Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
Còn có? Chúng đoạn tụ lập tức nhìn sang, cho rằng đây là một cơ hội học tập tốt.
Ôn Noãn thấy chúng đoạn tụ tha thiết nhìn nàng, bên môi nàng nở nụ cười, cười đến tỏ vẻ thân thiện.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo ngọc trâm trên búi tóc trên đầu ra, một mái tóc xanh như suối xõa tới bên hông, nàng bày ra một tư thế cực kỳ cực kỳ xinh đẹp trước đám đoạn tụ bị chấn động đến vẻ mặt ngây ngốc sững sờ dựa vào Quân Dập Hàn, giữa hai chân mày lộ ra ba phần quyến rũ, giọng nói mềm yếu nũng nịu đặc biệt chỉ thuộc về nữ tử nói: “Vương gia chàng thích nữ nhân, nếu các ngươi thật sự thích Vương gia, không bằng đi về trước biến mình thành nữ nhân rồi quay lại. A, đúng rồi, tốt bụng nói cho các ngươi biết một tiếng, đừng vì nam nhân biến thành nữ nhân như thế nào mà rầu rĩ, truyền thuyết thế gian có một môn võ công tuyệt học gọi là Quỳ hoa bảo điển, chính là chuyên dạy nam nhân biến thành nữ nhân như thế nào, chỉ cần bảo điển trong tay, các ngươi muốn trở thành nữ nhân xinh đẹp yêu kiều như thế nào cũng được. Dĩ nhiên, trước khi luyện môn tuyệt học này, nhớ phải vung đao tự cung trước, bằng không, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Các vị tỷ muội, hậu cung Vương gia hiện giờ quá vắng lạnh, đang cần phong phú, tuyệt đối đừng để cho tỷ tỷ chờ lâu.”
Âm cuối của nàng vừa rơi xuống, lại đá lông nheo ngang trời cho đám đoạn tụ ngu xuẩn, không để ý tới bắp thịt của Quân Dập Hàn ở dưới tay đã trở nên cứng ngắc, xoay người đi vào trong phủ, vung những người liên quan ra sau gáy. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Ném mấy người này ra khỏi thành Trừ Châu cho bổn Vương, trọn đời không được bước vào thành Trừ Châu nửa bước.” Sắc mặt Quân Dập Hàn âm trầm nói.
“Vâng.” Chúng hộ vệ trước phủ sắc mặt căng thẳng lập tức túm người lên chạy như bay ra ngoài thành Trừ Châu.
“Ôn Noãn, ngươi thật khí phách.” Ánh Văn cười hì hì tiến lên giơ ngón tay cái với Ôn Noãn nói.
“Ngươi nhìn thấy rồi hả?” Ôn Noãn cũng rất thản nhiên, không hề ngượng ngùng chút nào.
“Ừ.” Ánh Văn cầm đồ trong tay lắc lư trước mặt nàng, “Mới vừa đi mua đồ với Bạch hộ vệ trở lại, vừa đúng thấy phong thái nữ vương của ngươi đại chiến với nhóm đoạn tụ, vì để tránh bị Vương gia phát hiện, chúng ta liền len lén núp ở bên cạnh nhìn, sau khi chờ ngươi đi, Bạch hộ vệ liền mang theo ta leo tường mà vào.” Nàng nói xong tò mò nhìn Ôn Noãn nói, “Trước kia sao chưa từng thấy ngươi khí phách như vậy?”
“Đại khái…” Khóe môi Ôn Noãn dâng lên ý cười, “Không ai chạm tới ranh giới cuối cùng của ta thôi. Ngươi biết ta từ trước đến giờ vốn tính tình tương đối lạnh nhạt, thứ để ý tới rất ít, vì vậy chân chính so đo nọ kia tất nhiên cũng ít.”
“Cho nên, hiện giờ Vương gia là ranh giới cuối cùng của ngươi?” Ánh Văn chắp hai tay sau lưng quay mặt lại đối mặt với nàng vừa đi hỏi.

“Không phải.” Ôn Noãn nhướn đuôi mày lên phủ nhận.
“Hả?” Ánh Văn dừng bước lại nhìn nàng.
“Chàng là đường sinh mệnh của ta.” Thâm tình trong mắt Ôn Noãn bắt đầu khởi động
Quân Dập Hàn phía sau nàng cách đó không xa, vốn khí tức quanh người đè nén, sau khi nghe nàng nói những lời này, chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, tình triều vô tận mãnh liệt mà đến, như muốn bao phủ lấy hắn. Mà hắn, tình nguyện bị tình triều này bao phủ trọn đời trầm luân, thế sự xoay vần, chỉ mong có thể hầu bên cạnh nàng – một vòng nắng ấm trong sinh mạng của hắn.
Ánh Văn thu mắt cười một tiếng, ánh mắt rũ xuống áo bào của Quân Dập Hàn, vẻ mặt mới vừa rồi của hắn, thật sự khiến cho nàng cực kỳ hài lòng. Tình thâm như vậy, ứng với, đủ khiến cho hắn dốc hết tất cả vì Ôn Noãn chứ?

Kiếp trước là Cố Thần Vũ, kiếp này là Quân Dập Hàn. Ôn Noãn, hình như nàng ta luôn có thể dễ dàng nhận được yêu thương của nam tử ưu tú thế gian này, thật sự, khiến cho người ta hâm mộ… Mà, cho dù nàng dốc hết toàn lực cũng không được!
Ánh Văn xoay người lại khoác tay Ôn Noãn, nhìn vò rượu nàng ấy xách trong tay, trong mũi khẽ ngửi, vui mừng mở miệng nói: “Là rượu hoa quế, rượu này có phần của ta không?”
“Tất nhiên có.” Ôn Noãn nhìn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận