước cực kỳ không đành lòng rời đi.
“Đi rồi?” Mạnh Cô Nhiễm dựa nghiêng trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ say, giọng nói cực kỳ lười biếng hỏi.
“Vâng.” Thanh Nham cung kính nói, “Sở công tử nhờ thuộc hạ nhắn lại cho Chủ thượng, phiền Chủ thượng chăm sóc tốt cho tiểu Bạch dùm hắn, hắn chắc chắn sẽ mau chóng trở lại.”
“Trở lại?” Mắt Mạnh Cô Nhiễm hé mở, chân mày nhíu lên mang ý tứ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui